Lúc nhỏ nàng coi con dấu này như bảo bối. Cho đến khi tám tuổi nàng có con dấu riêng thật sự cũng không nghĩ muốn vứt bỏ nó. Tổ phụ giúp nàng lưu giữ, này giữ một hồi đã qua hai mươi mấy năm. Lúc năm tuổi chữ viết còn chưa ngay ngắn, cứ nhìn chữ 'Nhân' này, Tương Như Nhân không thể nào kiềm được nước mắt.
Tô Khiêm Dương lên giường, ôm nàng đang thất thanh khóc lớn tiếng vào lòng. Tương Như Nhân nắm chặt con dấu, níu lấy y phục hắn khóc nức nở “Tổ phụ đi rồi, hắn thực sự đi rồi.”
Tô Khiêm Dương vuốt tóc nàng. Tương quốc công là thật yêu thương cháu gái này. So với hai tôn tử nghiêm khắc giáo dục, đối với Tương Như Nhân vẫn hơn một phần sủng ái. Có lẽ là vì tự bản thân dạy dỗ nhiều năm, có lẽ là vì cháu gái này cũng rất giống hắn. Ngày đó từ miệng Tương quốc công, Tô Khiêm Dương đã được nghe không ít chuyện liên quan đến Tương Như Nhân.
Tương quốc công một đời vì nước, làm một trung thần. Bắt đầu từ tiên đến cho đến Tô Khiêm Dương lúc này, phò trợ ba đời hoàng đế, hắn dưỡng nên hai nhi tử ưu tú, trong triều góp không ít sức lực, rồi lại tận lực dạy dỗ hai tôn tử. Có lẽ Tương Cảnh Trí hồ đồ là nét bút hỏng duy nhất trong cả đời Tương quốc công. Nhưng sau đến Tương Cảnh Nhạc, một điểm cũng không thua kém Tương đại lão gia. Đánh giá những gì hắn gầy dựng, Tô Khiêm Dương vẫn là thật sự bội phụ lão nhân gia. Năm đó hoàng tổ phụ ngoài ý muốn băng hà, Tương quốc công có thể từ trong phần đông hoàng tử chọn ra và ủng hộ phụ hoàng đã thể hiện trí tuệ của hắn. Không có hắn sẽ không có thời khắc huy hoàng của Tương gia ngày nay. Ngay cả khi tiên hoàng còn sống cũng không ngừng tán dương Tương gia.
“Ai rồi cũng có ngày già đi, chúng ta cũng vậy. Tương quốc công nghe được chuyện ngươi tấn phong, đi thật an tâm.” Tô Khiêm Dương kéo nàng từ trong lòng ra, lau nước mắt cho nàng. Có điều càng lau càng nhiều, cuối cùng trên tay hắn đều ướt đẫm nước mắt nàng.
Tương Như Nhân khóc da diết, khóc đến tê tâm liệt phế, nàng lắc đầu, đưa hắn nhìn con dáu trong tay “Không phải, là lỗi của ta. Ta khiến tổ phụ lo lắng, hại hắn đổ bệnh lâu như vậy. Ta không nên gạt hắn, không nên tự chủ trương. Nếu ta không tự tiện cùng hoàng hậu ước định như vậy, tổ phụ cũng sẽ không đổ bệnh. Nhất định là hắn tự giận bản thân.”
Tương Như Nhân vừa khíc vừa nói, con dấu trong tay nàng cũng đã thấm mực đỏ ra đầy tay. Tô Khiêm Dương mở bàn tay nàng, lên tiếng chặn lời nàng “Không phải lỗi của nàng!”
