Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 15



Tác giả: Hoa Si Tả Cố Sự

Editor: Trà Xanh

Tướng quân xuất chinh trở về, hắn còn dẫn theo một nữ tử đang mang thai.

Thẩm lão phu nhân rất vui khi nghe tin này, nhi tử rốt cuộc đã tìm ra cách để bỏ rơi Tiêu Mạch Mạch!

Đám người vào phủ mới biết được nàng đó là Tiêu Mạch Mạch. Thẩm lão phu nhân tức giận đến độ lấy gậy chọc vài cái, gạch sắp nứt ra.

Thẩm lão phu nhân không đồng ý hôn sự của Thẩm Bình Nam và Tiêu Mạch Mạch, bao gồm việc tòng quân.

Nhưng đó là duyên phận đã được định đoạt từ nhiều năm trước.

Cách đây rất lâu, khi Tiêu Mạch Mạch vẫn là một tiểu cô nương. Nàng ra khỏi cung, đi qua phố Đông Hoàn thì thấy tên trộm đang ăn trộm đồ. Một tinh thần hào hiệp xông lên đầu, nàng bước tới xách cổ tên trộm, ra lệnh hắn giao tiền ra.

Đây là một kẻ cắp chuyên nghiệp, gục đầu nói không dám nhưng thừa lúc Tiêu Mạch Mạch thả lỏng cảnh giác đã nhanh chân bỏ chạy.

Dám giở trò trước mặt Tiêu Mạch Mạch, buồn cười! Tiêu Mạch Mạch vội vàng đuổi theo, không ngờ có một thiếu niên xô ngã tên trộm. Hành động hào hiệp bị vớt tay trên, tâm trạng Tiêu Mạch Mạch không tốt, “Ngươi là ai?”

Thẩm Bình Nam thi lễ với nàng, “Tại hạ là Thẩm Bình Nam.”

Tiêu Mạch Mạch nhìn trái nhìn phải trang phục của hắn, còn nhỏ tuổi mà ăn mặc rất nghiêm túc, “Người đọc sách à?”

“Đúng vậy.”

Chẳng trách, Tiêu Mạch Mạch tỏ vẻ khinh thường, “Người đọc sách còn có sức bắt trộm? Thật kinh ngạc.”

Thẩm Bình Nam: “……”

Tên trộm nhìn hai người, một tiểu cô nương và một người yếu đuối, nên trở nên táo bạo. Nhân dịp hai người đang nói chuyện phiếm thì đẩy Thẩm Bình Nam, Tiêu Mạch Mạch nhìn thiếu niên nhào vào ôm mình với vẻ mặt khó tin.

Ủa…… Vừa nãy bắt trộm bằng cách nào? Dựa vào đọc sách hay sao?

Tên trộm vô cùng vênh váo, vừa chạy vừa khịt mũi bọn họ. Tiêu Mạch Mạch không chịu được, tránh Thẩm Bình Nam và đuổi theo. Thẩm Bình Nam cũng muốn đi, Tiêu Mạch Mạch trợn tròn mắt, “Người không có nổi hai lượng thịt mà muốn đuổi theo? Tránh ra, trốn xa một chút!”

Nàng hét to, “Trộm đồ còn dám chạy? Hôm nay không lột da của ngươi ra, lão tử không phải họ Tiêu!”

Thẩm Bình Nam nghe xong mới vỡ lẽ, cô nương này có lẽ là quận chúa nổi tiếng khắp kinh thành —— Tiêu Mạch Mạch, là một nhân vật tàn nhẫn.

Thẩm Bình Nam đuổi theo, Tiêu Mạch Mạch cưỡi lên người tên trộm, đánh vào đầu. Thẩm Bình Nam là một thư sinh nên che mắt lại theo bản năng, chỉ một chút rồi hắn buông ra tay. Dù sao cũng là đàn ông, không thể như vậy…… E hèm!

Hắn thấy Tiêu Mạch Mạch đánh ngày càng tàn nhẫn, vội vàng can ngăn, “Cô nương, đừng đánh, đánh nữa sẽ chết người.”

Tiêu Mạch Mạch đang nổi nóng nên không nghe lọt tai, trong tình huống khẩn cấp, hắn ôm tên trộm, Tiêu Mạch Mạch đánh một quyền lên lưng hắn……

“Ui da!”

Tiêu Mạch Mạch thu tay, đánh loại thư sinh yếu ớt này chẳng có gì hay ho, “Nói ngươi có lòng tốt? Hay là không có mắt? Đây là ăn trộm, tội nghiệp cho hắn à? Sao không nghĩ tay ta có đau hay không?”

Nghe thế, Thẩm Bình Nam bò dậy, quan tâm xem tay nàng có đau hay không.

