Mùa xuân tháng ba, cỏ xanh trời chim bay lượn.
Một trận gió xuân thổi hoa đào rơi rất nhiều, bay lả tả rơi xuống người một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, tóc đen xõa xuống dưới tàng cây, người thiếu niên mặc áo tơ lụa trắng, mặt mày như vẽ, trận mưa hoa đào này làm nổi bật hắn trông như thần tiên.
“Trường Bình Trường Bình Trường Bình….” Một giọng nói ồm ồm khàn khàn truyền tới, phá vỡ loạt hình ảnh tiên cảnh trước mắt.
Nghe thấy giọng nói này, thiếu niên dưới tàng hiện lên nụ cười cưng chiều, đuôi lông mày khóe mắt khẽ nhướng lên, khiến ánh mắt các cung nữ đang cắt tỉa cây hoa bên cạnh choáng váng.
“Sao ngươi còn chưa thay y phục, tóc tai còn bù xù?” Cùng với giọng nói đi tới là một thiếu niên vai rộng eo thon, mặt mày phóng khoáng sáng láng anh tuấn, hình dáng diện mạo đan xen giữa thiếu niên và thanh niên, trên mặt mang nụ cười sảng lãng, đôi mắt trong suốt, khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được khen một tiếng, đúng là một binh sĩ tuấn tú!
Người này chính là Phá Lỗ vừa mười sáu tuổi, y chạy tới đưa tay kéo Cơ Ẩn đi vào trong phòng, “Chẳng phải đã nói hôm nay theo ta đi đón dâu sao, ngươi còn lề mề như vậy, y phục không thay, tóc tai không chải, còn an nhàn thoải mái ở đây ngắm hòa đào, ngắm hàng năm cũng không chán. Hứa quản sự ơi Hứa quản sự, mau qua đây rửa mặt cho Trường Bình!” Lại gần nghe, giọng nói phá âm này có vẻ càng chói tai hơn, Cơ Ẩn cười khổ vuốt vuốt lỗ tai, hạ giọng nói với Phá Lỗ, “Phá Lỗ ca, chẳng phải ngự y đã sớm nói với ca không nên nói chuyện lớn tiếng, nói ít lại sao? Ca nghe xem, bây giờ giọng ca biến thành dạng gì rồi?” Năm năm qua đi, giọng Cơ Ẩn cũng không còn non nớt như lúc nhỏ, mặc dù hơi khàn, nhưng không bị phá âm nghiêm trọng, ngược lại có phần trầm thấp từ tính.
Phá Lỗ liếc hắn một cái, trực tiếp nhào tới tủ treo y phục lục tìm, “Càng lớn càng không đáng yêu, người khi còn bé mở miệng một tiếng “Phá Lỗ ca đúng, Phá Lỗ ca tốt, Phá Lỗ ca nói như thế nào thì làm thế đó” rất mềm mại đi đâu rồi, bây giờ trở nên vừa dài dòng vừa như bà già. Haizzz, đệ nói xem sao trong tủ treo y phục toàn màu xanh và màu trắng vậy, hôm nay chúng ta phải đi rước dâu giúp nhị ca của ta đấy, đệ ăn mặc mấy thứ này không hợp với đệ đâu!” Y đưa tay vẫy vẫy Hứa Hà, kéo vạt áo đỏ thẫm của mình, “Nhìn thấy không, cứ theo màu này, tìm một bộ cho điện hạ có thể khoác lên người ra đây.”
Hứa Hà nín cười liếc mắt nhìn chủ tử ngoan ngoãn chải tóc, không nói hai lời liền nâng cẩm y màu đỏ chót thêu chỉ vàng mình đã sớm chọn mang ra ngoài. “Tam công tử, ngài xem bộ này thế nào?”
Bộ y phục xinh đẹp đến lòe loẹt này ngược lại rất vừa mắt Phá Lỗ, y tỏ ý khen ngợi nhìn Hứa Hà cười cười, đưa tay nâng lên rũ rũ vài cái rồi mặt lên giúp Cơ Ẩn.
Năm năm qua, Cơ Ẩn đã sớm không chút nào trông cậy vào khiếu thẩm mỹ của Phá Lỗ, để mặc Phá Lỗ sửa sang cho mình.
