Nghỉ ngơi hết ngày thứ Bảy, vào sáng chủ nhật, Kiều Vũ Tụng tự nhiên thức dậy vào sáng sớm. Trong tự nhiên này có yếu tố anh thấy căng thẳng. Sau khi rời giường, việc đầu tiên anh làm là treo bộ quần áo đã chuẩn bị từ tối hôm trước vào tủ, bắt đầu cân nhắc xem buổi chiều sẽ mặc cái gì.
Trong mọi trường hợp, ngay cả một bộ đồ bình thường cũng có vẻ quá trang trọng.
Ngoại trừ Tống Vũ Tiều, anh chỉ gặp qua Cố Hối Chi. Tất nhiên, anh đã từng xem tin tức của họ trong các bản tin, nhưng trong ấn tượng của Kiều Vũ Tụng, họ đều mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang, hoặc mặc quần áo bảo hộ lao động màu xanh da trời và đeo khẩu trang. Kiều Vũ Tụng không có cách nào phán đoán bọn họ lúc thường ăn mặc thế nào.
Anh sợ mình ăn mặc quá trang trọng sẽ không hòa nhập được với họ, lại lo lắng mình ăn mặc quá xuề xòa và phổ thông sẽ khiến Tống Vũ Tiều mất mặt. Sau khi cân nhắc hồi lâu mà không có kết quả, Kiều Vũ Tụng lại nhận được ảnh chụp màn hình điện thoại di động có chứa mã QR từ Tống Vũ Tiều, đó là vé xem phim mà cậu đã mua.
Kiều Vũ Tụng thấy cậu lúc này rảnh rỗi, lập tức hỏi: Anh nên mặc cái gì thích hợp?
Tống Vũ Tiều: Hả? Giống như bình thường thôi.
Như Kiều Vũ Tụng dự đoán, cậu sẽ không đưa ra bất kỳ lời khuyên mang tính xây dựng nào. Kiều Vũ Tụng từ bỏ, không khỏi hối hận vì lần này anh đến đây để giúp training bay, đã không mang thêm vài bộ quần áo nữa.
Tống Vũ Tiều: Nếu anh thấy không có gì để mặc, anh có thể mặc đồ của em.
Đọc thôi, Kiều Vũ Tụng cũng vui vẻ trong lòng, vừa nghĩ vừa hỏi: Có được không? Nếu bị đồng nghiệp của em nhìn ra thì sao?
Tống Vũ Tiều: Hai câu hỏi này xuất hiện cùng lúc, không phù hợp.
Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên, cười cười, hỏi Tống Vũ Tiều lúc nào trở về, để anh nấu một ít mì.
Bởi quanh năm suốt tháng luôn bay ở trên trời, thời gian nghỉ ngơi thì ngắn ngủi, Kiều Vũ Tụng căn bản không có thời gian cùng tinh lực để tự mình trải nghiệm niềm vui của cuộc sống.
Ví dụ, trong nấu ăn, anh chưa bao giờ có cơ hội để thực hiện tốt kỹ năng nấu nướng của mình. Khi mọi gia đình đang ăn bữa tối giao thừa thịnh soạn như Lễ hội mùa xuân, anh cũng trốn trong phòng khách sạn ăn mì gói.
Món mì trứng luộc, Kiều Vũ Tụng vẫn luôn duy trì trình độ thời học cấp hai. Còn may là anh vẫn có thể làm một số công việc nhà, dọn dẹp và sắp xếp, nếu không anh sẽ không có bất kỳ kỹ năng nào nếu sống cùng Tống Vũ Tiều.
Việc nắm bắt thời gian của Kiều Vũ Tụng luôn rất chính xác, là một thói quen được rèn luyện trong công việc.
Tống Vũ Tiều vừa về đến nhà, mì của anh cũng vừa nấu xong.
"Anh Tiểu Tụng!" Tống Vũ Tiều đổi giày ở huyền quan, hô to.
"Em về rồi à?" Kiều Vũ Tụng bưng cả một nồi mì từ trong bếp ra, "Mì đã chuẩn bị xong."
Tống Vũ Tiều bước vào, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, cười cười "Vừa lúc em đói bụng."
Kiều Vũ Tụng giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, nói: "Sao trông em phờ phạc vậy?"
"Ừm... từ hôm qua đến giờ mới ngủ chưa được ba tiếng." Tống Vũ Tiều giải thích, đi tới bàn ăn, nặng nề ngồi xuống ghế.
Trong lòng Kiều Vũ Tụng căng thẳng, anh hỏi: "Vậy sao chiều nay em còn đi xem phim được?"
Cậu gật gật đầu, chống tay xuống bàn ăn, nhìn chằm chằm vào nồi mì đang bốc khói trước mặt, không nhúc nhích.
Kiều Vũ Tụng không biết cậu đây là đói bụng hay mệt mỏi mà dại ra, vừa thấy đau lòng, vừa thấy buồn cười, vội vàng dọn cho cậu một tô mì, đồng thời cho trứng trong nồi và xúc xích cắt lát vào tô.