Tiêu Mạch Mạch: “……”

Ầm ĩ lâu như vậy đã báo động đến đội tuần tra của nha môn đến bắt tên trộm đi, khi chia tay Tiêu Mạch Mạch nói, “Trở về đừng chỉ lo đọc sách, với thân thể này của ngươi còn đi nói đạo lý với người khác? Thật buồn cười. Nắm đấm của ngươi đủ cứng thì người khác mới nghe ngươi nói chuyện, hiểu không?”

Cô nương này thích lên mặt dạy đời. Nhưng Thẩm Bình Nam ghi nhớ trong lòng, thà rằng bị người cùng giới khinh bỉ còn hơn là bị người khác giới khinh bỉ.

Về nhà, hắn nói với mẫu thân ý muốn đi tòng quân, Thẩm gia là dòng dõi thư hương, nhiều thế hệ đều là người đọc sách, cả gia tộc không có ai tòng quân.

Thẩm mẫu không đồng ý, Thẩm Bình Nam trốn đi Nam Cương. Khi đó cuộc chiến tranh Tề Lương đang nóng bỏng, đang lúc cần người, loại người như Thẩm Bình Nam bình thường bị quân nhân khinh bỉ về thể chất cũng tiến vào quân doanh để đào tạo thêm.

Khi Thẩm mẫu nhận được thư gửi về nhà, tức giận đến bạc cả tóc, “Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Ngươi nói với Thẩm Bình Nam, kêu hắn cả đời này đừng trở lại! Chết ở bên ngoài đi!”

Thẩm Bình Nam tòng quân được 6 năm, trong khoảng thời gian này, Tiêu Mạch Mạch theo thái tử cải trang vi hành xuôi nam và lên phía bắc để kiểm tra cuộc sống của người dân.

Nàng cải trang thành nam giới, dùng tên giả là Tiêu Mặc. Dựa vào khuôn mặt khả ái, đi đến đâu cũng thu ong hút bướm. Thái tử ghen ghét, Tiêu Mạch Mạch bảo hắn cải trang thành nữ giới.

Thái tử: “……”

Bọn họ đi khắp cả nước, kỹ năng của Tiêu Mạch Mạch ngày càng tốt hơn, từ lúc bắt đầu là một chọi một, đến bây giờ thành một chọi mười. Ban đầu Thái tử còn cần mang theo vài bảo tiêu, về sau chỉ cần đem theo Tiêu Mạch Mạch là có thể tung hoành thiên hạ.

Tiêu Mạch Mạch cũng được danh hiệu sát thần.

6 năm trôi qua, Thẩm Bình Nam từ một binh lính quèn từng bước trở thành Thẩm tướng quân. Khi Thái tử đến tuổi cưới vợ, tân đế của Lương Quốc của nước láng giềng đã lên ngôi, hoàng đế Đại Tề chuẩn bị tìm vài cô nương thích hợp cho thái tử.

Nữ nhi của Lý thượng thư làm thái tử phi, nữ nhi của Hàn lão tướng quân làm trắc phi, một văn một võ, không nghiêng không lệch.

Nhưng làm thế nào để mượn sức Thẩm tướng quân mới nhận chức? Thái tử không thể nạp hắn vào phủ. Các cô nương trong cung không muốn gả cho võ tướng, hoàng đế lo lắng, thái tử cũng u sầu.

Thái tử đem theo một bầu rượu đến tìm Tiêu Mạch Mạch, Tiêu Mạch Mạch nhìn thấy rượu nên đôi mắt sáng rực, “Ca học uống rượu khi nào?”

Thái tử: “Khi con người đang buồn sẽ học được mọi tật xấu.”

Tiêu Mạch Mạch: “……”

Thái tử muốn mời Tiêu Mạch Mạch uống rượu, đây là lần đầu phá lệ, Tiêu Mạch Mạch dạy hắn vung quyền. Năm khôi thủ, 666……

Thái tử thua te tua, uống say như chết. Tiêu Mạch Mạch bắt đầu nói khách sáo, “Thái tử ca ca, vì sao ca buồn? Mới vừa cưới hai tỷ tỷ xinh đẹp, cuộc sống vui vẻ, có nơi nào buồn phiền?”

Thái tử nói, “Mạch Mạch, muội không biết đâu, mọi việc đã được sắp xếp xong, chỉ còn Thẩm tướng quân là chưa sắp xếp được. Mấy nha đầu trong cung ghét Thẩm tướng quân vì có xuất thân binh nghiệp, không chịu gả, ta…… lo lắng, Thẩm tướng quân cảm thấy hoàng gia không coi trọng, không tận tâm đánh giặc thì làm sao? Đại Tề ta sẽ sụp đó!”