“Phá Lỗ ca, bây giờ mới giờ mẹo, không phải nói giờ lành hôm nay là giờ dậu hai khắc sao? Ca gấp gáp như vậy làm gì?”
“Hiện giờ đệ ra cung không dễ, chúng ta phải mau chóng gói gém đâu ra đấy, sau đó qua chào đại cữu, dựa vào tính tình của đệ chắc chắn còn phải đi tới Hộ bộ sắp xếp dặn dò hết mọi chuyện rồi mới đi được? Đệ đoán xem, rề rà hết mấy chuyện này thì đến lúc nào. Hơn nữa, đây là chuyện hôn nhân đại sự của nhị ca ta và Phương Phỉ tỷ, không thể xảy ra chút sai lầm nào, đệ lắm mưu mô, phải nhanh chóng bày mưu tính kế giúp nhị ca ta cái người đầu gỗ kia đi, nếu không hắn nhất định sẽ bị đàng gái cản ngoài cửa không cho vào đâu.”
Phá Lỗ nhìn Cơ Ẩn chỉnh đốn đâu ra đấy trước mắt, vì còn chưa cập kê, mái tóc ngăm đen được Ngọc Hoàn buộc thành búi ở sau ót, một thân cẩm bào đỏ chót càng tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn, khuôn mặt tinh xảo, rõ ràng là bộ y phục vô cùng lòe loẹt, nhưng khí chất Cơ Ẩn trầm ổn văn nhã, không lỗ mãng như con nhà giàu, ngược lại thêm vài phần thuần khiết ngây thơ đáng yêu, giống như tiểu công tử kim tôn ngọc quý.
Cơ Ẩn kéo ống tay áo, từ trước tới giờ hắn không thích y phục màu quá đậm, nhất là áo màu đỏ, lúc nào cũng khiến hắn nhớ tới đoạn vạt áo Phá Lỗ ném vào trong ngực hắn ở kiếp trước, cũng là màu đỏ tươi như máu.
Nhưng khi chứng kiến bộ dạng Phá Lỗ rất thích thú, hắn thở dài một hơi, trưng khuôn mặt tươi cười, “Chẳng phải Viên cô nương vẫn đang ở nhà các ngươi sao? Ban đầu không phải nói là tìm mấy vị mệnh phụ làm người bên nhà thân nương, ai làm khó hắn ta chứ? Hơn nữa, nhị công tử là Trạng nguyên lang năm ngoái, học vấn tài hoa hơn người, chỉ một vài bài thơ thôi mà, có thể làm khó hắn ta sao?”
Chung Bình Hồ, nhị công tử nhà họ Chung, dáng dấp rất giống cha, ban đầu lúc thi đình, ngoài Hoàng để thì tất cả quan viên trong điện đều bị vị công tử đệ nhất Đông Lâm này làm hoảng sợ. Mấy năm nay Phá Lỗ ra ra vào vào trong cung không ai không biết, bọn họ cho rằng bộ dạng Chung Bình Hồ chắc cũng là giai công tử nhanh nhẹn tương tự đệ đệ kia, hơn nữa đắm mình trong sách mực nhiều năm, kém cỏi nhất cũng là một thư sinh ôn nhã lịch sự trẻ tuổi?
(Thi đình kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì)
Nào ngờ tới vị này vừa đứng lên, thế mà lại như một pho tượng kim cương đỏ rực, nét mặt cứng ngắc, đôi mắt hổ sắc lạnh, hai hàng lông mày tựa tuyết dựng thẳng đứng, càng khiến hắn ta có nhuệ khí uy thế không đỡ nổi. Hơn nữa thân cao hơn mét tám, thực sự được xưng tụng là khung xương cốt thép, da thịt cứng như đá, dù mặc y phục thư sinh nho nhã, cũng không thể che giấu nổi khí chất không giận tự uy trên người hắn ta.
Lúc ấy có không ít lão thần chờ gặp vị học trò đệ nhất Đông Lâm trăm năm có một hai mặt tối sầm, thiếu chút nữa tức giận quay lưng bỏ đi.
