Tô Khiêm Dương đi vào phòng, nhìn qua mọi người, sau đó nhìn đến chỗ thái hậu “Mẫu hậu muốn tự nói chuyện gì với trẫm?”
Hắn không phải không thấy được mấy đứa nhỏ trong phòng. Cũng không phải không thấy trên mặt bọn chúng nào là vết tích, còn khóc nức nở. Nhưng hắn lại chỉ trực tiếp nhìn thái hậu, hỏi nàng muốn việc gì.
Đợi một hồi thái hậu không có lên tiếng, Tô Khiêm Dương nhìn về phía Trưởng công chúa “Trưởng tỷ cũng đến, đứng ở đây một hồi chắc là biết mẫu hậu đang nói việc gì.”
Trong lòng Trưởng công chúa nhẹ thở dài một hơi, không nói, bộ dạng này của hoàng thượng là sẽ tức giận.
Vẻ mặt Tô Khiêm Dương cũng không có qua nhiều biến hóa, nhìn thoáng qua Thục phi, lại nhìn về Đức phi “Vậy nàng nói đi.” Nói xong ngồi xuống bên dưới tay trái của thái hậu, nhìn Đức phi, ý bảo nàng bắt đầu nói.
Đức phi liền chi tiết kể lại mọi việc, lời nói của bọn Lệ Viện nàng thuật lại. Lời của Lệ Đồng nàng cũng thuật lại. Tất cả mọi thứ đều nói, để hoàng thượng nghe xong tự phán đoán.
Sau khi nói xong, trong phòng lại một mảnh yên lặng. Lệ Viên lúc trước trong lòng thái hậu làm nũng hiện tại cũng lui về trong lòng thái hậu không dám hé răng. Nàng đã tám tuổi, cái gì nên nói cái gì không nên nói nàng lại không biết rõ sao. Có điều chính là nàng quen thói kiêu căng, hoàng hậu lúc trước sủng nàng. Hiện tại dưỡng ở chỗ thái hậu, cũng là sủng nàng. Nói cái gì cũng đều thoải mái nói ra, không chấp nhận được người khác không nhường nàng, phải thuận theo tâm ý của nàng, thế mới vừa lòng.
Thái hậu phá vỡ cục diện này, nhìn Tô Khiêm Dương, ngữ khí hòa dịu “Hoàng thượng, chuyện này giao cho ai gia xử lý được không?” Vài đứa nhỏ này, Hàm Lộ vần là thân ngoại tôn nữ. Dù biết là Tứ công chúa sai. Cán cân trong lòng thái hậu vẫn vô hình lệch về hướng Tứ công chúa. Một bên là bản thân chưa từng dưỡng qua, một bên là thường xuyên ở bên cạnh, hiện tại càng là dưỡng ở chỗ mình.
“Mẫu hậu là muốn xử trí thế nào?” Tô Khiêm Dương thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi.
“Bọn Lệ Đồng là nói sai nhưng các nàng còn nhỏ, chuyện này xem như mấy đứa nhỏ cãi vã thôi, liền bỏ qua. Tỷ muội với nhau cũng không nên tổn thương hòa khí.” Thái hậu nghĩ muốn chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa vô sự. Nhưng Tô Khiêm Dương thì không nghĩ vậy, trực tiếp nhìn về phía thái hậu “Mười bốn tuổi, việc hôn sự cũng đã định mẫu hậu còn nói nàng nhỏ. Bảy tám tuổi cũng đã học qua quy cũ lại như chưa từng học. Hai ba năm đi Thái học viện chẳng lẽ không nghe qua lão sư dạy cái gì. Chỉ có thấy làm công chúa thì phải so với người khác hiểu chuyện hơn, làm tấm gương, nơi nào lại có tuổi như vậy còn bảo không biết gì.”
Trong thanh âm của Tô Khiêm Dương không có tức giận, nhưng trong lời nói là mang theo chỉ trích “Là lão sư nào dạy các ngươi học làm người ba hoa, là lão sư nào dạy các ngươi làm công chúa quận chúa là có thể nói chuyện tùy tiện, miệng không biết chừng mực. Mẫu hậu, ngài nói các nàng còn nhỏ, có phải tám hay mười năm sau ngài sẽ chịu trách nhiệm cho lỗi các nàng phạm phải sau này.”
“Hoàng thượng, các nàng đều đã biết sai rồi.” Thái hậu xem Hàm Lộ ở bên cạnh đã bị dọa “Hoàng thượng là muốn xử trí chuyện này như thế nào?””Trẫm muốn thu hồi thân phận quận chúa của các nàng. Dung Nguyệt đưa về phủ công chúa, trước khi xuất giá không được vào cung, cũng không thể ra khỏi cửa. Hàm Lộ cũng đưa về phủ công chúa. Trẫm sẽ phái người đến dạy các nàng thật tốt quy củ. Khi nào học tốt rồi thì lại có thể ra ngoài, lại có thể tiến cung. Nếu là mãi vẫn học không tốt thì về sau đừng tiến cung nữa.”