“Rầm” một tiếng, Tiêu Mạch Mạch đập bể bầu rượu, “Thẩm tướng quân phải không? Ta sẽ đi gặp hắn!”

Thái tử giữ chặt nàng, mơ hồ nói, “Muội định làm gì?”

Tiêu Mạch Mạch hất thái tử ra, khí thế bừng bừng, “Nếu hắn đánh thắng ta, ta Tiêu Mạch Mạch sẽ gả cho hắn!”

Thái tử kinh ngạc vỗ tay, “Quả nhiên là người Tiêu gia chúng ta!”

Tiêu Mạch Mạch một người một ngựa đầy mùi rượu xông vào tướng quân phủ, Thẩm lão phu nhân chưa bao giờ gặp nữ hài tử nào mà không có gia giáo như vậy.

Tiêu Mạch Mạch ngồi trên lưng ngựa, tay cầm một thanh kiếm dài, chỉ vào mọi người ở Thẩm phủ hỏi, “Thẩm Bình Nam ở đâu?”

Thẩm lão phu nhân nổi giận, “Thỉnh ngươi đi ra ngoài! Người đâu, ném nàng ta ra ngoài!”

Khí chất sát thần của Tiêu Mạch Mạch khiến người khác không dám tới gần, “Kêu Thẩm Bình Nam ra đây, nếu hắn đánh thắng được ta, ta sẽ gả cho hắn!”

“Này, này……” Thẩm lão phu nhân kết thúc trong sự tức giận, “Ngươi tưởng bở!”

Thẩm Bình Nam từ góc hành lang đang đi tới, hoa hải đường hai bên hành lang chắn ngang mặt hắn, dọc đường chỉ nhìn thấy người mặc áo xanh chậm rãi đi đến.

Thẩm Bình Nam khom lưng hành lễ với Tiêu Mạch Mạch, “Tại hạ Thẩm Bình Nam, gặp qua quận chúa.”

Tiêu Mạch Mạch cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp Thẩm Bình Nam, trí nhớ vốn không tốt, càng nghĩ càng ngốc hơn. Tiêu Mạch Mạch nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười nói, “Với bộ dáng này của ngươi, đi một vòng trong cung, ta đảm bảo, mấy tỷ tỷ sẽ tranh nhau để được gả cho ngươi.”

Tiêu Mạch Mạch thu kiếm, “Đánh nhau với ngươi, ngươi sẽ không thắng được. Ta trở về làm công tác tư tưởng cho các tỷ tỷ, mối hôn sự này của ngươi nhất định thành công.”

Nàng quay đầu ngựa, Thẩm Bình Nam ngăn lại, “Nhưng quận chúa đã nói, nếu thắng ngài thì có thể cưới ngài.”

Thẩm lão phu nhân cảnh cáo, “Thẩm Bình Nam, con im đi!”

Tiêu Mạch Mạch tức giận bật cười, “Tiểu tỷ tỷ không cần con người hiền lành như ngươi, vậy mà dám tới nhổ gai nhọn của ta. Được rồi, cho ngươi cơ hội từ bỏ. Đi cùng ta.”

Thẩm Bình Nam bỏ lơ ánh mắt giết người của lão mẫu thân, nhảy lên ngồi phía sau Tiêu Mạch Mạch. Còn nắm dây cương, tương đương trực tiếp ôm Tiêu Mạch Mạch vào lòng.

Tiêu Mạch Mạch tức giận, “Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, hóa ra là đồ lưu manh!”

Thẩm Bình Nam rất ít khi cười, lúc này khóe môi khẽ nhếch, “Không dám nhận, chút nữa thua phải hôn ta một cái nhé, tức phụ tương lai.”

Tiêu Mạch Mạch mắng, “Cái đầu ngươi ấy! Tới chân núi Thành Nam, lão tử đánh nhau với ngươi!”

Đến địa điểm, hai người xuống ngựa, đánh một trận ác liệt. Tiêu Mạch Mạch thua. Nàng thở dài, “Không thể trông mặt mà bắt hình dong, đã đánh cuộc thì phải chấp nhận thua, ta đồng ý mối hôn sự này, nhớ đến nhà ta cầu hôn.”

Nàng nói rồi cưỡi ngựa rời đi, Thẩm Bình Nam giữ chặt dây cương ép lên ngựa, “Không phải nói sẽ hôn à?”

Hai người gần như vậy, Tiêu Mạch Mạch cười giòn giã, hôn lên má Thẩm Bình Nam.

Ba ngày sau, Thẩm Bình Nam đến cầu hôn, Thẩm lão phu nhân không đồng ý, “Muốn cưới thì cưới nữ nhi của Tiền thái phó, hai nhà chúng ta thân thiết, ta cũng thích nha đầu của Tiền gia. Cưới nữ tướng cướp Tiêu Mạch Mạch thì phải làm sao?”

