Không có ai ở đây là kẻ ngốc.
Khi ghép từng câu chuyện lại với nhau, một câu chuyện hoàn chỉnh cuối cùng cũng xuất hiện.
Một câu chuyện về những suy nghĩ của một cô gái chưa hiểu biết về tình yêu.
Khi Mộc Trường An còn nhỏ, nàng đã theo đại ca của mình đến Thịnh Kinh để báo cáo công việc và vô tình đã yêu Chúc Cảnh Hoài ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Năm năm trước, Mộc Trường An nghe tin Chúc Cảnh Hoài bị thương và mất tích trong trận chiến ở đèo Lan Thương, nàng bất chấp mọi mệnh lệnh của quân đội và đi về phía Tây Nam để giải cứu Chúc Cảnh Hoài. Vì tình hình quân sự cấp bách và Chúc Cảnh Hoài vẫn đang bất tỉnh. Chỉ có thể đưa hắn vào y quán rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn lấy đi Ngọc bội tiềm long.
Tô Thanh Hà không biết từ đâu xuất hiện đã tự nhận công và mang Chúc Cảnh Hoài đang bất tỉnh đi mất.
Hạ Anh cuối cùng cũng không nhịn được mà kêu lên: "Lúc đó vừa bị đánh trong doanh trại xong, An An đã lôi thân thể bị thương của mình mất tích hồi lâu. Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm thấy cô ấy ở núi Đông Nhạc. Ta nghe nói cô ấy đã quỳ chín lần trên 10.000 bậc thang chỉ vì cầu nguyện cho người mình yêu."
"Thương tích nối tiếp thương tích, cô ấy đã phải mất hơn nửa năm mới có thể bình phục, khi cô ấy xuất hiện lần nữa, chính là thấy ngươi cùng Tô Thanh Hà đang yêu nhau sâu đậm, tất cả đều là do ngươi ngu ngốc, với sức lực yết ớt của Tô Thanh Hà làm sao có thể mang ngươi ra khỏi khu rừng chết đầy chướng khí, nơi chỉ dành dành cho dã thú chứ."
"Còn hỏi vì sao cô ấy không nói gì? Vậy thì tự hỏi bản thân ngươi những năm nay xem, ngươi có một lần nào nghe kỹ lời mà cô ấy nói không? Mỗi lần cô ấy gọi Vương gia, ngươi đều rời đi như muốn tránh tai họa, muốn cô ấy đừng xuất hiện trước mặt ngươi, cho khỏi chướng mắt nữa."
"Bây giờ An An đã chết, ngươi đã đạt được nguyện vọng của mình?" Hạ Anh cảm thấy vô cùng có lỗi với người tỷ muội này của mình, mặc kệ Chúc Huyền có mặt ở đó, nàng oán hận hỏi: "Chúc Cảnh Hoài, tại sao người chết không phải là ngươi?"
Mộc Tĩnh nắm chặt nắm đấm trên xe lăn, các khớp xương tay lộ rõ, nhưng vẫn lý trí ngăn cản: "Hạ Anh cẩn thận lời nói!"
Chúc Cảnh Hoài dường như bị câu hỏi này đánh thức và cảm thấy mọi tội lỗi đang bủa vây mình.
Cho dù Chúc Huyền là Hoàng đế của một nước, nhưng đến nước này, hắn vẫn không thể bảo vệ được đệ đệ của mình.
Ngược lại nếu là Mộc Tĩnh, có lẽ hắn ta sẽ giết tên khốn Chúc Cảnh Hoài này ngay tại chỗ.
Hạ Anh lau nước mắt, khóc nói: "Mộc đại ca, lúc này huynh còn muốn thay mặt nói giúp cho hắn ta sao?"
Lòng trung thành với Hoàng đế và lòng yêu nước đã khắc sâu vào xương máu của gia đình nhà họ Mộc, hơn nữa Mộc Trường An đã hy sinh vì đất nước, cho dù Mộc Tĩnh có ghét Chúc Cảnh Hoài đến mấy, cũng sẽ không làm gì có hại đến hắn.
Nếu không có đôi chân tật nguyền này thì Mộc Tĩnh đã phải có trách nhiệm ra chiến trường.
Mộ Tĩnh cụp mắt xuống để che giấu nỗi đau vô tận.
Muội muội của hắn đã chết thay cho hắn.
Mộc Tĩnh cười khổ: "Vĩnh An vương, đồ đạc của ngài sẽ trở về với ngài. Những thứ còn lại của An An hãy trả lại cho ta!"
Chúc Cảnh Hoài kiên định nhìn ngọc bội trong tay, đưa lá thư còn lại cho Mộc Tĩnh, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Chúc Huyền cảm thấy bất an, vội vàng kêu lớn: "Đi theo đệ ấy!"
Phản ứng của Chúc Cảnh Hoài khi biết tất cả mọi sự thật vô cùng mất bình tĩnh, giống như lúc đầu hắn nhìn thấy thi thể của Mộc Trường An.
Tuy nhiên, bên ngoài chùa, giọng nói vô cùng lãnh đạm của Chúc Cảnh Hoài vang lên: "Ai đi theo ta nữa, ta sẽ giết kẻ đó không thương tiếc!"
Chỉ trong chốc lát, Chúc Cảnh Hoài đã nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.
Khi mọi người vội vã quay lại, họ nhìn thấy những người hầu của Phủ Tướng quân đang run rẩy quỳ trên mặt đất.
Càng đến gần quan tài của Trường An, tất cả đều nghe thấy giọng nói sợ hãi của người hầu: "Vương gia, mau dừng lại, dừng lại đi, Vương gia, mọi người tuyệt đối không muốn nhìn thấy ngài như thế này..."
Một mùi máu thoang thoảng tỏa ra từ phòng tang lễ.
Chúc Huyền và những người khác chạy vào thì nhìn thấy Chúc Cảnh Hoài đang quỳ trước quan tài của Mộc Trường An, trên tay cầm một con dao găm sắc bén và tinh xảo.
Chúc Cảnh Hoài bình tĩnh dùng con dao khứa ngang cánh tay, nhẹ nhàng nói: "An An, nhát dao này là do ta đã phụ nàng ngay từ đầu."
Nói xong, Chúc Cảnh Hoài dùng một con dao sắc khác đâm vào bụng dưới, hắn kêu lên, nhưng trên môi lại nở nụ cười: "Nhát dao này là do ta đã không để ý tới nàng trong ba năm..."
Cơ thể Chúc Cảnh Hoài đầy vết thương, và bộ quần áo trắng của hắn ta dính đầy máu.
Mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho chấn động, nhất thời ai cũng đều kinh hồn bạt vía.
Chúc Cảnh Hoài đột nhiên rút dao ra lần nữa, nhẹ nhàng thì thầm bên quan tài Mộc Trường An: "Một mũi tên nhọn xuyên qua tim, chắc chắn nàng rất đau có phải không?"
"An An, đừng sợ, ta sẽ đi cùng nàng!"
Khi mọi người đang mất cảnh giác, Chúc Cảnh Hoài đã đâm con dao găm vào tim mình...
...