Hàm Lộ trực tiếp bị dọa khóc. Dung Nguyệt cũng ngơ ngác. Thu hồi thân phận công chúa, về sau chỉ còn được gọi là tiểu thư, cùng các thế gia tiểu thư không có gì khác biệt.
“Hoàng thượng.” Thái hậu khuyên can “Thân phận quận chúa này là phụ hoàng đáp ứng mấy người Tĩnh Xu.”
“Các nàng hiện tại còn dám bố trí đến trên đầu trẫm, nói đứa nhỏ của Hiền phi sinh ra không phải là thân sinh của trẫm. Trẫm còn phải bận tâm là phụ hoàng có đáp ứng các nàng hay không sao!” Đột nhiên Tô Khiêm Dương lớn tiếng quát “Là ai dạy cho các ngươi mấy thứ này? Là nghe ai nói? Nếu không phải là người trong hoàng tộc thì những lời này cũng đã đủ để các ngươi rơi đầu. Phỉ báng trinh tiết phi tử, hoài nghi huyết thống của công chúa. Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?”
Tô Khiêm Dương nổi giận lên thật sự đáng sợ!
Vài đứa nhỏ bao gồm cả Dung Nguyệt đều sợ phát khóc, nhất là Lệ Viện trong lòng thái hậu. Tô Khiêm Dương nhìn nàng “Là công chúa mà có thể tùy ý bị người châm ngòi, bị người bài bố, còn có thể nói ra lời thương hại tình nghĩa tỷ muội như vậy. Trong ngày thường mẫu hậu cũng nhiều ma ma như vậy đã dạy ngươi cái gì!”
Lệ Viện khóc trốn vào trong lòng thái hậu, phụ hoàng thật đáng sợ.
“Đủ rồi!” Thái hậu vỗ bàn, sắc mặt xanh mét “Hoàng thượng ngươi nói nghiêm trọng như vậy, đơn giản là muốn nói ai gia không xử lí theo lẽ công bằng. Vài đứa nhỏ nói sai rồi thì không được cho các nàng cơ hội sửa sai sao. Lại phải tước đi thân phận quận chúa, để các nàng sợ hãi ngươi mới vừa lòng!”
“Tước đi thân phận quận chúa là để các nàng biết sai mà sửa. Chờ sửa tốt rồi, trẫm sẽ xem tình hình thế nào có thể trả lại thân phận quận chúa cho các nàng. Ở trong cung dọa người không quan trọng, để tương lai ra ngoài mất mặt, muốn cứu chữa cũng đã muộn.” Tô Khiêm Dương nhìn thái hậu “Vẫn là tự mẫu hậu cảm thấy lời nói bố trí này đó không có hợp lý. Trẫm căn bản không cần để ở trong lòng, cũng không cần truy cứu.”
Thái hậu bấy động tạo kia, sắc mặt đỏ lên. Không biết là do tức giận hay là kích động.
Trưởng công chúa bước ra hòa giải “Vết thương của bọn nhỏ còn chưa được xử lý, để lại sẹo thì biết làm sao.” Trưởng công chúa nói xong nhìn thái hậu. Nửa ngày, thái hậu cả người như cố gắng áp chế, cũng không nhìn Tô Khiêm Dương, gật gật đầu. Dung Nguyệt cùng Hàm Lộ tạm thời ở lại trong Thọ Hòa cung. Đức phi và Thục phi đi ra theo Trưởng công chúa.
Bình Ninh vẫn như trước không nói một lời. Đức phi lo lắng cho nàng, theo sau Tô Khiêm Dương đi ra. Trưởng công chúa nhìn các nàng “Xuân Uyển cách đây cũng không xa, đi đến chỗ ta trước đi. Hoàng thượng cũng cùng đi đi.”
Tô Khiêm Dương gật gật đầu, nhìn Bình Ninh đang dựa vào Trưởng công chúa, đi tới kéo nàng qua, nắm lấy ta nàng, cũng không nói gì đi thẳng về hướng Xuân Uyển. Trưởng công chúa thở dài, nói với Đức phi và Thục phi ở bên cạnh “Hoàng thượng lúc này là thực tức giận.” Đối với đệ đệ này, Trưởng công chúa cũng có nhiều hiểu biết. Hắn có thể quát tháo nhưng có thể không có bao nhiêu tức giận. Nhưng cứ như líc này, đến lúc đó bọn Tĩnh Xu đến cầu xin sợ là đường quay đầu cũng không có.
Đức phi và Thục phi nhìn thoáng qua nhau, cất bước đi theo. . .
