Lúc Lôi Tiểu Thư đến cửa tiểu viện thì đã không thấy bóng dáng TiểuPhụng đâu, vậy là hắn chỉ đành tiếp tục đuổi theo hướng Tây Nam. Một lúc sau thì thấy Tiểu Phụng tay không trở về, Lôi Tiểu Thư vội tiến lênphía trước, “Thế nào?”
“Đừng nhắc nữa, ngay cả vạt áo cũng không thấy.” Tiểu Phụng ảo nãolắc đầu, nàng ta thất vọng nhìn Lôi Tiểu Thư, trên mặt hắn cũng khônggiấu được thất vọng, “Ta tin khinh công của ta tuyệt đối không tệ, vừarồi lại dùng hết toàn lực. Nhưng ngươi có tin không? Như vậy mà cũngkhông đuổi kịp!”
Lôi Tiểu Thư trầm mặc không nói, vừa rồi Tiểu Phụng thi triển khinhcông thượng thừa đích thực ngoài sức tưởng tượng của hắn, nhưng nghĩcũng biết, lẽ nào khinh công của hung thủ kia còn cao hơn Tiểu Phụng?
Hai người im lặng trở về, sau giây lát trầm măc, Tiểu Phụng đột nhiên đi nhanh, “Ta không tin trên giang hồ lại có người khinh công giỏi nhưvậy, tại sao trước nay ta chưa từng nghe nói tới?!”
Lôi Tiểu Thư đang muốn an ủi nàng ta mấy câu như sơn ngoại hữu sơn,nhân ngoại hữu nhân, thắng bại là chuyện thường của binh gia, mời đạihiệp làm lại từ đầu… vân vân và mây mây, nhưng lại thấy một bóng ngườichạy tới, nhìn gần mới thấy là Mộ Dung Chu Y. Lôi Tiểu Thư vội tiến tới, “Chu Y đại ca, sao huynh lại đến đây? Thái Y cô nương không sao chứ?”
Mộ Dung Chu Y thấy cả hai đều không sao cảm thấy rất vui mừng, “Thái Y chỉ bị thương nhẹ, ta thấy hai người đi cả buổi không về, e là có sơsuất gì, không yên tâm nên ra đây đón.”
Ba người về đến chỗ ở của Mộ Dung Thái Y, đẩy cửa ra thì trong phòngkhông có ai cả. Mộ Dung Chu Y ngẩn người nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Lúc ta đi rõ ràng muội ấy vẫn còn ở đây mà.”
“Không phải bị hung thủ quay lại bắt đi rồi chứ?” Tiểu Phụng sờ môi lẩm bẩm, “Lẽ nào vừa rồi là kế điệu hổ ly sơn…”
Sắt mặt Lôi Tiểu Thư đanh lại, “Chúng ta mau tìm khắp nơi xem.”
Ba người chia nhau tìm trong tiểu viện nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mộ Dung Thái Y, cuối cùng gặp nhau ở hòn giả sơn bên hồ trong đình,nhìn thấy đối phương không có thu hoạch gì, trong lòng ai nấy đều nặngtrĩu. Tiểu Phụng dựa vào bên hồ, trầm ngâm trong phút chốc, “Các ngườinói có khi nào hung thủ có đồng bọn không? Một người dụ chúng ta đi, một người thừa cơ ra tay?”
Lôi Tiểu Thư nghĩ kĩ một hồi, chầm chậm lắc đầu phủ quyết khả năngnày, “Mộ Dung sơn trang phòng bị nghiêm ngặt, ngay cả một tên hung thủtrà trộn vào cũng đã khả nghi rồi, đừng nói chi cùng lúc trà trộn vàohai tên. Hơn nữa, vết thương trên người Tường Phụng tiên sinh và nhahoàn kia rõ ràng là do một người làm.”
Mộ Dung Chu Y gật đầu liên tiếp, “Lôi huynh đệ nói đúng, sơn trangchúng ta từ chủ nhân đến nô bộc đều từng luyện võ, người thường muốn âmthầm giết chết họ cũng không dễ. Huống hồ cao thủ các phái đều ở đây,tra xét cũng nghiêm ngặt hơn, nếu thật là có hai cao thủ trà trộn vàothì thế nào cũng để lộ dấu vết.”
Tiểu Phụng cong môi, mắt sáng lên, đột nhiên chỉ một vật đen nổi trên mặt hồ, “Í, các người xem, kia là cái gì?”
Lôi Tiểu Thư nhảy tới đưa tay vớt lên, là một cái đầu của nữ nhân nổi trên mặt nước, vì bị ngâm trong nước nên mặt bị sưng phù, hai mắt trợntròn, nửa mặt kia bị hủy dung.
Mộ Dung Chu Y vừa lại gần xem thì lập tức bi thương ngẹn ngào, “Thái Y! Đây là Thái Y!”
Liên tiếp mất ba mạng người, nhưng hung thủ lại biến mất tăm mấttích, vốn tưởng Mộ Dung Thái Y có liên quan đến việc Tường Phụng tiênsinh bị giết, nhưng không ngờ nàng ta cũng là người bị hại, manh mối đến đây thì bị đứt.
