Tư Uyển cẩn thận đỡ Lưu Xảo đứng dậy, nhẹ giọng nói.
Cô cũng đừng trách ta cáo mượn oai hùm. Nếu chuyện hôm nay còn tái diễn, thì sẽ không đơn giản chỉ là hai cái tát đâu. Haizz, công tử nếu biết ta lỡ tay đánh người như thế này chắc sẽ giận lắm đây.
Lời cuối Tư Uyển như đang tự nói với mình nhưng thật ra là muốn cho Lưu Xảo biết, nếu để Lưu Khắc Huân biết chuyện xảy ra hôm nay, đúng là hắn sẽ nổi giận nhưng nổi giận với ai thì chưa biết được.
...***...
Vì có Lưu Khắc Huân ở phủ nên Tư Uyển không thể ở lại Phẩm Hương Lâu như mọi ngày, mặt trời chưa kịp khuất bóng thì phải trở về.
Khi về phủ trước tiên Tư Uyển đến chỗ giếng nước xem dấu tay Lưu Xảo có còn hiện trên mặt mình hay không, xác nhận không thấy gì mới yên tâm.
Khoát nước lên mặt, Tư Uyển có chút khó chịu với cảm xúc nhất thời lúc chiều của mình: Mọi chuyện đều có thể dùng lời nói giải quyết, sao lại ra tay đánh người chứ. Haizz, thật là.
Chuyện hôm nay Tư Uyển làm không thể đã dọa được Lưu Xảo về lâu dài, sớm muộn cô ta cũng tìm cách đối phó lại, nghiêm trọng thì không chỉ bản thân mà những người hầu có quen biết với Tư Uyển ở Lưu gia cũng phải chịu ảnh hưởng.
Tư Uyển sợ hơn nữa là để Lưu Khắc Huân biết được chuyện xấu mình làm: Đến lúc đó không biết phải ăn nói thế nào với công tử nữa đây.
Tư Uyển sầu não tìm cách cứu vãn tình thế. Nghĩ một lúc vẫn cảm thấy đi dập đầu tạ tội là khả quan nhất nhưng người sai đầu tiên đâu phải mình. Dù là kẻ nhát gan đi chăng nữa cũng không thể đánh mất uy nghiêm một cách nhục nhã như thế được.
Cuối cùng Tư Uyển quyết định cứ mặc kệ, chuyện đến đâu hay đến đó.
...***...
Về phía Lưu Xảo, sau khi bị đánh như vậy thì tức giận cùng cực. Những thứ trong tầm tay đều bị cô ta quăng xuống đất để trút giận.
Cục tức này ta không thể nào nuốt trôi được.
Hai nữ tì bên cạnh Lưu Xảo run sợ khi thấy cô ta nổi điên, nhưng vẫn cố thêm dầu vào lửa.
Cô ta là cái thá gì mà dám lên mặt kiểu đó chứ. Nhất định phải cho cô ta một bài học.
Lưu Xảo tỷ tỷ, không bằng đem chuyện này nói ra ngoài. Đến khi truyền đến tai Đại phu nhân hay công tử, Tư Uyển đó chắc chắn không thoát được trừng phạt.
Lưu Xảo nghe xong thì lớn tiếng mắng.
Ngu ngốc. Làm như ngươi thì chẳng khác nào nói với bên ngoài ta đường đường là tổng quản Lưu gia lại bị một nô tì đánh đến không còn mặt mũi. Đầu các ngươi chỉ để trưng thôi sao, dùng đầu mà suy nghĩ đi.
Càng nghĩ đến chuyện của Tư Uyển, Lưu Xảo càng hậm hực trong lòng, quyết không bỏ qua chuyện này dễ dàng.
Tư Uyển, tiện nhân nhà ngươi hãy chờ đó.
...***...
Còn ba ngày nữa là đến tết, Hồng quốc cử sứ giả đến chúc mừng nhằm gắn chặt mối thâm tình giữa hai quốc gia. Hoàng cung mở tiệc linh đình, ca múa rộn ràng, rất có không khí của ngày lễ lớn.
Hồng quốc dù là một nước nhỏ nhưng lại rất có tiếng nói, đến Hoàng đế Đại An cũng tỏ ra kính trọng vài phần với sứ thần của họ.
Vị trí ngồi của sứ thần được sắp xếp ngồi rất gần Hoàng thượng, chỉ như thế cũng thấy rõ địa vị của họ trong mắt Hoàng thượng lớn thế nào.
Bắt đầu buổi tiệc là một điệu múa do quận chúa Liễu Hoa biểu diễn.
Bá quan văn võ ai nấy đều phải tấm tắc khen ngợi khi nhìn thấy vẻ đẹp của vị quận chúa này. Cũng làm phụ thân cô ta Liễu đại nhân nở phình lỗ mũi.
Lưu Khắc Huân ngồi cách Hoàng thương không xa, chủ yếu là vì bảo vệ Hoàng thượng. Dù có mỹ nhân yểu điệu ca múa trước mắt nhưng lại chẳng khiến hắn để tâm đến. Từ lúc nhìn thấy Liễu Hoa bước ra, Lưu Khắc Huân đã không mấy vui vẻ rồi. Cô ta chẳng phải ai xa lạ mà chính là người thời gian trước hắn đã đi xem mắt, cô ta đã ra tay làm bị người trong lòng của hắn.
Để xua tan cảm giác không vui đó, Lưu Khắc Huân lén lút lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay màu xanh lam, ở góc còn thêu một đóa hoa bạch thiên hương xinh đẹp, giống như vị ái nhân trong lòng hắn vậy. Nhìn chiếc khăn, Lưu Khắc Huân lại bất giác mỉm cười. Rất trân trọng sờ lên nó.
Chiếc khăn tay này là lúc sáng Tư Uyển đã tặng cho hắn, vẻ mặt ngại ngùng lúc đó của Tư Uyển, bây giờ Lưu Khắc Huân nhớ lại bỗng trong lòng muốn lập tức phi ngay về nhà nhào vào ôm hôn Tư Uyển một cái.
Nụ cười ngọt như mật đó của Lưu Khắc Huân không ngờ lại lọt vào mắt của Liễu Hoa. Cô ta nhìn Lưu Khắc Huân một cách say mê nhưng rất nhanh chóng ánh mắt lộ đầy vẻ ghen tị vì nụ cười của nam nhân đó không hề thuộc về cô ta.
Không lâu trước đây, nhờ có cô của Liễu Hoa Liễu quý phi nên cô ta mới được Hoàng thượng ân điển phong làm quận chúa. Cô ta có địa vị, có danh tiếng, có sắc đẹp nhưng lại không có được Lưu Khắc Huân mà cô ngày đêm mong nhớ trong tay. Người cao ngạo đến mức tự đại như Liễu Hoa làm sao chấp nhận được.
Nhưng dù sao Liễu Hoa cũng có Liễu quý phi chóng lưng, cô ta còn sợ gì chứ.