Tướng Quân Sủng Phu

Chương 47: Không buông tay



Thời điểm Bạch Nhất tỉnh lại đã là giữa đêm. Y mông mông lung lông gian nhan mở hai mắt, ý thức còn có chút không thể quay về, ánh nến mỏng manh cùng màu trắng của màn trướng thoảng qua trước mắt, làm cho Bạch Nhất choáng váng quay cuồng, một lần nữa đóng chặt mắt rồi mở ra, y mới có hơi thanh tỉnh lại. 

Vừa quay đầu y liền nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên đang đứng ở cửa cùng một người ăn mặc như ảnh vệ nói chuyện. Y không nghe rõ lắm bọn họ đang nói cái gì, chỉ là mơ hồ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc Nhiên được ánh đèn chiếu rọi càng trở nên trang nghiêm hơn. 

Vào thời điểm Bạch Nhất quay đầu nhìn lại, Tiêu Diệc Nhiên đã phát hiện được động tĩnh. Thấy Bạch Nhất đã thanh tỉnh, hắn lập tức vẫy lui người cùng mình nói chuyện trước đó rồi bước nhanh đi đến trước giường.

“Thân thể thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Ta đã cho người đi thỉnh Chung đại phu đến xem cho ngươi.” Thanh âm trầm thấp của Tiêu Diệc Nhiên vang lên, hàm chứa lo lắng nồng đậm. Buổi chiều vừa nghe nói Bạch Nhất hộc máu hôn mê, đang được đưa trở về, trong nháy mắt đó, hô hấp của hắn đã thật sự kém chút đình chỉ. Nay Vân Mặc Chi đã rời kinh, nhất thời cũng tìm không thấy, hắn chỉ có thể thỉnh đại phu khác đến khám cho Bạch Nhất.

“Ta không sao.” Bạch Nhất vùng người ngồi dậy, Tiêu Diệc Nhiên lập tức tiến lên nâng Bạch Nhất để cho y dựa vào lòng mình. Bạch Nhất vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu hỏi: “An An…tìm được rồi sao?”

Thanh âm của Bạch Nhất hiện giờ giống như lúc còn ở trong rừng cây, cũng không còn như bình thường luôn ôn nhuận ấm áp, mà mang theo một ít áp lực cùng ám ách. Cảm xúc hiện tại của y cũng chưa ổn định, ngay cả khuôn mặt luôn lộ vẻ ôn hòa tươi cười nay chỉ còn lại sự đờ đẫn, trong ánh mắt cũng đã thiếu đi vài tia sáng. Nhìn Bạch Nhất như vậy, Tiêu Diệc Nhiên đau lòng không thôi.

“Tạm thời còn chưa có.” Tiêu Diệc Nhiên lắc lắc đầu, không quá nhẫn tâm nói.haehyuk8693

“Người kia nói, một năm sau sẽ đưa An An trở lại…hắn là ai chứ?” Bạch Nhất đưa ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, miệng nhẹ nhàng hỏi.

“Hoài Viễn đã phái ảnh vệ đuổi theo điều tra, không có tìm được người, nhưng hắn có truyền tin lại, tạm thời sẽ không thương tổn An An, người này hẳn là trưởng thị vệ của Lạc Vương trước đây, Dạ Hàn.” Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày lên tiếng.

Đối phương là một cao thủ với sở trường ấn giấu tung tích, nếu không phải hắn đúng lúc thỉnh Hoài Viễn ra tay giúp đỡ, sợ là một chút dấu vết để lại cũng tra không được. Nhưng đối phương cũng thực thông minh, trước khi bị tìm được đã chủ động truyền tin đến, dùng an toàn của An An để áp chế, bắt bọn họ phải dừng lại tìm kiếm. Vì an toàn của An An, bọn họ cũng không dám kích thích đến đối phương, hắn cùng Hoài Viễn chỉ có thể thu nhỏ thế lực điều tra lại, hết thảy điều tiến hành trong âm thầm. Về phần thân phận của đối phương…Hoài Viễn cũng đang truy xét.

Theo những lời ảnh vệ vừa mới đến báo cáo, hắn cũng mới biết được, đối phương chính là Dạ Hàn đã đi theo Lạc Vương lúc trước, không nghĩ tới bọn họ đều đã bỏ qua sự biến mất của một người rất quan trọng đã cùng với Lạc Vương mưu phản trước đó. Mặc dù đối phương đã nói một năm sau sẽ bình an đưa trả An An, nhưng bọn hắn cũng không dám khinh thường dù chỉ một chút. Dù sao Tiêu Diệc Nhiên chính là người đã giết Lạc Vương, việc này tuy rằng đã hoàn toàn phong tỏa không cho truyền ra ngoài, nhưng ngày đó có nhiều người tại hiện trường như vậy…cũng khó bảo đảm tin tức không bị tiết lộ.