Cũng không phải nói dáng dập tướng mạo Chung Bình Hồ giống Chung Quỳ, ngược lại dáng dấp người này có thể nói là ngũ quan đoan chính, anh khí bừng bừng, nhưng…. Nào phải là thư sinh, rõ ràng là một vị hổ tướng!
(Thần Chung Quỳ là vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma).
Ngược lại, Hoàng đế rất vui mừng khi gặp lại đứa cháu ngoại nhiều năm không gặp, hơn nữa cháu ngoại quả thật không chịu thua kém ai, bất kể là thơ văn, sách luận gì cũng khiến đám lão thần vừa rồi còn hơi thành kiến vỗ bàn khen ngợi, danh hiệu Trạng nguyên này không phải tranh cãi, khiến Hoàng đế cảm thấy hết sức vinh quang.
(Sách luận; nghị chương; tấu chương: Thời phong kiến chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình).
Phá Lỗ thở dài một tiếng., “Mấy hôm trước, chẳng biết tại sao Phương Phỉ tỷ càng tới gần ngày kết hôn lại càng trầm mặc, còn lén khóc mấy lần. Sau khi chị dâu cả nhìn thấy lặng lẽ nói cho cha ta biết, nói sợ là Phương Phỉ tỷ nhìn thấy cô nương khác xuất giá từ nhà thân nương, nàng có chút tự thương cảm. Cha ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn khom lưng với đám người không biết xấu hổ nhà họ Viên, nói hết lời mới xin được người ta đồng ý để Phương Phỉ tỷ xuất giá từ trong tộc. Đám người nhà họ Viên kia đối phó khó cỡ nào thì năm trước đệ và ta đã từng chứng kiến, nhị ca của ta bảo hắn ta chua văn giả dấm còn tạm dược, chứ để đối phó với đám người không biết xấu hổ kia thì hắn ta không biết đâu, muốn cho hôn lễ này thuận thuận lợi lợi thì phải dựa vào hai ta.”
(Chua văn giả dấm ý nói một ai đó thể hiện tài năng văn học hoặc giả vờ thanh lịch và lịch sự).
Đối với người tên Viên Phương Phỉ này, vì Cơ Ẩn là nam nhân bên nhà ngoại, mặc dù tới phủ Chung nhiều lần, nhưng hắn chưa từng gặp, nàng ta không vui, Cơ Ẩn không quan tâm. Nhưng Chung Bình Hồ là nhị ca của Phá Lỗ, hơn nữa người này quả thật rất tài năng, nếu hắn có lòng chiêu dụ vậy thì việc này phải làm cho trọn vẹn.
Ngự thư phòng.
Hoàng đế mở tấu chương, càng xem càng tức, cuối cùng đưa tay lật ngược ngự án, cười lạnh nói: “Tốt tốt tốt! Thái tử tốt của trẫm, nhạc phụ tốt, thần tử tốt! Tốt, rất tốt!” Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy trước mặt nhòe đi, ông ta đưa tay che tim, lảo đảo muốn ngã.
Hồ Trung hầu hạ bên cạnh vội vàng xông lên dìu Hoàng đế, “Bệ hạ, bệ hạ, ngự y đã nói thế nào, chuyện lớn ngài cũng không thể tức giận, ngài như vậy…. Nếu không, nô tỳ vẫn nên truyền Ngô Viện Sử tới một chuyến nhé?”
Hoàng đế khoát tay, vừa rồi đúng là nhất thời tức giận, có phần nín thở nổi giận, “Đi lấy bình thuốc trong hộc kia cho trẫm.” Tình hình bây giờ càng lúc càng nguy hiểm, từ lần bị gãy hai thế lực lớn giúp đỡ, Thái tử thật sự ngủ đông ở ẩn hai năm, có lẽ bắt đầu từ năm trước, chẳng biết Thái tử nghĩ thông suốt điều gì, động tác càng ngày càng rõ rệt, bước tiến lôi kéo triều thần càng đi nhanh hơn.
Hiện nay toàn cung trên dưới không biết bao nhiêu ám vệ của Thái tử nằm vùng, bây giờ không phải là lúc thỉnh bắt mạch, nếu triệu kiến Ngô Viện Sử, nói vậy không cần tới nhất thời nửa khắc là có thể truyền ra lời đồn mạng ông ta chẳng còn bao lâu.
