Tác giả: Bất Quá Khinh Chu
Editor: Trà Xanh
Còn một ngày nữa phải hồi kinh, nhàn rỗi chẳng có gì làm nên Sở tướng quân muốn dẫn Kiều thống lĩnh đi dạo. Kiều thống lĩnh chưa ngắm kỹ phong cảnh Cẩm Châu, mang theo kiếm cùng Sở Tuân ra ngoài, Sở Tuân một thân áo xanh, tay cầm quạt trắng, quả là một công tử dịu dàng.
Kiều Kính Ngôn có gương mặt lạnh lùng khi không cười, cười lên lại thành nữ tử dịu dàng khả ái. Sở Tuân biết rõ đây là biểu hiện giả dối, Kiều thống lĩnh sinh ra là thân nữ nhi nhưng tâm nam nhi, so với nam tử chẳng kém cạnh.
Tuy là biểu hiện giả dối, Sở Tuân vẫn muốn nhìn nàng cười nhiều chút nên trưng lên gương mặt tươi cười đào hoa của mình với nàng.
Sở Tuân không biết, tâm Kiều Kính Ngôn đã sớm bại trận trước gương mặt đào hoa này. Sao lại có nam tử mỹ mạo đến vậy! Ngay cả dung mạo của phi tử trong cung cũng kém vị đại tướng quân giết địch vô số trên chiến trường này.
Mỹ nhân bên cạnh, mình chẳng có lý do gì mà không đáp lại. Đôi mắt nàng cong cong, khóe miệng hơi nhếch, dịu dàng nhìn Sở Tuân mỉm cười.
Cẩm Châu là biên quan, khí hậu tựa Giang Nam nhưng người dân vô cùng bưu hãn. Sở tướng quân là người sống sót trên chiến trường nhưng nhìn như con cháu thế gia kinh thành, làm mọi người không rời mắt được.
Dọc đường đi rồi dừng, dừng rồi đi, chưa hết một con phố mà Sở Tuân đã mua không biết bao nhiêu thứ cho Kiều Kính Ngôn, nào đồ vật, bánh hoa quế, kẹo đường, nút thắt đồng tâm, túi thơm… Thứ thứ đều là đặc sản Cẩm Châu.
Góc đường có một phụ nhân bán trâm luôn khuyên Kiều Kính Ngôn mua một cây, Sở Tuân cầm hai cây kẹo hồ lô đi tới nhìn nhìn, mua hết toàn bộ trâm trên sạp.
Kiều Kính Ngôn: “…..” Kẻ có tiền quả nhiên khác người.
Sở Tuân tặng toàn bộ trâm cho mấy tiểu nha hoàn trong phủ, chỉ để lại một cây trâm tơ trắng. Sau khi thay thuốc cho Kiều Kính Ngôn, nhân lúc nàng không để ý liền cài lên tóc nàng.
“Ta thấy cây trâm này hợp với Kiều cô nương.” Nói xong vừa cười vừa đi ra khỏi phòng. Kiều Kính Ngôn rờ cây trâm trên tóc, cũng không tháo xuống.
Áp giải tù binh, lại còn mang theo chứng cứ phạm tội thông đồng với địch của đại thần trong triều, dọc đường nguy cơ tứ phía không hề an bình, nhưng Sở Tuân vẫn vô tâm vô phế như cũ, dọc đường thổi sáo mua vui.
“Kính Ngôn đã nghe qua khúc này chưa?” Sở Tuân xưng hô với Kiều Kính Ngôn lúc đầu là Kiều thống lĩnh, sau đó là Kiều cô nương, bây giờ là Kính Ngôn.
“Dư âm tiếng sáo của Sở tướng quân vẫn còn văng vẳng bên tai, hạ quan ba ngày cũng không dám quên.” Kiều Kính Ngôn cười nói, sau giục ngựa chạy nhanh hơn tới đội ngũ phía trước, chỉ chừa lại bóng dáng mỹ lệ cho Sở Tuân nhìn.
“Tướng quân, Kiều thống lĩnh bị tiếng sáo của ngài dọa chạy mất” Tiểu Ninh không sợ chết, ở bên cạnh cười sung sướng khi người gặp họa.
Sở Tuân bắn một ánh mắt hình viên đạn qua hắn, ôm chặt lưng ngựa đuổi theo hướng Kiều Kính Ngôn chạy, “Kính Ngôn, để ta thổi một khúc khác cho ngươi nghe”
Kiều Kính Ngôn vờ không nghe thấy, chợt giảm chút tốc độ. Đúng là người không ai hoàn mỹ cả! Sở tướng quân bày mưu lập kế vang danh, nhưng tiếng sáo….., thật không dám khen.