“Ân.” Bạch Nhất khẽ đáp lời, vẫn như cũ không hề sinh khí, tựa hồ như đã mất hết khí lực.

Tiêu Diệc Nhiên nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Nhất, siết chặt ôm ấp, mang theo áy náy nói: “Thực xin lỗi, là ta không tốt, không nên để các ngươi một mình trở về, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa con bình an trở về.”

Bạch Nhất lắc lắc đầu, việc này làm sao có thể trách Tiêu Diệc Nhiên, từ đầu tới đuôi đều là do y không cẩn thận mới gây nên tất cả, nhắm lại hai mắt, nước mắt không tiếng động chảy xuống hai gò má. haehyuk8693

Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, nâng tay lau đi lệ quang nơi khóe mắt của Bạch Nhất, “Qua hai ngày nữa, đại quân sẽ khởi hành, ta không thể ở lại Thịnh Kinh, ngươi…”

Còn chưa nói xong, Bạch Nhất đã cứng đờ cả người, mạnh mẽ mở mắt nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, hai tay nắm chặt đối phương, há mồm muốn nói gì, nhưng lời đã đến miệng lại biến thành hư vô. Sau đó y lại cầm lấy ống tay áo của Tiêu Diệc Nhiên, vì dùng sức quá độ mà hai bàn tay đều trở nên trắng bệch, một bên rũ mắt, khó khăn nhỏ giọng nói: “Ta sẽ quay về Hoài Định chờ ngươi.”

Thanh âm như than như khóc, làm cho tâm của Tiêu Diệc Nhiên tựa hồ đã bị những lời nói này siết chặt, đến thở dốc cũng không nổi, “Ngươi hãy đi cùng ta.” Ngữ khí của Tiêu Diệc Nhiên vô cùng kiên định, vài lần chia lìa đã khiến cho Bạch Nhất sắp sống không bằng chết, hắn như thế nào có thể buông tay lần nữa. Phải để đối phương ở bên người hắn, cho dù có chịu bao nhiêu đau khổ, hắn đều sẽ thay Bạch Nhất chống đỡ!

Bạch Nhất nghe vậy liền vội ngẩng đầu, trong ánh mắt vẫn không có chút thần thái này lại mang theo một ít kinh ngạc cùng mơ hồ chờ mong, “Ta…Ta có thể sao?” Lúc còn ở trên đường, y đã muốn trở về đồng hành cùng Tiêu Diệc Nhiên, nhưng hiện tại y đã chẳng còn chút tự tin. An An đã bị cướp đi ngay trên tay y, y trừ bỏ chỉ gây thêm phiền toái thì đến tột cùng có thể làm được gì chứ?…

“Ân, đại quân còn thiếu quân y, ngươi có thể hỗ trợ, hơn nữa…” Tiêu Diệc Nhiên nâng mặt Bạch Nhất, làm cho y đối mặt với mình, rồi dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Bạch Nhất, “Ta cần ngươi.”

Bạch Nhất ngây ngốc nhìn đối phương, trong ánh mắt dần dần bị nước mắt đong đầy, cảm xúc áp lực từ nãy giờ tựa hồ đã được phóng thích không ít, đang cuộn trào bộc phát trong lòng y. 

Y vùi đầu vào trong lòng Tiêu Diệc Nhiên, hai vai hơi hơi rung động, nước mắt rất nhanh đã dính ướt hết y phục của Tiêu Diệc Nhiên, mặc dù đối phương vẫn như trước không phát ra tiếng động, nhưng đã làm cho Tiêu Diệc Nhiên âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Từ lúc Bạch Nhất tỉnh lại cho đến bây giờ, bộ dáng như mất đi linh hồn của y đã thật sự làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, vô luận như thế nào đối phương hiện tại cũng đã tìm lại được chút sinh khí.

Tiêu Diệc Nhiên gắt gao ôm chặt lấy Bạch Nhất, “Hoài Viễn đã đáp ứng ta sẽ phái người tiếp tục tìm kiếm, đối phương nếu đã lên tiếng thì hẳn sẽ không thương tổn đến An An, ngươi chớ lo lắng nữa, An An nhất định sẽ bình an khỏe mạnh.”

Bạch Nhất cúi người ghé vào lòng Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, thanh âm khóc nức nở cũng theo đó truyền ra từ bờ ngực của Tiêu Diệc Nhiên. Tiêu Diệc Nhiên khẽ vuốt ve phần lưng của Bạch Nhất, vẫn an tĩnh bao dung như thường ngày. Thẳng đến khi Bạch Nhất khóc mệt mỏi mê man trong ngực, hắn mới nhẹ đỡ Bạch Nhất nằm xuống, không tiếng động thở dài một hơi.