Hồ Trung chứng kiến bộ dạng này của Hoàng đế, lau nước mắt một cái rồi chạy đi lấy thuốc.
“Bệ hạ, hay là nô tỳ nghĩ biện pháp lặng lẽ dẫn Ngô Viện Sử qua một chuyến, thuốc này….” Mặc dù Hồ Trung luôn muốn tìm đường lui cho mình, đặt cược trên người mấy Hoàng tử, nhưng dầu gì ông ta cũng là người phụng bồi Hoàng đế mấy chục năm trời, muốn nói trung thành ông ta có, muốn nói tình cảm chắc chắn cũng rất sâu đậm, ông ta không tin vào mấy viên thuốc mà mấy phương sĩ kia chế dùng để kéo dài tuổi thọ gì đó.
(Phương sĩ: Xưa gọi những người cầu tiên học đạo).
Hoàng đế vừa nhận bình sứ, đã không thể chờ đợi lấy một viên nhét vào trong miệng. Nhắc tới cũng thần kỳ, Hoàng đế mới vừa rồi còn bị tức giận sắc mặt xám trắng, hai má đỏ tía, uống viên thuốc này không đầy một lúc, sắc mặt xám trắng dần dần biến mất, sắc mặt trở nên hồng hào khỏe mạnh.
Nhìn bộ dạng vẻ mặt Hoàng đế thư thái có phần phiêu diêu dục tiên, trong lòng Hồ Trung càng lo lắng vô cùng, cõi đời này thật sự có thuốc mà thuốc đến bệnh trừ, có thể khiến một người vừa rồi còn nhìn như bệnh thời kỳ cuối lập tức tinh thần tỏa sáng, quả thật có thuốc có hiệu dụng thần kỳ như vậy sao?
Nhưng lời này ông ta không thể nói, bây giờ bệ hạ đang thích mấy phương sĩ kia, sự xem trọng và tin tưởng của bệ hạ đối với bọn họ không phải hoạn quan như ông ta có thể mở miệng thuyết tam đạo tứ.
Hoàng đế nhắm mắt một hồi lâu, lúc này mới lần nữa mỉm cười, ông ta mở quyển tấu chương bị bóp méo ra xem lại một lần nữa, nói với Hồ Trung, “Đi, gọi lão thất tới đây cho trẫm.”
“Bệ hạ, ngài quên à, hai canh giờ trước Thất hoàng tử và tam công tử đã xin phép ngài, nói là đi giúp Chung hàn lâm đón dâu.” Hồ Trung nhìn Hoàng đế một cái, “Nếu không, nô tỳ đi mời Thất hoàng tử hồi cung?”
Hoàng đế vỗ trán, cũng nhớ ra hôm nay là ngày trọng đại của hai cháu ngoại mình, “Không cần, Hồ công công, ngươi tự mình tới phủ Chung, đưa một phần đại lễ tân hôn thay trẫm.” Ông ta gõ tấu chương, nuôi binh nghìn ngày dùng trong một lúc. Lão thất ơi lão thất, mấy năm nay trẫm nghĩ cách để ngươi đổi phiên ở Lục bộ, với bản lĩnh của ngươi, chỉ sợ bây giờ cũng có vây cánh dưới quyền nhỉ?
Vậy chẳng phải nhà họ Hồ giàu có khắp thiên hạ còn muốn dựa vào lũ lụt vớt một khoản nữa cho Thái tử sao?
Lão thất, không phải ngươi luôn nói mình là một đứa con hiếu thuận sao? Vậy lần này ngươi phải phân ưu thay phụ hoàng, làm giàu cho quốc khố thêm một chút.
Giày vò cả ngày, rốt cuộc coi như giúp Chung Bình Hồ thuận lợi kết thúc hôn sự, Cơ Ẩn hồi cung, còn chưa kịp thay y phục thì đã bị Hồ Trung dẫn tới ngự thư phòng.