Trong Thọ Hòa cung là khóc lóc long trời lở đất thế nào Đức phi các nàng không biết. Tóm lại bên Xuân Uyển lại thật yên tĩnh. Bình Ninh ngồi ở kia, ma ma bên cạnh thoa dược cho nàng. Hiện tại nhìn đến, nơi một cái tát đánh qua kia đã có chút sưng lên.
Thoa dược xong, Bình Ninh cố chấp không buông tay Tô Khiêm Dương, vẫn như trước không rên một tiếng, cũng không khóc bản thân ủy khuất, lại càng không nói bản thâm bị khi dễ chỗ nào. Đức phi nhìn thấy 'Ha! Thật giống y như mẫu phi cố chấp kia của nàng. Quả thật chính là một dạng.'
Tô Khiêm Dương sờ sờ mặt nàng “Còn đau không?”
Bình Ninh gật đầu, ngồi vào bên cạnh hắn như lúc còn nhỏ, tựa vào hắn, nửa ngày, rầu rĩ hỏi “Tứ muội nói ta lớn lên không có chút nào giống phụ hoàng.”
“Ngươi giống mẫu phi ngươi nhiều hơn. Nữ hài tử, vẫn là nên xinh đẹp như mẫu phi ngươi.” Tô Khiêm Dương nở nụ cười “Đệ đệ ngươi thì rất giống phụ hoàng.”
Bình Ninh nghiêng đầu nghĩ, một hồi tỏ ra hình như là vậy. Vấn đề này xem như trôi qua. Nàng còn nói thêm “Phụ hoàng, ngài cũng phả đáp ứng với ta một việc.”
Tô Khiêm Dương xoa đầu nàng “Nói đi.”
Bình Ninh chu chu miệng, ánh mắt hơi ảm đạm “Chuyện ta đánh nhau với Tứ muội đừng để mẫu phi biết. Ta không muốn nàng lo lắng.” Mẫu phi nếu biết được, lại không thể ra khỏi nơi đó, nhất định sẽ ngủ không ngon.
Trưởng công chúa nghe vậy trong lòng đau xót. Nương không ở bên cạnh, đứa nhỏ đã biểu hiện ra nàng rất hiểu chuyện.
Lệ Đồng trong lòng Đức phi sợ hãi nói “Hôm nay cung nữ ma ma đều thấy được.” Rất nhanh sẽ truyền khắp trong cung, Hiền phi nương nương làm sao không có thể biết.
“Vậy cũng không thể để mẫu phi biết ta bị người ta đánh.” Bình Ninh bổ sung một câu, nhìn Tô Khiêm Dương “Phụ hoàng, ngài đi nói cho các nàng, không để các nàng nói lung tung.”
“Phụ hoàng đáp ứng ngươi, sẽ xử lý chuyện này. Về sau lại gặp chuyện như vậy đừng để bản thân bị thương. Đến nói với phụ hoàng, phụ hoàng làm chủ cho ngươi.” Tô Khiêm Dương sủng Bình Ninh, cũng không tính toán muốn tránh Đức phi và Thục phi, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt nàng “Ngươi đi theo Thục phi về trước, buổi tối phụ hoàng lại đến thăm ngươi.”
Bình Ninh gật đầu, tính nói cái gì nhưng cuối cùng chỉ giật giật miệng, ngoan ngoãn theo Thục phi đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Trưởng công chúa và Tô Khiêm Dương, sắc mặt của hắn liền không còn ôn hòa như vừa rồi.
“Nếu Tĩnh Xu các nàng tiến cung cầu xin, hoàng thượng định xử trí ra sao?” Trưởng công chúa rót cho hắn một ly trà “Chờ bọn Hàm Lộ về đến phủ biết được tin tức, rất nhanh sẽ tiến cung thôi.””Không gặp.” Tô Khiêm Dương nói rõ ràng “Thánh chỉ hôm nay trẫm sẽ viết xong, ngày mai hạ chỉ. Các nàng nếu muốn cầu xin, cứ để các nàng quỳ ngoài Thừa Kiền cung. Mấy năm nay càng là quá đáng. Lúc trước nói chuyện Diệp thục dung cũng như vậy, cái miệng không biết chừng mực. Lúc trước không phạt các nàng, hiện tại càng là nghiêm trọng, ở trước mặt Bình Ninh chửi bới.” Chẳng lẽ vài đứa nhỏ lại tự nghĩ ra những lời này sao, khẳng định là được nghe lại. Qua lại chỉ có phủ công chúa và hoàng cung. Trong cung không ai dám nói, vậy phải là ở phủ công chúa.
“Nếu các nàng cứ quỳ không chịu dậy thì sao?” Trưởng công chúa thử hỏi.