“Sao lại không phải là ta?” Tương Như Nhân thì thào, đoạt lại con dấu trong tay hắn “Là ta rát tùy hứng, rất tự chủ trương. Là ta luôn cảm thấy tự mình giải quyết được mọi chuyện, ta không nghĩ đến lẽ ra phải nói cho tổ phụ, khiến hắn luôn lo lắng. Đến cuối cùng bây giờ một lần cuối cũng không thể gặp.” Tương Như Nhân căn bản không nghe vào những lời của Tô Khiêm Dương “Nếu không phải như thế, sao tổ phụ có thể bệnh nặng.”
Tô Khiêm Dương không dám đoạt lấy con dấu, chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng “Không phải lỗi của nàng. Nghe lời trẫm nói, đây không phải lỗi của nàng. Người sống trên đời sinh lão bệnh tử là thiên mệnh tuần hoàn, không cần phải tự trách mình.”Tô Khiêm Dương ôm thật chặt, Tương Như Nhân ghé đầu vào vai hắn khóc “Hoàng thượng, tổ phụ của thần thiếp đi rồi.”
Tương lão gia tử có một vị thế rất khác biệt trong sinh mệnh của nàng. Nhận thức của nàng đối với thế giới này, cái nhìn đối với Đại Thiên, cách đối nhân xử thế đều có bóng hình của Tương lão gia tử đã dạy nàng. Hắn dạy nàng mười hai năm, bắt đầu từ lúc còn có thể bế nàng theo đặt lên bàn chỉ nàng xem bản đồ, cho đến khi chống quải trượng tiễn nàng xuất giá.
Đời này của nàng, mẫu thân sinh nàng, dưỡng nàng nhưng tổ phụ là ngươi đem hết mọi hiểu biết suốt cuộc đời dạy cho nàng, hy vọng trên bước đường tương lai của nàng, trên con đường bảo hộ gia tộc, nàng có thể bước đi dễ dàng hơn, có thể trở thành người có lòng dạ quảng đại, có thể sống yên phận trên đời này, có thể tìm được điều cuối cùng mình mong muốn.
Tổ phụ đã từng nói, sinh ra không thể lựa chọn. Là người Tương gia, nàng cũng không thể lựa chọn. Nhưng con đường này đi được hay không, đi ra kết quả gì là do chính bản thân nàng.
“Trẫm biết, trẫm ở đây.” Đáy lòng Tô Khiêm Dương thật đau đớn. Hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nàng yếu ớt như vậy, thương tâm như vậy. Tất cả nổi đau ấy càng khiến vòng tay hắn siết thêm chặt. Căn bản nàng không hề kiên cường như vậy. Trụ cột tinh thần lớn nhấy của nàng chính là người tổ phụ dã dạy dỗ nàng. Nàng nhát gan, nàng sợ hãi, nàng bất an... giờ phút này đều hiện ra hoàn toàn trước mặt hắn.
“Trẫm ở cạnh nàng, trẫm sẽ chăm sóc nàng.” Tô Khiêm Dương nhẹ nhangg vuốt tóc nàng, lời hứa thốt ra từ thâm tâm.
Tương Như Nhân ngừng khóc, đột nhiên thoát khỏi vòng ôm của hắn muốn xuống giường. To Khiêm Dương rất nhanh giữ nàng lại tránh cho nàng ngã sấp xuống. Tương Như Nhân chăm chăm nhìn cửa, vội vã tìm giày “Ta phải mau chóng đi gặp tổ phụ. Dù tổ phụ không thể nhìn thấy ta, ta cũng phải đi nhì hắn.”
“Được. Trẫm đưa nàng đi. Nhưng trước hết nàng phait rửa mặt thay qua y phục một chút. Nàng xem khóc ra dạng này, nếu Tương quốc công trên trời linh thiêng nhìn thấy cũng sẽ lo lắng cho nàng.” Tô Khiêm Dương không ngăn cản mà thuận theo nàng. Tương Như Nhân gật gật đầu, muốn kêu mấy người Hứa ma ma tiến vào giúp nàng thay quần áo.
Có điều chưa đợi nàng đứng lên, vẻ mặt nàng bỗng khác thường. Dưới thân một cổ nhiệt lưu ào ra, nước ối bị vỡ, nàng sắp sinh...