“Lão thất tới à.” Hoàng đế ngẩng đầu quan sát con trai hôm nay có chút khác thường, cười híp mắt: “Bộ xiêm y này không tệ, nó rất hợp với con. Trẫm đã sớm nói con chỉ là một đứa bé, sao lúc nào cũng ăn mặc ra vẻ người lớn thâm trầm, hôm nay như vậy rất đẹp.”
Cơ Ẩn bất đắc dĩ kéo kéo cổ áo, “Phụ hoàng đừng trêu con nữa, con thật sự không thích mặc đồ này.”
“Ha ha ha, đây nhất định là tiểu tử Phá Lỗ kia ép con mặc hả? Trẫm nhớ nó cứ thích những màu sắc sặc sỡ này, đúng rồi, hôn lễ hôm nay thuận lợi hết chứ?”
“Phụ hoàng, ngài không thấy được sắc mặt nhà họ Viên đâu, Viên Tương Quân nói thế nào đi nữa thì cũng là người vì nước quên thân, bọn họ chẳng những không dưỡng dục trẻ mồ côi, mà còn muốn lợi dụng cô nương kia hung hăng cắn dượng một miếng. Chẳng những ăn bớt của hồi môn dượng đã chuẩn bị cho Viên cô nương, mà còn ăn bớt cả sính lễ nhà họ Chung đưa, đây quả thực là đang đánh vào mặt dượng. Nếu không phải ngài phái người đưa ngự tứ vật tới kịp thời, đám người kia tính để cho Viên cô nương thân không tấc vật cứ như vậy gả vào nhà họ Chung.”
Cơ Ẩn nhớ tới trong cuộc thảo luận thì bộ dạng tộc trưởng nhà họ Viên ôm đan thư thiết khoán khóc muốn chết muốn sống, không nhịn được chán ghét nhíu mày, “Nhà họ Viên này, dầu gì thì cũng là công thần ban đầu đi theo Thái thượng hoàng tranh đấu giành thiên hạ, sao đến đời này lại có bộ dạng như vậy, so với điêu dân nơi phố phường còn chẳng bằng ấy.”
(Đan thư thiết khoán gần giống như kim bài miễn tử.)
Hoàng đế nhớ tới năm đó Viên Chân tham công liều lĩnh bị bắt, còn hại Chung Phái phải xoay người trở về cứu ông ta, cuối cùng vì bảo toàn thanh danh của ông ta, muội phu của mình lại lấy công lao chiến đấu trong tám ngày, để đổi cho ông ta danh tiếng chết vì đất nước. Từ đó về sau, Hoàng đế không có cảm tình gì với nhà họ Viên.
Ông ta phất tay: “Dù sao Viên cô nương cũng lớn lên ở nhà họ Chung, chắc sẽ không học thứ dơ bẩn như nhà họ Viên kia, vả lại cũng đã gả cho người khác rồi, sau này sẽ hoàn toàn thành người nhà họ Chung, không có quan hệ gì với nhà họ Viên nữa.” Đối với đan thư thiết khoán trong tay người ta, Hoàng đế cũng thể hiện chán ghét tới cực điểm: “Nói nữa, năm nay con cũng đã mười lăm tuổi rồi, là lúc suy tính tới chuyện chọn phi. Thích cô nương như thế nào, nói thử coi?”
Cơ Ẩn nghe Hoàng đế nói như vậy, bên tai vang lên giọng ồm ồm của Phá Lỗ, trong lòng không tránh khỏi bủn rủn một hồi. Trên mặt vẫn phải làm ra vẻ ngượng ngùng lại cố giả bộ trấn định: “Bây giờ con học tập ở Lục bộ còn không kịp nữa là, nào có thời gian nghĩ tới chuyện này, vẫn nên chờ hai năm nữa ạ.” Để tránh Hoàng đế nhắc tới đề tài này nữa, Cơ Ẩn vội nói sang chuyện khác, “Không biết hôm nay phụ hoàng triệu kiến con vì chuyện gì ạ?”
Hoàng đế nhìn hắn cười mập mờ, “Được rồi, qua hai năm nữa hẵng nói.” Ông ta tự tay cầm quyển tấu chương ném tới trong ngực Cơ Ẩn, “Xem một chút đi, đây là nhà họ Hồ to gan lớn mật rồi.”