Chuyện Mục Kỳ mất tích, Chiêu quốc đã phái sứ giả đến Duyên quốc điều tra, nhưng Duyên quốc một mực không thừa nhận việc này, còn công bố Mục Kỳ sau khi rời khỏi lãnh thổ của Duyên quốc mới gặp chuyện không may, điều này cùng Duyên quốc không có quan hệ. Vì thế Dung Sở Hoa đã vô cùng tức giận, cũng đồng thời chính thức khai chiến với Duyên quốc.

Gặp Duyên quốc đã hưu dưỡng sinh tức nhiều năm, đối với chuyện thần phục Chiêu quốc cũng sinh ra bất mãn, lần này việc thi thể của Mộ Dung Nghiêu được đưa về lại làm cho nội bộ Duyên quốc sôi trào một trận, bởi vậy phe chủ chiến càng tích cực ứng chiến hơn. Cứ như thế, chỉ chưa đến vàj hôm, Tiêu Diệc Nhiên sẽ lập tức dẫn theo đại quân ra biên giới chi viện. (hưu dưỡng sinh tức~ nghỉ ngơi để lấy lại sức, khôi phục nguyên khí)

Tuy rằng chuyện của An An còn chưa được giải quyết, nhưng đại quân không có khả năng không lên đường. Tiêu Diệc Nhiên thân là đại tướng quân càng không có khả năng lưu lại, nhưng hắn cũng sẽ không bỏ Bạch Nhất ở lại một mình. Bởi vậy việc tìm kiếm An An chỉ có thể giao cho ảnh vệ âm thầm tiến hành, trước khi đi, Tiêu Diệc Nhiên còn cố ý tự mình đến An Quốc Hầu phủ một chuyến.

“Khụ khụ, đại quân ngày mai sẽ xuất phát, ngươi bây giờ còn đến chổ ta làm gì, đều đã chuẩn bị tốt rồi?” Bộ Hoài Viễn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, thanh âm khàn khàn hỏi lại, cả người nhìn qua so với trước còn gầy yếu hơn.

“Ân, Mạc Ngôn đã chuẩn bị tốt, ngươi…thân mình thế nào rồi?” Tiêu Diệc Nhiên cau mày nhìn về phía Bộ Hoài Viễn. Bộ Hoài Viễn vốn là thể nhược nhiều bệnh, từ khi Mục Kỳ gặp chuyện không may, hắn lại không có một ngày nghỉ ngơi đàng hoàng. Còn chưa đến nửa tháng, người đã gầy mất một vòng lớn, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, Tiêu Diệc Nhiên không khỏi nhớ đến bộ dạng đau xót âm thầm chịu đựng của Bạch Nhất.

“Khụ khụ…khụ, không sao!” Bộ Hoài Viễn phê duyệt một quyển công văn cuối cùng trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, “Là vì chuyện của An An? Ta đã thông tri cho toàn bộ ảnh vệ, cùng những nơi trực thuộc Tần Lâu đều đã âm thầm phát ra tin tức, chỉ cần có một chút phát hiện sẽ lập tức phái người đưa tin về. Dạ Hàn…tuy rằng tương giao không nhiều lắm, nhưng căn cứ vào khẩu cung của hạ nhân ở Lạc Vương phủ trước kia, y cũng không phải người tâm ngoan thủ lạt. Mặc dù không biết hắn bắt An An để làm gì, nhưng nếu thật sự là do y làm thì tạm thời sẽ không thương tổn An An, ngươi cứ yên tâm.”

“Ân, đã khiến ngươi tốn nhiều tâm tư.” Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, kỳ thật theo những lời Bộ Hoài Viễn nói trước đó cộng với những lời kể lại của Bạch Nhất, hắn cũng đã phỏng đoán được phần nào. Nhưng phỏng đoán dù sao cũng chỉ là phỏng đoán, rốt cuộc Dạ Hàn bắt An An để làm cái gì, bọn họ hoàn toàn không biết. Trong lòng hắn vẫn rất lo lắng, bởi vậy trước khi xuất chinh, hắn mới cố ý chạy đến chổ Bộ Hoài Viễn để xác nhận cùng dặn dò một phen. Cảm xúc của Bạch Nhất không ổn định, hắn không thể ở trước mặt Bạch Nhất biểu hiện ra quá nhiều lo lắng, để tránh làm cho Bạch Nhất bị chấn kinh, cũng vì thế hắn chỉ có thể ký thác hy vọng vào Bộ Hoài Viễn.