Chiêu Dương rất nhanh trở nên bận rộn. Quý phi sắp sinh, Tô Khiêm Dương bị mời ra ngoài. Các bà đỡ sớm đã ở đây vội vàng rửa tay rồi tiến vào trong, mấy người Thanh Đông bưng nước đưa băng gạc. Trong phòng nhanh chóng nồng mùi nước ối. Tương Như Nhân tựa vào bên giường, hít thở hít thở, đợi đến khi hô hắp ổn định rồi mới nằm xuống, nhấc chân lên để bà đỡ nhìn xem.
“Nương nương, cửa mình mở chưa đủ. Ngài cứ dựa vào như trước, không cần khẩn trương, hít sau thở đều, ăn thêm chút gì để có sức, lát nữa sẽ cần dùng.” Bà đỡ kiểm tra qua xong lại đắp chăn lên cho nàng. Thanh Đông bưng một chén canh gà vào, Tương Như Nhân chịu đau ăn hơn phân nửa chén.
Thai thứ hai sinh chưa chắc đã dễ hơn thai đầu. Thai này lúc mang đã bất ổn, hiện tại sinh càng khó khăn.
Sắc mặt mấy bà đỡ đều có chút lo lắng. Nước ối đã vỡ mà cửa mình mở còn chưa đủ. Nếu đợi quá lâu sợ đứa nhỏ sẽ ngạt chết ở trọng bụng. Trôi qua hẳn một canh giờ, Tương Như Nhân thường xuyên đau nhưng cửa mình vẫn mở không đủ. Tô Khiên Dương ngồi ở ngoài phòng, thấy bên trong không có động tĩnh gì, trong lòng thật lo lắng.
Bình Ninh và Dung nhi cũng nhanh chóng lại đây. Thấy Tô Khiêm Dương đã ở. Bình Ninh có chút sợ hãi, vừa nghe tin tằng ngoại tổ phụ qua đời, sau đó lại hay tin mẫu phi muốn sinh, nàng là thật lo lắng cho mẫu phi.
Tô Khiêm Dương gọi bọn họ đến ngồi bên cạnh hắn “Không có việc gì, thời điểm mẫu phi sinh các ngươi còn hung hiểm hơn, vì thế lần này nhất định sẽ không sao.”
Không bao lâu sau nghe được tin Đức phi và Thục phi cũng lại đây, hoàng hậu đến chậm hơn các nàng một chút.
Gian ngoài lúc này nhiều người có chút chật, Tôn ma ma mời các náng đến nhà kề cách vách. Bình Ninh và Dung nhi kiên quyết muốn đợi ở bên ngoài. Tô Khiêm Dương bảo mấy người hoàng hậu đi qua, hắn và hai hài tử vẫn ở lại đợi...
Lại nữa canh giờ trôi qua, Tương Như Nhân nhìn bộ dáng lắc đầu của bà đỡ, cắn răng nói “Ma ma, như vậy cũng không phải cách, sinh đi!”
Bà đỡ ngẩng đầu nhìn nàng “Nương nương, như vậy sẽ rất khổ cực.” Dám chống đối sinh, đứa nhỏ ra hay không chưa biết nhưng đối với sản phụ là vô cùng thống khổ.
Phía dưới thân căng lên tức đau, Tương Như Nhân gật đầu.
Hai bà đỡ một người ngồi sau nàng, một người đứng bên cạnh thúc bụng. Theo lời bà đỡ, Tương Như Nhân hít vào, bắt đầu dùng sức.
Không biết trôi qua bao lâu, đau đến mức chết lặng, mồ hồi đầm đìa hai mắt. Trong miệng Tương Như Nhân cắn vải, hung hăng dùng sức.