"Mau ăn đi, ăn xong có thể ngủ một giấc." Kiều Vũ Tụng thúc giục cậu ăn mì, anh cũng múc cho mình một chén.
Tống Vũ Tiều không có cảm giác thèm ăn, nhưng cậu đã không uống một giọt nước nào từ tối hôm qua, bây giờ ăn một chút cũng tốt hơn là để bụng đói. Cậu gắp sợi mì lên và cắn một miếng, vị giác của cậu không thể nếm ra được bất kỳ mùi vị gì.
"Ăn không ngon sao?" Kiều Vũ Tụng thấy cậu do dự, biết rằng món mỳ anh nấu không đến nỗi khó ăn, liền hỏi: "Có muốn thêm chút tương ớt không?"
Tống Vũ Tiều tỉnh táo lại, nói: "Cám ơn."
Kiều Vũ Tụng lập tức đứng dậy lấy tương ớt, múc hai muỗng vào chén mì của cậu, sợ cậu ăn không đủ nên anh để tương ớt trên bàn.
Sau khi trộn tương ớt, vị giác của Tống Vũ Tiều cuối cùng cũng cảm nhận được một chút. Cậu ăn mì, chậm rãi từ từ, ngẩng đầu nói: "Tiểu Tụng, buổi chiều ra ngoài, anh có thể lái xe không? Em mệt quá."
Kiều Vũ Tụng nhanh chóng gật đầu và nói: "Được rồi, em nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Cậu gật đầu.
Có lẽ mệt mỏi đánh tan vỏ bọc của Tống Vũ Tiều khiến cậu lộ ra vẻ mặt yếu đuối. Lúc này Kiều Vũ Tụng nhìn cậu, chỉ cảm thấy cậu nói và làm đều rất nghe lời, khiến người ta chỉ muốn quan tâm, chăm sóc tốt cho cậu. Kiều Vũ Tụng nhìn cậu một cách trìu mến và hỏi: "Mì vẫn ổn chứ?"
"Ừm." Tống Vũ Tiều gật đầu, "Hương vị giống như khi em còn nhỏ."
Kiều Vũ Tụng dở khóc dở cười "Ăn mì mà vẫn có thể gợi nhớ đến hương vị hồi nhỏ. Mẹ em từng nấu mì cho em?"
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Kiều Vũ Tụng hỏi đến chân thành, khẽ mỉm cười, nói: "Thỉnh thoảng thôi."
"Gia đình anh thỉnh thoảng cũng nấu mì. Người miền Nam vẫn ăn cơm nhiều hơn." Kiều Vũ Tụng cắn một miếng xúc xích nhỏ cho vào miệng.
Tống Vũ Tiều lẳng lặng nhìn anh một lúc, tưởng tượng người như Kiều Vũ Tụng thói quen chu đáo ân cần săn sóc người, chút tốt bụng tình cờ cũng không đáng kể, anh không nhớ thực sự rất là bình thường.
Anh muốn Tống Vũ Tiều ngủ thêm một chút nữa, vừa nhìn thấy Tống Vũ Tiều đã ăn xong mì, Kiều Vũ Tụng lập tức giục đi ngủ và yêu cầu cậu dọn chén.
Nhìn thấy bộ dạng hơi cáu kỉnh của anh khi thúc giục, quỷ thần xui khiến, Tống Vũ Tiều thực sự nhớ đến Chu Mỹ Kỳ.
Có lẽ có thời điểm cậu cũng sai, Tống Vũ Tiều nhớ lại, cậu chưa bao giờ biết ơn như bây giờ. Nhưng mà Chu Mỹ Kỳ là mẹ của cậu, mà lúc đó bà cằn nhằn và thúc giục rất nhiều chắc cũng là vì muốn tốt cho cậu.
Ngay khi cậu nghĩ vậy, Kiều Vũ Tụng lại dặn cậu ăn xong, không được tắm trong vòng nửa giờ.
Tống Vũ Tiều vẫn ngoan ngoãn nghe theo, lựa chọn nằm ở trên giường xong việc tắm rửa rồi mới đi ra ngoài. Cậu lại nhớ Chu Mỹ Kỳ, cũng nhớ gần 3 năm chưa có trở về nhà.
Mặc dù Tống Vũ Tiều đã đóng cửa phòng ngủ, Kiều Vũ Tụng biết tác dụng cách âm cũng rất tốt, anh vẫn bước chân nhẹ nhàng và cố gắng không tạo ra quá nhiều tiếng ồn khi di chuyển trong phòng.
Anh để điện thoại sang chế độ rung rồi đặt lên gối sofa, suýt chút nữa thì bỏ lỡ cuộc gọi của Kỷ Vi Ny.
"Cái gì? Cô chắc chứ?" Khi nghe tin tức, Kiều Vũ Tụng không thể tin được, "Không phải đã nói sau Lễ Quốc Khánh mới có kết quả sao?"
Kỷ Vi Ny nói dứt khoát qua điện thoại: "Chính xác trăm phần trăm. Tôi tận mắt thấy, có tên của anh! Nè nha, chúc mừng chúc mừng, trực tiếp từ Giám Đốc khu vực, anh là người đầu tiên trong bộ phận khoang hành khách của Bắc Hàng!"
