Đối phương ngẩng đầu lên, lúc này bọn họ mới nhận ra người đến là ai.
Cũng không phải lần đầu Lưu khắc Huân nhìn thấy khuôn mặt không che khăn của Tư Uyển, nhưng hôm nay... Khuôn mặt thanh tú 'bàn bàn nhập họa'.
Lão đại, lão đại.
Hửm, cái gì?
Lưu Khắc Huân nhìn đến ngẩn người, Chu Ân gọi mãi hắn mới trả lời.
Thôi được rồi, chúng ta vào việc chính trước đã.
Ý muốn của Lưu Trúc là muốn Tư Uyển đi cùng nhóm của Lưu Khắc Huân đến Hải quốc. Bọn họ sẽ giả làm thương buôn đến Hải quốc, cố gắng hết sức có thể mà thâm nhập vào nội bộ Hải quốc.
Bàn xong việc thì mọi người tản ra chuẩn bị ngày mai xuất phát. Trong trướng bây giờ chỉ còn Lưu Khắc Huân cùng Tư Uyển.
Lưu Khắc Huân đang xử lý công việc, nhưng đôi lúc hắn lại không nhịn được mà lén nhìn về phía Tư Uyển đang pha trà.
Không phải lần đầu hai người họ ở riêng với nhau, mà không hiểu vì sao hôm nay Lưu Khắc Huân cảm thấy không khí có chút ngột ngạt.
Nhìn theo từng động tác pha trà của Tư Uyển, nhìn đến ngây ra.
Tư Uyển đưa ly trà đến trà đưa đến. Lúc này Lưu Khắc Huân với hoàn hồn lại.
Công tử, mời dùng trà.
Ờ, ừm.
Uống một ngụm trà nóng, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn ra.
Ở chỗ người khác không nhìn thấy, hai tay Lưu Khắc Huân nắm lại. Hắn vẫn còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay vừa dâng trà. Bàn tay không quá mịn màn như mấy vị tiểu thư khuê các từ nhỏ không làm gì đụng đến ngón tay nhưng cũng không hề thô ráp.
Lưu Khắc Huân nghĩ lại thì Tư Uyển đúng là khác với mọi ngày. Chỉ một tháng không gặp, cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
Tư Uyển bình thường hay che mặt. Y phục thường ngày cũng rất đơn giản.
Tư Uyển bây giờ Lưu Khắc Huân thấy không khăn che mặt, trang điểm nhẹ nhàng, váy màu hồng phấn. 'Nhu mỹ phiêu dật' nhưng không thiếu sự cao quý.
Tứ cô cô nói gần đây ngươi đến Phẩm Hương Lâu hả?
Dạ, Tứ cô cô muốn nô tỳ đến đó học cách kinh doanh, nhận biết hương liệu, còn có học cách dệt vải.
Mẫu thân ta không có ý kiến gì sao?
Phẩm Hương Lâu do Đại phu nhân mở ra. Mấy năm trước ở Kinh châu có lũ lụt nên có rất nhiều người chạy nạn đến, ở Kinh thành không có mấy nơi nhận họ vào làm việc. Đại phu nhân là muốn giúp cho những người phụ nữ cần tìm việc giúp đỡ gia đình.
Chính Đại phu nhân đã dẫn nô tỳ đến đó. Người đã dạy cho nô tỳ rất nhiều thứ.
Vậy sao.
Công tử.
Hả, có việc gì sao?
Tư Uyển đột nhiên tiến lại gần nên Lưu Khắc Huân có chút giật mình.
Không có gì, chỉ là sáng mai công tử muốn ăn gì không, nô tỳ sẽ chuẩn bị cho người.
Ừm, ngươi cứ làm đại vài món là được, không cần phải cất công nấu canh cho ta đâu.
Dạ. Tư Uyển hơi hụt hẫng trả lời.
***
Buổi sáng, Tư Uyển một mình xách hộp thức ăn cùng tay nãi đến doanh trại. Lưu Khắc Huân sau khi giúp Tư Uyển xách hộp thức ăn thì hỏi vì sao Lưu Trúc không cùng đến.
Tứ cô cô nói có việc nên nô tỳ đến một mình.
Thật ra sáng sớm khi Tư Uyển đến tìm Lưu Trúc thì thấy nàng ta ngã dưới đất. Muốn gọi người nhưng bị Lưu Trúc cản lại, không muốn để Lưu lão phu nhân cùng mọi người lo lắng, ép Tư Uyển không được nói chuyện này ra ngoài. Vết thương trước đó của Lưu Trúc, vẫn chưa khỏi.
Ngươi đi bằng gì đến đây, sẽ không phải đi bộ một đoạn đường này đó chứ?
Không không đâu. Có một lão bá đánh xe lừa muốn ra thành nên cho nô tỳ quá gian. Nô tỳ chỉ tự đi một đoạn nhỏ thôi.
Haizz, ngoài trời khá lạnh, vào trong trước đã.
Vì thấy trời se lạnh nên hôm nay Tư Uyển đã nấu cháo, đến giờ vẫn còn hơi ấm, còn có thêm vài món ăn kèm. Tư Uyển múc cháo cho Lưu Khắc Huân.
Ngươi đã ăn sáng chưa?
Tư Uyển mỉm cười nói.
Nô tỳ đã ăn rồi. Công tử không cần lo.
Lưu Khắc Huân ăn được nửa chén cháo thì Chu Ân đến ăn ké, cũng may Tư Uyển biết thế nào cũng có người đến nên chuẩn bị không ít thức ăn. Một lát sau, Cao Việt cũng nối bước đến.
Tư Uyển cô không để tiêu vào cháo sao? Chu Ân hỏi.
Tại công tử không ăn được tiêu nên nô tỳ mới không cho vào.
Cho ngươi ăn ké là may rồi, còn đòi hỏi.
Chu Ân tức giận chỉ tay vào Cao Việt.
Tên họ Cao kia, dám đánh vào đầu ta nữa, ta liều mạng với ngươi.
Cao Việt hất cầm tỏ ý thách thức.
Bữa cơm thôi ăn cũng không yên với hai người họ. Mặc kệ bọn họ, bên này Lưu Khắc Huân vẫn đang tập trung húp cháo.
Ăn xong thì chuẩn bị lên đường. Lưu Khắc Huân đã cho người chuẩn bị xe ngựa cho Tư Uyển, dù sao trong chuyến đi lần này cô ấy cũng đóng vai một tiểu thư, về tình về lí cũng không thể để cô ấy cưỡi ngựa như bọn họ.
Trên đường đi, Lưu Khắc Huân nói.
Từ bây giờ chúng ta phải tập đổi cách xưng hô đi. Nhất là Tư Uyển, đừng gọi ta là công tử nữa.
Tư Uyển vén rèm xe ngựa lên nhìn ra Lưu Khắc Huân đang cưỡi ngựa bên ngoài, hỏi.
Ừm, vậy nô tỳ nên gọi người là gì?