Một trận đất trời xoay chuyển ập đến, đầu óc Tương Như Nhân trống rỗng. Bên tai truyền đến tiếng kêu gọi lo lắng của vài ma ma, nhân trung truyền đến cảm giác đau, nàng tỉnh lại, bị người rút miếng vải trong miệng ra, mở miệng, nhét vào một miếng nhân sâm.
Giọng của Hứa ma ma không ngừng vang lên bên tai. Tương Như Nhân khó khăn quay đầu qua. Hứa ma ma cơ hồ là quỳ ở trên mặt đất cầu nàng “Tiều thư, ngài ngàn vạn lần hãy cố gắng chống đỡ.”
Phía dưới một trận đau đớn ấp đến, cuối cùng Tương Như Nhân nhịn không nổi đau quá hét lên.
Mấy người Tô Khiêm Dương ở ngoài phòng trên mặt đều tràn đầy lo lắng. Rất nhánh cửa phòng mở, Hứa ma ma bước ra nói với Phùng Áng đứng đợi bên ngoài “Nương nương lại ngất đi rồi, mau mời thái y tiến vào!”
Tô Khiêm Dương nhất thời chợt ngẩn ra.
Bình Ninh sợ hãi nắm chặt y phục hắn, nhìn người ra ra vào vào phòng, lại nhìn trong các chậu kia băng gạc dính máu, run giọng hỏi Tô Khiêm Dương “Phụ hoàng, có phải mẫu phi đã xảy ra chuyện gì không?”
Tô Khiêm Dương đưa tay ôm nàng vào lòng “Không có việc gì, mẫu phi ngươi không sao.”
Tầm mắt Dung nhì thì nhìn theo thái y kia đi vào phòng rồi cánh cửa đóng lại. Không bao lâu sau thái y kia lại trở ra với vẻ mặt không được lạc quan. “Hoàng thượng, quý phi khó sanh, lại ngất xỉu đi, e là không ổn rồi.” Thái y nơm nớp lo sợ bẩm báo, nhưng tình hình bên trọng thực sự rất tệ
Tô Khiêm Dương trầm mặt nhìn hắn “Không cho phép nói như vậy. Quý phi nếu cí mệnh hệ gì trẫm sẽ cho các ngươi chôn cùng.”
Đức phi lo lắng, ở nhà kề ngồi không yên đi lại đây vừa đúng lúc nghe được những lời này.
Quay đầu nhìn về hướng nội phòng, không đợi thái y đi vào lần nữa, cửa mở, Hứa ma ma bước ra “Thái y, nương nương lại ngất đi rồi.”
Thân ảnh Đức phi lảo đảo một chút. Nàng nhìn về phía hoàng thượng. Giờ phút này Tô Khiêm Dương bình tĩnh khiến người ta e ngại. Hắn đem Bình Ninh và Dung nhi giao cho Đức phi, trực tiếp muốn đi vào trong phòng, ngăn cản cũng không ngăn được.
Trong phòng tràn ngập hơi thở nặng nề. Tô Khiêm Dương đi đến sau bình phong. Người kia nằm ở trên giường không chút động tĩnh, Tô Khiêm Dương lệnh cho thái y thi châm.
Trôi qua hồi lâu, Tương Như Nhân mới có chút ý thức.
Nàng mở mắt ra, thấy là Tô Khiêm Dương, nhẹ nhàng lắc đầu “Ngài không nên vào đây, dơ bẩn.”
Sắc mặt nàng tái nhợt. Tô Khiêm Dương ngồi xuống, đưa tay lau mồ hôi cho nàng, vẻ mặt vô cùng ôn nhu.
Tương Như Nhân trào lên cảm xúc bi thương. Còn được chút khí lực, nàng đưa tay lên muốn sờ mặt hắn. Tô Khiêm Dương nhanh chóng giữ tay nàng lại “ Hoàng thượng, thần thiếp sợ là không được rồi.”
“Sẽ không đâu, Bình Ninh và Dung nhi còn ở bên ngoài chờ nàng thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ.”
