Sau ngày hôm đó, mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cuộc sống dường như đã trở lại bình yên.
Nam Nông dành thời gian vào cung như thường lệ để giải độc cho Chúc Huyền.
Dược liệu đã được tìm thấy và sẽ được tinh chế trong vài ngày tới.
Nghỉ ngơi một lúc, Nam Nông lại phải đi chữa trị chân của Mộc Tĩnh.
Nói mới nhớ, Mộc gia đã giúp đỡ Nam gia nuôi dạy con mình rất tốt, Mộc Tĩnh cũng coi Mộc Trường An như muội muội ruột, bọn họ quả thực đã nợ người khác một ân tình.
Khi chữa trị chân cho Mộc Tĩnh, Mộc Trường An không xuất hiện.
Mộc Tĩnh đã bắt đầu một cuộc sống mới và nàng không muốn làm phiền đến ca ca nữa.
Nếu sau khi rời khỏi Sở quốc không có chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời nàng sẽ không bao giờ đặt chân lên vùng đất này nữa.
Khi đó, nàng và Chúc Cảnh Hoài đưa Nam Việt vương đi tham quan Thịnh Kinh, Nam Việt vương cảm thán, dù đi đến đâu bản thân cũng hưởng được hạnh phúc gia đình.
Vì vậy, khi nhận được thư mời từ Hoàng đế Chúc Huyền của Sở quốc, Nam Việt vương đã sẵn sàng đồng ý vì Chúc Cảnh Hoài.
Mấy tháng sau, độc tố của Chúc Huyền đã hoàn toàn bị đào thải, bữa tiệc chúc mừng này chỉ có hai huynh đệ họ Chúc và ba người thuộc hoàng tộc Nam Việt.
Chỉ cần Nam Việt vương không đối mặt với con gái, ông vẫn rất có năng lực đối phó với người ngoài.
Sau khoảng thời gian bên nhau này, Nam Nông và Chúc Huyền đã trở nên thân thiết hơn như thầy trò và bằng hữu.
Trong cuộc gặp gỡ này, các vị khách và chủ nhà đều thưởng thức bữa ăn một cách trọn vẹn.
Nam Việt vương sau này còn mời Chúc Huyền đến thăm Nam Việt với tư cách là khách quý, hai nước cũng thường xuyên đến thăm nhau, để thắt chặt tình hòa bình hữu nghị của hai bên.
Chúc Huyền liếc nhìn công chúa Nam Từ trong truyền thuyết, rồi lại nhìn đệ đệ mình, nghe nói gần đây Chúc Cảnh Hoài đang bận tháp tùng Nam Việt vương, không có thời gian đến gặp hắn, hắn vui vẻ mỉm cười đầy ẩn ý.
Không lâu sau, Mộc Tĩnh sắp bình phục, chuyện xảy ra là Nam Việt vương ở Sở quốc đã chơi đủ rồi, bọn họ quyết định rời khỏi Thịnh Kinh.
Ngày biết được Mộc Trường An rời đi, Chúc Huyền lại mời thêm mấy người vào cung dùng bữa.
Sau bữa tối, khi ba người Nam gia rời đi, lông mày Chúc Cảnh Hoài nhíu lại, nhưng cuối cùng lại che đậy, làm ra vẻ mặt thờ ơ, Chúc Huyền nhìn hắn với ánh mắt muốn chửi.
Ngày hôm sau, Chúc Cảnh Hoài được cử đến ngoại ô Thịnh Kinh để giải quyết công vụ.
Mộc Trường An cùng Nam Việt vương đi Nguyệt lầu uống trà chiều, lúc trở về liền nhìn thấy trước viện của mình có người.
Nàng ngạc nhiên nói: "Bệ hạ? Vĩnh An vương hôm nay không có ở đây. Ngài ấy đã ra ngoài làm việc rồi."
Chúc Huyền đương nhiên là biết rồi, vì chính hắn đích thân ra lệnh điều Chúc Cảnh Hoài đi mà.
Chúc Huyền mỉm cười với Mộc Trường An và nói: "Tiểu Nam Từ, ta có chuyện muốn nói với cô."
Mộc Trường An nhướng mày, tại sao hôm nay Chúc Huyền lại hành động kỳ quái như vậy?
Nhưng nàng vẫn bước tới: "Sao thế?"
Chúc Huyền đẩy cửa viện Chúc Cảnh Hoài ra: "Ta muốn cho cô xem một thứ."
Mộc Trường An tò mò đi theo.
Các lính canh trong viện của Chúc Cảnh Hoài cúi đầu chào khi nhìn thấy hai người họ.
Chúc Huyền đẩy một cánh cửa ra, Mộc Trường An vừa bước vào đã nhìn thấy chân dung sống động như thật của chính mình.
Mộ Trường An sửng sốt: "Cái này... Đây là đâu?"
Chúc Huyền không trả lời, ngửi ngửi xung quanh, hài lòng gật đầu: "Rất tốt, không còn mùi máu tươi nữa. Quả nhiên đã biết nghe lời."
Mộc Trường An toàn thân nổi da gà: "Bệ hạ, ngài nói lời này là có ý gì? Nghe có vẻ kỳ quái!"
Chúc Huyền mở một căn phòng bí mật, lấy ra một chiếc roi, chiếc roi đỏ thẫm chuyển sang màu đen, nếu nhìn kỹ có thể thấy nó đã thấm đầy máu.
Trong mắt Chúc Huyền tràn ngập cảm xúc sâu sắc khó tả.
Một lúc lâu sau, Chúc Huyền liếc nhìn bức tranh trên tường, rồi chuyển từ bức tranh đó sang người trước mặt dường như đây là người bước ra từ trong tranh.
Mộc Trường An nhìn chằm chằm ngọn roi đẫm máu, ánh mắt không ngừng thay đổi, không biết vì sao, vết sẹo chằng chịt trên lưng Chúc Cảnh Hoài hiện lên trong đầu nàng.
Đối diện nàng, Chúc Huyền nói với giọng điệu phức tạp: "Đây là phòng trừng phạt dành riêng cho Chúc Cảnh Hoài."