Tô Khiêm Dương cầm lấy cái chén nhấp một ngụm, lạnh lùng nói “Vậy dem thân phận công chúa của các nàng giáng xuống quận chúa, thu hồi bổng lộc công chúa.” Trưởng công chúa im lặng. Công chúa hoàng gia bị giáng xuống thành quận chúa là chuyện chưa từng có. Nhưng theo Trưởng công chúa mà nói, vài đứa nhỏ đã dám ngang nhiên nói như vậy. Sau lưng mấy người Tĩnh Xu còn không biết nói đến mức nào. Hoàng thượng là ca ca không có sai, nhưng hắn cũng là hoàng đế, có thể tùy tiện phỉ báng và đặt điều như vậy sao. Đây là đang nói Hiền phi cho hoàng thượng đội nón xanh. Hôm nay là mấy đứa nhỏ, hoàng thượng không trọng phạt. Thử đổi lại là người khác, cứ thế trực tiếp lôi xuống, làm gì có cơ hội mà biện giải
Bỏ chuyện này qua một bên, nửa ngày, Trưởng công chúa nhắc đến chuyện vẫn luôn muốn nói “Hoàng thượng, chuyện Tam đệ và Hiền phi lúc trước Hứa dung hoa nói, ngươi còn nhớ rõ.”
Ánh mắt Tô Khiêm Dương đánh qua, Trưởng công chúa nói tiếp “Đều đã bao nhiêu năm trôi qua. Lão nương nương từng nói với ta lúc trước phụ hoàng muốn đưa Tam đệ ra ngoài. Hiện tại đã như vậy chẳng bằng để hắn rời khỏi Lâm An Thành hồi đất phong đi. Quả quyết không thể lại nhốt ở trong cung.”
Tô Khiêm Dương không nói chuyện, Trưởng công chúa chú ý vẻ mặt hắn “Trưởng tỷ không phải lo lắng trước đây Tam đệ và Hiền phi có chuyện gì mà là chuyện như vậy, hôm nay Hứa dung hoa lấy ra nói, ngày mai không biết lại có ai lấy ra. Trong cung nhiều người như vậy, cứ thế cũng sẽ có một hai ngươi đem chuyện này truyền ra. Chẳng lẽ thật muốn Tam đệ ở trong cung cả đời, chết già ở trong cung, thời thời khắc khắc còn phải đề phòng kẻ có tâm sao.”
Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương mở miệng “Tam đệ chính hắn không muốn đi. Nếu hắn thật muốm đi, lúc Hứa dung hoa phóng hỏa kia hắn đã có thể đi rồi.”
“Vậy càng phải để hắn đi.” Trưởng công chúa kiên định nói “Thế nào, hắn không đồng ý thì không thể đi sao? Nhốt ở Thanh Huyền cung kia có khác gì phế nhân, hắn quá là thư thái, còn muốn trong lòng mọi người cũng không được thoải mái. Hắn nghĩ hay không nghĩ trong lòng một cách rõ ràng, hoàng thượng sao có thể để tùy ý hắn quyết định. Hắn có thể quyết định ra được cái gì. Hắn đem trách nhiệm của mình vứt sang một bên, tùy tiện làm bậy. Hắn hiện tại có được chút áy náy hay không?”
Trách nhiệm của hoàng tộc.
Đây là cây đao treo trên đầu mỗi người bọn họ. Thời khắc nhắc nhở bọn họ có thân phận gì thì làm tốt loại chuyện đó. Nhưng có nhiều người nhìn không rõ thân phận của mình, làm không đúng. Vài năm trước Tô Khiêm Dương nghe tới cái này còn có thể thấy có chút khích lệ bản thân. Hiện tại lại nghe được, cũng không bỏ được cảm thấy có chút chán ghét. . .
Ngày hôm sau, thánh chỉ đi xuống hai phủ công chúa. Thu hồi thân phận quận chúa của Dung Nguyệt và Hàm Lộ. Dung Nguyệt nhốt trong nhà không được ra ngoài, không được vào cung cho đến khi xuất giá. Hàm Lộ cũng vậy. Theo thánh chỉ hạ xuống còm có bốn ma ma giáo dưỡng phân đến hai phủ. Bốn người đều chỉ dạy duy nhất một thứ, làm người như thế nào.
Tĩnh Xu và Tĩnh Nhàn đương nhiên tiến cung cầu xin. Chỗ thái hậu đã khóc, chỗ Trưởng công chúa cũng đã than, quỳ gối trước Thừa Kiền cung nhất định muốn gặp hoàng thượng. Quỳ một ngày, cho đến lúc Trần Phụng bước ra nói “ Nếu còn cầu tình, nữ nhi có tội, phụ mẫu tội lớn hơn. Hai công chúa đều giáng xuống thân phận quận chúa, từ nay về sau không được vào cung. Nếu hai vị công chúa nguyện ý chịu hình phạt này thì hiện tại liền có thể theo nô tài đi vào.”