Lão thái quân vừa tức vừa giận, nhìn tiểu bộ khoái “vô năng” Lôi Tiểu Thư cười lạnh. Người của các phái cũng ngồi không yên, ngày nào chưatra ra hung thủ thì ngày đó họ không thể rời đi, trong lòng mọi ngườiđều tức tối, mặc kệ vẫn đang ở trên địa bàn của Mộ Dung sơn trang, độngmột chút là bới móc cáu giận. Lần này khổ cho Tổng quản Mộ Dung Đa Đa,từ sáng tới tối đi khắp nơi dập lửa.
Hôm nay, Lôi Tiểu Thư mang trách nhiệm nặng nề tỉ mỉ kiểm tra lại thi thể ba người một lần nữa, ngẩng đầu nhìn Tiểu Phụng ở một bên chăm chăm vào quan tài như đang suy nghĩ gì đó. Phát giác được ánh mắt chú ý củaLôi Tiểu Thư, Tiểu Phụng quay đầu sang hắn, “Ngươi nói xem người tiếptheo hung thủ ra tay là ai đây?”
Lôi Tiểu Thư một tay vỗ mạnh lên quan tài, giọng điệu kiên định chắcchắn, “Bất kể hung thủ là ai, võ công cao bao nhiêu thì ta có liều chếtcũng không để hắn tùy ý giết hại thêm người nào nữa!”
Lần này Tiểu Phụng không thích thú trêu chọc hắn như thường lệ, nàngta gật đầu không nói gì thêm. Nàng ta quay người quét mắt qua áo quanbỗng nhiên kêu lên kinh ngạc, vội gọi Lôi Tiểu Thư.
Lôi Tiểu Thư bước lại xem, thấy mắt mũi và tai của Mộ Dung Thái Yđang chảy máu, hắn bỗng lạnh người. Trong lòng Tiểu Phụng cũng khôngtránh khỏi sợ hãi, tiến lại gần Lôi Tiểu Thư hạ giọng nói: “Ngươi nói có khi nào là chết không nhắm mắt không?”
Lôi Tiểu Thư cắn răng, nhìn ba cỗ quan tài cúi người bái một cái,“Các người yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực, nhanh chóng bắt hungthủ về quy án để an ủi vong linh các người trên trời.”
Ra khỏi phòng để xác, Lôi Tiểu Thư quyết định đến chỗ sư phụ Bào ĐạiAn. Tiểu Phụng hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, “Có phải lần nào ngươi cũng đem kết quả tra án báo lại hết cho sư phụ ngươi không?”
Lôi Tiểu Thư gật đầu, khó hiểu nhìn nàng ta, “Đúng vậy, sư phụ cũnglà bộ khoái mà, tuy bây giờ vụ án này giao cho ta xử lý, nhưng hồi báovới lão nhân gia để thỉnh giáo cũng nên mà.”
“Không việc gì.” Tiểu Phụng huơ tay, “Ta thuận miệng hỏi thôi, ngươi đến chỗ ông ấy đi, ta về nghỉ một lúc đã.”
Ăn cơm tối xong, Tiểu Phụng lười nhác buồn chán nằm trên giường, gốitay lên đầu, chân đong đưa, nhìn chiếc giường đơn điệu từ từ nghĩ lạitừng chi tiết một. Hừm, giết ba người rồi, trong đó có hai người bịphanh thây, nhưng cái đầu của Tường Phụng và thân thể của Mộ Dung Thái Y đến giờ vẫn chưa tìm được… Một cái đầu và một cái thân này bị giấu ởđâu đây…
Đột nhiên đầu nàng lóe lên, bật ngồi dậy, tự mình lẩm bẩm: “Thì ra là vậy…” Tiếp đó lại nằm xuống, tay gõ gõ vào cạnh giường, tiếp tục suynghĩ nghi điểm:
Mộ Dung Thái Y đã bị giết, Mộ Dung Bích Y nhìn có vẻ ngây thơ, MộDung Chu Y lần nào cũng trùng hợp xuất hiện, Mộ Dung Cẩm Y giả heo ănthịt hổ, Mộ Dung Huyền Y trước nay chưa lộ diện, còn có… “Mộ Dung TuyếtY” trên danh thiếp, nổi danh nhưng chưa từng nghe nói tới nữa, Mộ Dunggia này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Lúc Lôi Tiểu Thư từ phòng Bào Đại An đi ra thì đã quá canh hai, thảoluận án tình cả buổi chiều nhưng vẫn không có chút tiến triển nào. LôiTiểu Thư ngầm cảm nhận được sư phụ Bào Đại An dường như biết được gì đónhưng lại không muốn nói cho mình biết. Hơn nữa trong thời gian mìnhđiều tra, sư phụ và Lão thái quân hình như có gặp mặt mấy lần, sau đócác cửa ngõ trọng yếu của Mộ Dung sơn trang đều phái thêm người, phòngbị cũng nghiêm ngặt hơn lúc mới tới nhiều. Hắn có một dự cảm bất an,đằng sau ba vụ án mạng này hình như còn che giấu một âm mưu to lớn hơn.