“Khụ khụ…đều là huynh đệ cả, không cần khách khí.” Bộ Hoài Viễn ho nhẹ một tiếng, mím môi nói. An Quốc Hầu bình thường vẫn ôn nhu như gió, lúc này lại mang theo một tia sầu lo nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, “Chuyện của Tiểu Kỳ còn phải phiền toái ngươi chú ý nhiều… Nếu có tin tức nhất định phải phái người nói cho ta biết.”

“Đương nhiên.” Tiêu Diệc Nhiên trầm giọng đáp. Kỳ thật Bộ Hoài Viễn cho tới nay vẫn rất quan tâm đến Mục Kỳ, nếu không phải do Dung Sở Hoa cùng mọi người ngăn cản, thì lần này hắn đã sớm đuổi tới chổ Mục Kỳ mất tích để tìm người. Hiện nay lại vì những chuyện này, cả ngày đều chưa nghỉ ngơi tốt, ngay cả những chuyện Mục Kỳ nguyên bản phụ trách, hắn cũng đem toàn bộ chuyển lên người mình, cũng không biết thân thể có còn chịu đựng được nữa không!?

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Bộ Hoài Viễn, Tiêu Diệc Nhiên mở miệng khuyên nhủ, “Ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không thể để cho bản thân suy sụp, đến khi Mục Kỳ trở về cũng sẽ không cao hứng.”

“Ta biết được.” Bộ Hoài Viễn đứng dậy lướt qua Tiêu Diệc Nhiên, đi đến phía cửa sổ, ánh mắt mơ hồ nhìn cây bạch mai bên ngoài, “Chỉ cần y bình an trở về, có tức giận ta cũng không sao cả…khụ khụ…”

Tiêu Diệc Nhiên nhìn bóng dáng như muốn hòa tan vào không khí của Bộ Hoài Viễn, nhíu nhíu mày. Hắn không thích điều này, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc đây là cảm giác gì, đối với chuyện của Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ, hắn luôn không hiểu nổi, thậm chí ngay cả Vân Mặc Chi còn u mê về hai người nay hơn cả hắn.

“Ngày mai A Nhất sẽ cùng ta khởi hành, còn Tướng quân phủ, ta đã thỉnh Chấn Ly hỗ trợ chiếu cố, chính ngươi phải chú ý thân thể nhiều hơn, không được cứng rắn chống đỡ.”

“Ngươi để cho y đi cùng sao? Thật sự quá nguy hiểm…ngươi làm sao có thể yên tâm để y đi theo?” Bộ Hoài Viễn nghe vậy liền giật mình quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên.

“Lưu y ở lại một mình, ta càng lo lắng.” Tiêu Diệc Nhiên nghiêm mặt trả lời, “Ta cứ nghĩ để cho y rời khỏi đây là điều tốt nhất, nhưng bất quá chỉ có mình ta tự cho là đúng… Nếu ngày đó có ta bên cạnh, An An sẽ không bị bắt đi, còn làm cho A Nhất thống khổ như vậy! Từ nay về sau, ta sẽ không để y rời khỏi ta nữa, cho dù có gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ bảo hộ y.”

Bộ Hoài Viễn kinh ngạc nhìn Tiêu Diệc Nhiên, “Vậy…Nếu ngươi rốt cuộc không bảo hộ được y thì sao? Nếu để cho y nhìn thấy ngươi rời đi trước một bước, y làm sao có thể thừa nhận được?”

Tiêu Diệc Nhiên chống lại tầm mắt của Bộ Hoài Viễn, trầm thấp nói: “Nếu bảo hộ không được, liền phải thừa nhận…A Nhất không phải là một người yếu ớt như vậy.” Hắn kỳ thật nên sớm biết, A Nhất của hắn vốn phi thường kiên cường, chỉ cần hắn còn ở bên người y, chỉ cần hắn tin tưởng y, mặc kệ phát sinh chuyện gì, A Nhất của hắn đều có thể dũng cảm đối diện. Chỉ có chuyện hắn buông tha cho đối phương, mới có thể làm cho y không thể thừa nhận…bởi vậy hắn sẽ không bao giờ buông tay của y ra nữa.

“Phải không, khụ khụ...” Bộ Hoài Viễn quay đầu lại, trốn tránh tầm mắt của Tiêu Diệc Nhiên, thì thào lập lại một lần.

Tiêu Diệc Nhiên thấy Bộ Hoài Viễn đã lâm vào suy nghĩ của chính mình, cũng không quấy rầy nữa, nói tạm biệt xong liền đứng dậy ly khai, chạy về Tướng quân phủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv