Hóa ra, ca nhi này không nguyện ý gả cho Mạnh Đại Xuyên, mà hắn bị người cha bất công của mình gả đi đổi hồi môn cho đệ đệ Mạnh Tinh.
Cha Hạ Hòa tên là Mạnh Đào, tính tình kiêu căng. Ông gả cho một người thợ săn ngoại thôn, tên Hạ Thành. Hạ Thành săn thú giỏi, tích góp được rất nhiều tiền, vì thế mà năm đó Mạnh Đào mới đồng ý gả cho ông. Ai ngờ Hạ Thành chết trong một lần đi săn.
Mạnh Đào không cam lòng sống những ngày nghèo đói, không có trượng phu nương tựa, vì thế dù còn trong kì tang, ông vẫn tái hôn với một hán tử khác tên Mạnh An Quốc, tất cả tài sản của chồng cũ đều được gả theo thành hồi môn. Không lâu ông sinh được một ca nhi, chính là Mạnh Tinh. Sau lại sinh được một hán tử, đặt tên là Mạnh Văn Tường. Từ khi Mạnh Đào gả cho Mạnh An Quốc, cuộc sốngcủa Hạ Hòa cũng trở nên đau khổ. Ở gia đình này, Hạ Hòa là một nô lệ, ai cũng không ưa y. Hạ Hòa cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc nhưng phải làm tất cả việc nhà.
Ngoại hình Hạ Hòa giống phụ thân, không trắng nõn như ca nhi khác, mà giống hán tử, thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh. Bởi vì nhiều năm làm việc nhà nông, nước da y ngăm đen màu lúa mạch, các hán tử lại không thích dung mạo như thế, trong thôn ai ai cũng cười nhạo y. Cho nên Hạ Hòa quá lứa lỡ thì mà vẫn không gả đi được. Cũng vì thế mà Mạnh An Quốc rất ghét y, ai sẽ thích con chồng cũ của phu lang chứ?
Đáng thương thay, cha ruột của y, Mạnh Đào, cũng ghét y. Mạnh Đào năm đó chướng mắt Hạ Thành, nếu không phải vì hắn giàu thì ông đã không gả. Hắn cảm thấy Hạ Thành là quỷ xui xẻo, làm ông chậm trễ. Nếu không phải do hắn, ông cũng không trở thành góa phụ để rồi bị chọc cột sống mỗi ngày. Hơn nữa Hạ Hòa còn là loại không ai thèm lấy, tiền lễ hỏi rất ít ỏi. Mà ông lại rất thích Mạnh Tinh, cảm thấy Mạnh Tinh lớn lên giống mình, mày liễu, mắt đào hoa, môi mỏng, da trắng mịn, mắt sáng, răng đều như bắp. Tương lai chắc chắn gả được vào nhà chồng tốt, tới lúc ấy ông cũng đi theo hưởng phúc của con trai. Ông đặt hết mong ước và hi vọng thời trẻ của mình vào Mạnh Tinh, tất nhiên sẽ thương hắn rồi.
Năm nay, Tinh ca nhi mười sáu tuổi, được Huyện thái gia nhìn trúng, tuy rằng là làm thị quân, nhưng tương lai ai biết sẽ trở thành chính quân hay không? Người đó là quan gia, sau này cố gắng có lẽ sẽ chính là Huyện quan chủ quân. Còn có thể dìu dắt nhi tử nhà mình, giúp đỡ hắn trong khoa cử, con rể như vậy, Mạnh Đào làm sao không thích chứ. Vì để Mạnh Tinh ở phủ Huyện thái gia có thể ngẩng cao đầu, Mạnh Đào tự nhiên nỗ lực giúp tiểu ca nhi tích cóp của hồi môn. Nhưng một nhà Mạnh An Quốc không am hiểu kinh doanh, lại ham hư vinh, Mạnh Văn Tường đi học, thi khoa cử; Mạnh Tinh cùng Mạnh Đào quần áo trang sức; tiền thuốc của Mạnh lão sao đều tốn nhiều tiền. Thế nên tiền cho của hồi môn của Mạnh Tinh có chút eo hẹp. Vì thế bọn họ đem chủ ý đánh tới trên người Hạ Hòa.
Mạnh Đại Xuyên ở Mạnh gia thôn nổi tiếng ất ơ, là loại ăn chơi trác táng, coi lầu xanh, quán rượu là nhà. Hơn nữa hán còn lười, lớn từng này vẫn chỉ biết ăn bám cha. Hắn dạo nhà thổ mỗi ngày, từ nơi dơ bẩn kia học được cách tra tấn người. Hai phu lang trước của hắn một người chết, một người chạy. Nhà hắn vốn không phải nơi cho người ở, Mạnh Đại Xuyên không những đánh mắng phu lang hàng ngày, mà còn hành hạ phu lang trên giường. Cha hắn lại chiều con, con ông tốt như vậy, ai sai chứ Xuyên tử nhà ông không bao giờ sai! Trong thôn không có ca nhi nào muốn nhảy vào hố lửa này. Hạ Hòa tự nhiên cũng không muốn, nhưng việc này y không quyết định được, Mạnh Tinh cùng Mạnh Văn Tường trông coi rất gắt gao, đây chính là của hồi môn và cầu thang tấn chức của bọn họ nha! Hắn chạy thoát một lần, lại bị bắt trở về nhốt ở phòng chất củi. Hai ngày hai đêm không ăn không uống, bị người đẩy lên kiệu hoa.
Sống mười chín năm, vô luận cuộc sống khó khăn bao nhiêu, Hạ Hòa cũng chưa từng nghĩ tới cái chết, nhưng hiện tại Hạ Hòa lại đột nhiên không muốn sống nữa. Thực ra nhà Mạnh Đại Xuyên so với nhà Mạnh An Quốc không chừng còn khó sống yên hơn, Hạ Hòa nhận ra nếu gả tới đây y sẽ không còn hi vọng sống. Ngày trước Hạ Hòa còn nghĩ nhẫn nhịn cho tới khi gả ra ngoài là có thể thoát khỏi bể khổ. Tuy nói người trong thôn xì xào sau lưng làm y không dám hi vọng, nhưng trong lòng vẫn là có chờ đợi. A! Đã từng có bao nhiêu mong mỏi hiện tại liền có bấy nhiêu tuyệt vọng. Hắn cũng không chờ mong một hán tử tốt, chỉ cần tương kính như tân, có được chút tự do, không phải sống như nô lệ không có tôn nghiêm. Nhưng sự thật thì đâu như ý. Vì cái gì y vẫn còn tồn tại? Dù sao thì tương lai y chỉ có một màu đen tối.