Thẩm Bình Nam giải thích, “Sát thần.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm lão phu nhân càng thêm trầm, “Ai quan tâm nàng có danh tiếng gì, tóm lại ta không đồng ý!”

Thẩm Bình Nam thuyết phục, “Nương, hôn sự này là do Hoàng Thượng lên tiếng, người muốn kháng chỉ hay sao?”

Điều này khiến Thẩm lão phu nhân khó xử, im lặng hồi lâu mới nói, “Đi đi đi đi đi, để xem thử cuộc sống của con sẽ ra sao khi cưới tức phụ này!”

Thẩm Bình Nam có tuyệt chiêu của mình. Ngày đại hôn, thái tử uống quá nhiều, ôm Thẩm Bình Nam lải nhải, “Ngươi thích Mạch Mạch từ khi nào?”

Thẩm Bình Nam uống đến nỗi nấc cục, khuôn mặt không quá nghiêm túc, “Chuyện dài lắm, đừng nhắc tới.”

Thái tử đang hào hứng muốn tám chuyện nên không thể bỏ giữa chừng, “Không thành vấn đề, ngươi cứ nói ngắn gọn.”

Thẩm Bình Nam kể kinh nghiệm bắt trộm năm xưa của mình, thái tử kinh ngạc cảm thán, “Đại Tề của ta phải cảm tạ Mạch Mạch, nếu không, một tướng quân tốt như vậy sẽ bị chôn vùi trong sách.”

Đây là sự thật.

Sau khi thành thân, Thẩm lão phu nhân vẫn có nhiều quan điểm về Tiêu Mạch Mạch. Ngày hôm sau kính trà, bà quay đầu không uống, Tiêu Mạch Mạch cầm chén trà đổ trên mặt đất, “Ngài không uống thì phụ thân sẽ uống thay.”

Phụ thân của Thẩm Bình Nam đã qua đời.

Thẩm lão phu nhân thay đổi sắc mặt, “Lăn, cút đi! Ta sẽ không nhận ngươi là tức phụ!”

Tiêu Mạch Mạch đứng dậy, quỳ hồi lâu nên đau chân, “Được, ngài làm gì miễn vui là được.” Đi ra khỏi cửa còn cảm thán, “Người lớn tuổi thật khó tính. Chưa bao giờ gặp lão thái thái nào to giọng như vậy!”

Thẩm lão phu nhân ôm ngực không đứng dậy nổi, Thẩm Bình Nam vội vàng chạy đến vuốt cho bà, Thẩm lão phu nhân nắm tay nhi tử nói, “Hưu thê đi, con dâu này không được……”

Thẩm Bình Nam không nói gì, chần chờ thật lâu mới nói, “Mẫu thân, nhi tử đã thành thân. Dù sao cũng nể mặt và nhường một bước, như vậy con khó xử lắm……”

“Không cầu người đối xử tốt với nàng, chỉ đừng vô cớ gây chuyện. Có được không?”

Thẩm lão phu nhân chỉ vào hắn, tay run run, “Con…… nghĩ về nương như thế ư?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Thẩm lão phu nhân tức giận muốn rơi lệ, “Ta vì tốt cho con! Con…… đứa con ngỗ nghịch này, trước đây con không phải như vậy, là tại Tiêu Mạch Mạch……”

Thẩm Bình Nam lau nước mắt cho mẫu thân, “Cho dù người vì ai, con không hy vọng người làm như vậy.”

Thẩm Bình Nam ra ngoài tìm Tiêu Mạch Mạch, vốn tưởng rằng nàng tức giận, ai ngờ Tiêu Mạch Mạch vui vẻ đến trại nuôi ngựa để bắn tên. Nhìn thấy Thẩm Bình Nam, nàng hất cằm, “Đến đây, để ta xem kỹ thuật của chàng thế nào? Kỹ thuật bắn cung có giỏi hơn ta không!”

Thẩm Bình Nam lấy cung tên, dồn hết sức, bắn ba mũi. Chỉ có một mũi trúng hồng tâm, hai mũi còn lại ngắn hai vòng.

Tiêu Mạch Mạch nhíu mày, “Quên đi, đã gả rồi, không giỏi hơn ta cũng chắp vá cho xong……”

Trên mặt Thẩm Bình Nam xuất hiện một nụ cười, hôn nhân đã chữa khỏi chứng liệt mặt nhiều năm của ta!



Năm khôi thủ: là cầu chúc “Trúng tuyển bảng vàng, nhanh chóng thăng chức”

666: là chỉ “Quân nghĩa, thần hành, phụ từ, tử hiếu, huynh ái, đệ kính”, ngụ ý mọi việc thuận lợi

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv