Chế độ đất đai của Chu triều là tư hữu, cho phép mua bán đất. Nhưng bởi vì Chu triều chỉ mới trải qua ba đời vua, chính sách cai quản còn tương đối chặt chẽ, quốc gia cũng khác chú trọng ruộng đất, cho nên vấn đề địa chủ thôn tính đất đai còn chưa nghiêm trọng lắm.
Mạnh Võ hôm nay tìm phó trường vì muốn thương lượng việc quyền sở hữu mảnh đất mà phụ thân Mạnh Tân Trường của hắn để lại.
Phụ thân Mạnh Võ ngày trước là lí chính, rất có năng lực, cha Mạnh Võ cũng là một người giỏi lo chuyện nhà, phu phu đồng lòng phối hợp, tích góp được gia sản khá phong phú. Sau đó hai người lại dùng tiền kiếm được mua đất, phần đất đó ở sau thôn, hợp thành một mảng lớn. Sau mảnh đất đó là vùng núi rừng người dan thường đi săn thú, đốn củi. Sau khi Mạnh Tân Thường ngoài ý muốn mà bỏ mình, cha Mạnh Võ Mạnh Tiểu Trúc ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, chẳng mấy chốc cũng đi theo. Mà nguyên thân Mạnh Võ bị Mạnh Tân Phúc ném ra chiến trường, tự nhiên tuyệt bút gia sản kia chạy vào trong tay Mạnh Tân Phúc.
Nhưng Mạnh Võ lại sống sót trở về, theo pháp luật của Chu triều, Mạnh Tân Phúc chỉ lag người bảo quản gia sản, không phải người sở hữu. Mạnh Võ thật ra không mong có thể lấy lại số gia sản kia của phụ thân, xét nhân phẩm Mạnh Tân Phúc, hẳn là đã sớm tiêu hết. Muốn lấy lại đủ số tiền từ trong tay Mạnh Tân Phúc, chắc chắn phải dây dưa nhiều lần, huống hồ còn dễ chó cùng rứt giậu, thứ Mạnh Võ để ý là đất đai mà phụ thân và cha để lại.
Bằng số tài sản của Mạnh Võ, có thể mua được mảnh đất như ý không hề khó khăn, nhưng tại sao hắn phải cho tên đại bá kia hưởng món hời? Huống chi đất đai mà song thân Mạnh Võ để lại chất lương tốt, diện tích rộng, còn cách nhà Mạnh Võ rất gần, Mạnh Võ muốn có đất đai thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Mạnh Võ sải bước đi đường, chỉ chốc lát liền tới cửa nhà phó trưởng. Cổng nhà phó trưởng không cài then,từ ngoài nhìn vào có thể thấy một đứa bé đang chơi trong sân. Đứa bé nhìn thấy Mạnh Võ, lập tức quay đầu vào trong gọi to: "Phụ thân, có người tới!" Tiểu hài tử này là con út nhà phó trưởng, mới 7 tuổi, kém hắn và Hạ Hòa mười lăm tuổi, rất lanh lợi đáng yêu. Lúc này Mạnh Đức Toàn đang ở phòng trong bận việc của thôn, nghe được tiếng bé con gọi thì liền buông công việc trogn tay ra nghênh đón khách đến.
"Đức Toàn thúc, quấy rầy rồi." "Không quấy rầy, A Võ tới là có chuyện gì? Nào, vào trong nhà nói."
Mạnh Võ đi theo Mạnh Đức Toàn vào nhà chính, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: "Đức Toàn thúc, ngươi biết đấy, khế đất của ta giờ còn trong tay đại bá, hiện tại ta đã thành gia, có phu lang, về sau còn có hài tử cần chăm sóc, ta hi vọng cầm lại khế đất về tay." "Ha! Ha! Ha! Ta còn nghĩ tiểu tử ngươi đến nói chuyện là vì điều gì, ngươi không phải lo. Đây là đương nhiên, đó vốn chính là đồ cha mẹ ngươi để lại cho ngươi. Tất nhiên là phải lấy lại rồi." Mạnh Võ chưa bao giờ lo lắng lí trưởng đánh mất chính mình, hôm nay tới chỉ để cho đúng trình tự thôi. Dù là khi còn ở kiếp trước, lời người có quyền có sức nặng rất lớn, quyền uy của quan là tuyệt đối, chuyến này đi đến nhà phó trưởng, hắn nương theo quyền uy của ông, chuyện tình có thể thuận lợi hơn không ít. (đoạn này mình bịa đấy, chứ đọc cả tuần rồi vẫn chưa hiểu nó nghĩa là gì)
"Tiểu tử cảm tạ, vậy phiền Đức Toàn thúc ngày mai đi cùng tiểu tử một chuyến, ta cũng sợ sự tình xử lý không tốt, sẽ gây thêm chuyện phiền phức, có Đức Toàn thúc đây, chuyện chắc chắn thuận lợi hơn nhiều." Mạnh Võ cung kính mà nói. "Ai! Đại thúc còn không rõ chuyện nhà ngươi sao? Yên tâm, có ta đây, đảm bảo cầm lại được khế đất về cho ngươi." Mạnh Đức Toàn vỗ bả vai Mạnh Võ nói. Mạnh Võ nghe xong, vừa lòng trả lời: "Thập phần cảm tạ Đức Toàn thúc, chuyện này xong rồi, ngươi nhất định phải hãnh diện tới nhà của ta ăn bữa cơm." "Ha ha, nhất định, nhất định.
Hai người nói xong chính sự lại hàn huyên rất nhiều chuyện khác, nói đến những suy đoán khác nhau.
Sắc trời sắp vãn, Lưu Phưởng giặt xong quần áo đi vào phòng, hắn nhìn đến Mạnh Võ, ánh mắt sáng lên nói: "Nha, A Võ tới, thúc sao nấu cơm, hôm nay ở đây ăn cơm đi!" Mạnh Võ cười đáp: "Không phiền toái thúc sao, Hòa ca nhi chắc chắn nấu cơm, chút ta về ăn với y là được." "Đúng đúng, ngươi cùng Hòa ca nhi tân hôn, nhất định muốn ở chung với nhau, vậy thúc sao không giữ ngươi lại!"
Vì thế Mạnh Võ liền đứng dậy chuẩn bị về nhà, Lưu Phưởng cầm một rổ trứng gà đưa cho Mạnh Võ, làm hắn mang về nhà, Mạnh Võ thoái thác không được, đành phải mang về nhà. Chỉ là nghĩ về sau lại đáp lễ nhân gia thật tốt.
"Lan ca nhi, tạm biệt Võ ca ca." Lan ca nhi ngoan ngoãn nói tái kiến với Mạnh Võ, Mạnh Võ ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của hắn, trả lời: "Lan ca nhi, tái kiến." Sau đó liền dẫn theo Lưu thúc sao đưa một rổ trứng gà về nhà.
Một nhà phó trưởng đều là người hiểu chuyện, có thể làm thân, ấn tượng của Mạnh Võ với họ rất tốt, phó trưởng có thể làm việc công bằng, chuyện ngày mai có lẽ sẽ dễ hơn nhiều. Có sự nương nhờ này, Mạnh Tân Phúc có mơ cũng không bày được trò lật lọng gì. Nghĩ thế, Mạnh Võ vui vẻ về nhà.