Đang nghĩ thì bỗng thấy cách rừng hoa mười bước có một bóng ngườinhảy qua nhanh như cơn gió, cành hoa chỉ bị rung nhẹ. Lôi Tiểu Thư không nghĩ ngợi gì cũng vội vã nhanh chân đuổi theo.
Người trước mặt thân hình mảnh khảnh, điểm nhẹ lên cành cây chỉ làmlá cây hơi rung một chút, tư thế cực kỳ nhẹ nhàng. Ngược lại với LôiTiểu Thư, khinh công của hắn bình thường, mỗi lần rơi xuống thì cành cây rung như muốn gãy. Âm thanh lớn như vậy đương nhiên cũng kinh độngngười trước mặt, hắn lập tức dừng bước, nhàn nhã quay đầu, nghiêm chỉnhchờ Lôi Tiểu Thư đuổi đến.
Dưới ánh trăng sáng trong, người kia trường mặc trường sam xanh mực,tay ôm trường kiếm, phiêu dật tiêu sái đứng trên cành hoa, mặt ngọc màukiếm mắt sao, phong thần tuấn nhã, đầu mày lộ ra ngạo khí bức người.
Lôi Tiểu Thư trong lòng thầm tán thưởng, ôm quyền hành lễ, “Tại hạ Lôi Tiểu Thư của Lục Phiến Môn, không biết các hạ là ai?”
Người kia vung kiếm, pose một tư thế vô cùng ngầu, cằm hất lên, nghiêng mắt nhả từng chữ như thả vàng: “Mộ, Dung, Huyền, Y!”
Phi Tuyết công tử, Mộ Dung Huyền Y, phi hoa vô ảnh, đạp tuyết vôngân*, câu trước tán thưởng kiếm pháp của hắn, câu sau ca tụng khinhcông của hắn.
*Ngân: dấu vết
Mộ Dung Huyền Y cũng đang quét mắt nhìn Lôi Tiểu Thư, giọng điệu vẫnngạo mạn, “Lôi Tiểu Thư? Ngươi là tiểu bộ khoái càng tra án càng nhiềungười chết mà Lão thái quân nói đó à?”
Không thể không thừa nhận, Lôi Tiểu Thư trong tiềm thức thật ra vẫnlà một người hâm mộ đơn thuần, từ Tường Phụng tiên sinh đến Võ lâm Tứcông tử, những người này tuổi tác tương đương hắn nhưng từ lâu đã lànhững thần tượng trẻ tuổi ưu tú nổi danh giang hồ, có thể nói đều lànhững ngọn núi mà hắn ngưỡng mộ. Đương nhiên lúc này Lôi Tiểu Thư vẫnkhông biết có một ngày mình cũng trở thành nhân vật nổi danh trên triềuđình, một truyền kỳ trong võ lâm. Còn hắn của hiện tại thì ngoài kíchđộng cũng chỉ có kích động, đương nhiên không có gì có thể so được vớigiọng điệu cao ngạo và thái độ ngạo mạn của Mộ Dung Huyền Y.
Lôi Tiểu Thư khách sáo vòng tay (Lớp bồi dưỡng Tri thức giang hồ củaBào Đại An quả nhiên hiệu quả), ngốc ngếch cười hỏi: “Phi Tuyết công tửcó việc gì mà khuya vậy mà vẫn còn tản bộ trên ngọn cây?”
Mộ Dung Huyền Y hừ lạnh, cằm càng hất lên cao, “Chiều nay ta mới vềsơn trang, vừa nãy từ chỗ Lão thái quân đi ra thì phát hiện có bóngngười khả nghi, kết quả đuổi đến gần chỗ này thì không thấy đâu nữa.”Hắn quay người xem xét bốn phía, “Ở đây gần chỗ của Chu Y đại ca, đithêm nữa hình như là…”
“Phòng để xác!” Lôi Tiểu Thư nhìn phương hướng, thần tình trên mặt khẽ biến, “Ta lập tức qua đó xem thử!”
Mộ Dung Huyền Y, con trai độc nhất của Mộ Dung Triệt, đích tôn của Mộ Dung Anh, gia chủ đời thứ 14 của Mộ Dung thế gia. Năm 13 tuổi tự sángtạo “Phi Tuyết kiếm pháp”. Kiêu ngạo tự phụ, văn võ song toàn, kiếm pháp nhanh nhạy, phi hoa vô ảnh, đạp tuyết vô ngân. Nhất kiếm tung hoànhGiang Nam, hiệu “Phi Tuyết công tử”, cùng với Lưu Vân, Đạp Nguyệt, NiêmHoa hợp thành Võ lâm Tứ công tử. [Võ lâm chí, Mộ Dung thế gia] (Giang hồ chính truyện)
Cái gọi là Võ lâm công tử chẳng qua là xuất thân tốt một chút, giathế mạnh một chút, ngân lượng nhiều một chút, bộ dạng đẹp trai một chút, võ công cao một chút, kiêu căng một chút, tính tình thì đương nhiên làhơi quái một chút. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)