Cơ Ẩn đọc như như gió xem hết quyển tấu chương, nghĩ thầm nào phải nhà họ Hồ to gan lớn mật, là con trai tốt của ngài to gan lớn mật thì có. Ăn bớt bạc công trình trị thủy, dùng hàng giả, Giang Nam vốn xảy ra lũ lụt liên tiếp, nhất là Hoài Giang, mùa xuân năm nào cũng bị gặp nạn một lần. Hàng năm triều đình phát số ngân lượng khổng lồ để tu sửa đê điều, nhà họ Hồ cũng thật đủ độc ác, trước kia vẫn chỉ ăn bớt bạc công trình trị thủy khiến hàng năm phu phen chết không ít người, lần này càng quá đáng hơn, lại dám lấy đá vụn thay thế đá lớn, lấy cột gỗ mục thay cho cột sắt ở những khúc sông quan trọng. Lũ lần đầu tiên vào mùa xuân trong năm nay, đê điều giống như tàu hũ, hàng trăm ngôi làng bị phá hủy, đến nay còn chưa biết có mấy vạn người chết.
Vừa xem xong quyển tấu chương kia, trong lòng Cơ Ẩn đã hiểu rõ, đây là Hoàng đế tính toán ra tay với Thái tử lần nữa, thanh đao mài dũa nhiều năm như hắn cũng nên ra khỏi vỏ rồi.
“Chuyện này quả thật nghe rợn cả người! Con bất tài, trước tiên tự xin tới Giang Nam tra tường tận chuyện này, cho dân chúng Giang Nam một công đạo!” Cơ Ẩn hất áo bào, quỳ xuống, giọng vang vang chờ lệnh nói.
Hoàng đế hài lòng nở nụ cười, “Con có hiếu tâm phân ưu vì phụ thân, điều này rất tốt! Một năm nay con ở Hộ bộ cũng thấy rất nhiều, với sự thông tuệ của con, nói vậy sổ sách Hộ bộ con cũng thấy đúng không? Quốc khố trống không, Bắc Cương vừa bị đánh lui, mà Nam Man lại rục rịch ngóc đầu dậy, khó khăn lắm!”
“Xin phụ hoàng yên tâm, con tất nhiên sẽ nghĩ cách để quốc phố sớm đầy đủ, binh gia là vũ khí sắc bén của tổ quốc, không thể khinh thường, trong lòng con hiểu rõ.”
Sau một hồi cha con tương đắc, Hoàng đế hạ lệnh, sắc phong Thất hoàng tử Cơ Ẩn đi tuần án ở Giang Nam, ban thưởng thượng phương bảo kiếm, thay mặt thiên tử tuần sát Giang Nam, hai ngày sau lên đường.
Rời khỏi ngự thư phòng thì trăng đã lên giữa trời.
Cơ Ẩn nhìn vầng trăng sáng tựa khay bạc, nhớ tới sau cùng Hoàng đế ám thị cho hắn biết mấy vị gia thế thanh quý không thực quyền, cũng biết đây là nói bóng gió cho hắn biết chọn con gái trong nhà những người này.
Đối với quan hệ thông gia gia thế gì đó, Cơ Ẩn không có chút hứng thứ nào, hắn không phải Thái tử, bây giờ chó cùng rứt giậu, không thể ngờ tự bán mình, hấp dẫn con gái vài nhà không phải vua thì không lấy chồng, ép mấy cô nương nhà người ta đứng xếp hàng, hình tượng thanh cao như tuyết ban đầu một đi không trở lại.
Hắn muốn gì, tất nhiên sẽ dùng thực lực của mình nắm vào trong tay, nếu là đời trước, vì để Hoàng đế vui lòng, nói không chừng hắn sẽ theo ý Hoàng đế, tùy tiện chọn một nhà trong mấy nhà này.
Nhưng đời này hắn không thể! Ngẫm lại lời Phá Lỗ nói thế nào nhỉ, hắn muốn một người, người này cũng chỉ có thể thuộc về hắn, không chia sẻ với bất kỳ kẻ nào, nếu như vậy hắn thà rằng không có.
Bây giờ phải tìm cách, kéo dài chuyện đó, kéo dài tới lúc hắn nghĩ ra cách giải quyết mới thôi.