“Ta mệt mỏi quá.” Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Từng trận rồi từng trận hôn mê ngày càng nhiều. Nàng thật sự sợ nàng cứ thế mà đi, cái gì cũng chưa kịp trăn chối. “Hoàng thượng, ngài có thể đáp ứng thần thiếp vài chuyện được không?”
“Nangg cứ thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ, cái gì trẫm cũng đáp ứng nàng.” Tô Khiêm Dương sợ nàng lại ngất xỉu. Thái y đứng bên cạnh đầu đầy mồ hôi luôn chú ý, không dám lơi lỏng.
“Chiếu cố tốt Bình Ninh và Dung nhi. Bọn họ rất hiểu chuyện, sẽ không gây phiền toái cho ngài.” Trên mặt Tương Như Nhân lộ ra chút cười nhàn nhạt “Thả Định vương gia ra đi. Cứ để hắn cố chấp như vậy, mọi người đều mệt, hoàng thượng ngài cũng sẽ không thể vui vẻ.”
“Nếu thần thiếp đi rồi, hãy đem thần thiếp thiêu rồi đưa tro cốt về Tương gia, được không?”
Tô Khiêm Dương cầm chặt tay nàng “Trẫm sẽ không cho nàng chạy trốn. Nếu nàng đi rồi Bình Ninh và Dung nhi sẽ không có ai chăm sóc, bọn họ sống sẽ không được vui vẻ.”
“Hoàng thượng, ngài lại uy hiếp thần thiếp.” Tương Như Nhân cau mày lại khẽ khép mắt, theo châm thái y hạ xuống mới thanh tỉnh lại chút.
Chưa từng sợ mất đi nàng, Tô Khiêm Dương luôn cho rằng nàng sẽ không bao giờ rời khỏi hắn. Giờ phút này, khi chứng kiến sinh mạng nàng ngày càng mỏng manh, hắn thật sự sợ hãi “Đúnh. Trẫm chính là đang uy hiếp nàng. Nangg phải sống, sống để tự mình nhìn Bình Ninh và Dung nhi lớn lên. Sống để làm chuyện nàng muốn làm.” Hắn mới có thể luôn nhìn thấy nàng, ở cạnh nàng.
Nàng cũng muốn sống a. Nhưng lão thiên gia tựa hồ như muốn nàng chết ở đây, nàng gian nan mở to mắt, một chút sức lực cũng không còn.
Từ cửa Thanh Đông vội vàng đi vào, trong lòng ôm cái tráp màu đen, trên hộp chứa hai miếng sâm, Thanh Đông lấy lên một miếng và một viên thuốc từ trong hộp ra, đưa đến trước mặt Tương Như Nhân, thấp giọng nói “Tiểu thư, đây là sư phụ điều phối cho ngài, Bình Vương phi vừa đưa lại đây.”
Nàng lần này là sinh trước ngày, vốn dặn Dương đại phu làm trước chỉ để dự phòng, lúc này lại coi như kịp thời.
Tương Như Nhân há miệng ngậm miếng sâm và viêm thuốc. Rất nhanh trong miệng tràn ngập vị thuốc.
Viên thuốc sau khi tan ra nhanh chóng được hấp thu. Thêm thái y châm cứu khơi thông, dần dần Tương Như Nhân có lại chút khí lực.
Bà đỡ trông thấy liền lập tức mời Tô Khiêm Dương ra ngoài.
Một phen này thì thuận lợi hơn. Dù là không lấy lại được hết khí lực nhưng ít nhất cũng không ngất đi nữa. Bên ngoài Bình vương phi và Bình vương gia đã đến. Trưởng công chúa cũng thay Thái hậu đến đây xem.
Tất cả mọi người lo lắng chờ đợi.
Lại một canh giờ trôi qua. Rốt cuộc trong phòng cũng truyền tới tiếng bà đỡ vui mừng kêu lên, sinh rồi.