Kéo Tư Uyển ra chiếc bàn đá trước sân ngồi xuống.
Tháo khăn che mặt ra cho ta xem.
Không thể từ chối mệnh lệnh của Lưu Khắc Huân, Tư Uyển chậm chạp lấy chiếc khăn che mặt xuống. Khuôn mặt xinh đẹp không khuyết điểm của nữ tử hiện ra, nhưng chói mắt nhất vẫn là vết thương dài vẫn còn hơi rướm máu.
Lưu Khắc Huân nhăn mặt khi nhìn thấy vết thương: Không phải nói chỉ là vết thương ngoài da đã ổn rồi, nhưng sao haizz....
Thở dài, có điều muốn nói nhưng lại thôi. Lưu Khắc Huân mở nắp lọ thuốc muốn giúp Tư Uyển bôi.
Không được đâu, làm sao nô tỳ có thể để công tử giúp bôi thuốc được, hay để nô tỳ tự làm.
Đánh nhẹ vào cánh tay đang muốn giành lấy lọ thuốc, Lưu Khắc Huân vẫn là tự mình bôi thuốc cho Tư Uyển. Đối với việc này Lưu Khắc Huân cảm thấy rất bình thường, lúc đi đánh trận hắn cũng từng giúp mấy huynh đệ trong quân trị thương không ít lần.
Nhưng đối với người khác thì họ không nghĩ vậy, cảnh tượng này bị một người đứng gần đó nhìn thấy đối phương siết chặt hai tay trong vẻ rất tức giận rồi quay lưng bỏ đi.
Không phải lúc trước mặt ngươi bị thương rất nặng sao, bây giờ giống như chưa hề có vết thương nào cả?
Tư Uyển thẳng lưng không dám động đậy trả lời.
Nô tỳ cũng không rõ nữa, lúc đầu đúng là rất nghiêm trọng nhưng sau một thời gian nó lành dần rồi biến mất luôn.
Vết thương đã lành sao còn che mặt làm gì?
Tại vì Lưu...
Ngồi im nào.
Dạ...tại vì nô tỳ cảm thấy bản thân cũng không đẹp mấy lên mới không tháo xuống.
Hừm...
Lưu Khắc Huân nở nụ cười nhẹ vì câu nói của Tư Uyển.
Chinh chiến xa trường nhiều năm có chuyện gì chưa từng thấy, cảm xúc của Lưu tướng quân rất ít khi biểu lộ ra ngoài huống chi là nở nụ cười trước mặt người khác.
***
Nhà bếp Lưu gia.
Vẫn như mọi ngày, sau khi hầu Lưu Khắc Huân ăn sáng, thay y phục vào triều, Tư Uyển dọn dẹp sạch sẽ từng ngóc ngách rồi đi đến nhà bếp. Trước khi đi Lưu Khắc Huân đã căn dặn trước là tối nay muốn ăn cháo ngũ sắc nên Tư Uyển phải chuẩn bị nguyên liệu trước và điều đặc biệt món cháo này sau khi ninh nhừ gạo rồi còn phải hấp cách thủy mấy canh giờ thì mọi gia vị trong cháo mới thật sự hòa quyện vào nhau.
Nha đầu đến rồi sao?
Chào Dương thẩm thẩm, chào mọi người.
Mấy người hầu làm việc ở thiện phòng hầu như đều có thiện cảm với Tư Uyển, không như mấy người khác khi bước lên được chỗ cao sẽ xem thường người ở nơi thấp hơn mình. Làm việc bên cạnh Đại công tử, còn được người đặt tên riêng cho nhưng cách cư xử của Tư Uyển đối với mọi người hầu như không thay đổi.
Tỷ đến có việc gì sao?
À công tử muốn ăn cháo ngũ sắc, mọi người cũng biết công thức nấu cháo của Dương thẩm thẩm rất ngon nhưng tốn thời gian nên ta phải chuẩn bị sớm.
Con nha đầu này đang trách ta đó hả?
Con không có mà~, Dương thẩm đừng nói như vậy con đau lòng lắm. Tư Uyển đến làm nũng với Dương thẩm thẩm làm mọi người trong bếp được một trận cười không ngớt.
Thôi đi cô nương, lo mà đi nấu cháo của cô đi. Dương thẩm chỉ vào trán Tư Uyển mắng.
***
Lưu Khắc Huân từ trong cung trở về thì phi ngựa thẳng đến doanh trại ngoài thành đến gần giờ cơm tối mới trở về. Vào đến tiền viện đã thấy có người quỳ ở trước sân, người này quỳ xiu xiu vẹo vẹo chắc chắn là quỳ rất lâu rồi. Lưu Khắc Huân nheo mắt cảm thấy người này có chút quen mắt, đi lên phía trước một chút, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Tư Uyển, sao ngươi lại...
Lưu lão phu nhân, Đại phu nhân.
Bà nội và mẫu thân Lưu Khắc Huân đã đến.
Huân Nhi con về rồi à.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, sao Tư Uyển lại quỳ ở đây?
Đại phu nhân phất tay gọi Lưu Xảo đến.
Ngươi nói có người hầu ăn cắp, là nữ tỳ này sao?
Bẩm Đại phu nhân chính là cô ta đã ăn trộm thức ăn trong bếp.
Ngươi nói rõ đi, rốt cuộc này là sao? Lưu Khắc Huân trầm giọng hỏi lại.
Lưu Xảo kể lại. Thời gian dùng cơm trưa của hạ nhân trong bếp chỉ còn hai người là Tư Uyển và nữ tỳ khác, giữa chừng nữ tỳ đó ra ngoài có việc nên nhờ Tư Uyên trông lửa hộ món ăn đang đặt trên bếp, đến khi nữ tỳ đó quay lại thì đồ ăn đã không cánh mà bay, Tư Uyển cũng đã nói trong khoảng thời gian đó cô ấy không hề rời khỏi nhà bếp.
Vì thế có thể khẳng định là cô ta đã lén ăn vụng, dù sao món ăn đó không phải ai cũng có thể ăn, huống chi là một nô tỳ có nổi lòng tham là chuyện khó tránh khỏi.
Vậy ý ngươi là không có ai nhìn thấy hay có bằng chứng xác thực chứng minh Tư Uyển đã trộm? Lưu Khắc Huân hỏi ngược lại Lưu Xảo.
Bẩm công tử, chuyện này đã quá rõ ràng rồi cô ta không ăn vụng thì có thể là ai nữa đây. Nữ tỳ canh bếp lúc đó là người thân cận bên cạnh nô tỳ, không thể nào nói dối được.
Lưu Khắc Huân đỡ lão phu nhân vào trông tiền sảnh ngồi xuống rồi hắn quay ra chất vẫn Lưu Xảo.
Người của ngươi thì không nói dối, còn người ở chỗ ta thì lại không đáng tin. Hừ, ý của ngươi là vậy phải không?
Nô tỳ không dám. Lưu Xảo cảm thấy bản thân lỡ lời mà hấp tấp cúi đầu nhận lỗi.