Này rõ ràng là tin tức vô cùng tốt, bởi vì quá không chân thực, Kiều Vũ Tụng trước sau không thể tin là sự thật, mà Kỷ Vi Ny lại nói là cô tận mắt nhìn thấy kết quả cuộc thi ở phòng nhân sự. Anh nghe thấy tim mình đập thình thịch, thì thào nói: "Làm sao có thể?"
"Tại sao không? Anh vốn là tiếp viên trưởng rất tốt đã từng gặp trên chuyến bay. Công ty lẽ ra nên xem xét yếu tố này."
Thanh tra sao? Kiều Vũ Tụng sững sờ, đoán rằng chuyện này phải là sau khi anh đến căn cứ Tích Tân để giúp training bay. Bởi vì trước đây ở Cẩm Dung, anh luôn là tiếp viên trưởng khoang sau, khi đến đây, anh đảm nhiệm tiếp viên trưởng tạm thời vì thiếu nhân lực. Nhưng đó là ai? Kiều Vũ Tụng không nghĩ ra được, liền hỏi: "Có nói hành khách là ai không? Đã bay chuyến nào?"
Kỷ Vi Ny cười nói: "Tôi không nhìn kỹ. Haha, anh tự xem đi! Có lẽ ngày mai nó sẽ được đưa lên mạng nội bộ."
Chuyện tốt đẹp xảy ra quá nhanh và đột ngột, Kiều Vũ Tụng khó có thể tiếp thu, thậm chí anh không thể cười nổi.
"Được rồi, cảm ơn." Anh ngập ngừng hỏi, "Vậy thì... còn cô thì sao? Cô đã được thăng chức chưa?".
Kỷ Vi Ny nói một cách tự hào, "Nếu tôi không được thăng chức, sao tôi có thể cao hứng báo tin cho anh?"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc chính là Kỷ Vi Ny nói cho anh biết tin tuyển dụng ở đây, nếu chỉ anh duy nhất thăng cấp, lại thăng chức CF, thật không biết phải đối phó với Kỷ Vi Ny như thế nào.
"Thật tuyệt!" Kiều Vũ Tụng chúc mừng, "Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau, cùng ăn cơm nhé."
Cô cười nói: "Chính là ý của tôi! Này không nói chuyện nữa, tôi đi kiểm tra sức khỏe, buổi chiều sẽ bay lên cao nguyên."
"Ừ, thượng lộ bình an." Kiều Vũ Tụng nói rồi cúp điện thoại.
Kiều Vũ Tụng nắm chặt nắm đấm và không tiếng động mà làm động tác hô "yeah!" Anh muốn nói tin vui cho Tống Vũ Tiều ngay lập tức, mà mới đi đến cửa phòng ngủ, anh đã kìm nén sự phấn khích của mình, chờ Tống Vũ Tiều thức dậy lại nói.
Thật vất vả, đợi đến Tống Vũ Tiều rời giường. Kiều Vũ Tụng nhìn thấy cửa mở ra, anh lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, đi tới cạnh Tống Vũ Tiều, ôm mặt cậu và hôn hai lần, không để ý đến sự hoang mang của Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều mới tỉnh lại, với sự nhiệt tình đột ngột, cậu bối rối một chút, sau đó bật cười, "Làm sao vậy?"
"Anh đã được thăng chức lên CF rồi!" Kiều Vũ Tụng kích động nói, "Chính là quản lý tiếp viên trưởng!"
Tống Vũ Tiều không biết kia là chức vụ gì, có thể nhìn anh vui vẻ như thế, liền cười nói: "Chúc mừng anh! Có phải là cấp bậc cao hơnso với tiếp viên trưởngkhông?"
"Đúng vậy! quản lý tiếp viên trưởng, em có thể quản lý mở rộng phi hành đoàn trong khoang hành khách của một máy bay. Gần nhất tuy rằng thỉnh thoảng anh đảm nhiệm chức vụ tiếp viên trưởng, nhưng chỉ là máy bay vừa và nhỏ. Khi nào bay máy bay cỡ lớn, anh chỉ có thể làm tiếp viên trưởng khoang sau. CF là cấp độ cao nhất trong nghề này ".
Khi biết tin, Kiều Vũ Tụng không vui mừng đến vậy. Đến bây giờ anh nói với Tống Vũ Tiều, anh mới phát hiện, mình đã cười đến không ngậm miệng vào được.
Tống Vũ Tiều trước đây nghe anh nói qua: muốn cạnh tranh vị trí tiếp viên trưởng ở trụ sở, nhưng cậu rất ngạc nhiên vì kết quả lại đột phá như vậy.
Điều khiến cậu ngạc nhiên nhất là phản ứng của Kiều Vũ Tụng. Tống Vũ Tiều từ trước tới nay chưa từng thấy anh vui vẻ như vậy, chân thành nói: "Thật sự rất tuyệt!" Cậu suy nghĩ một chút nói: "Chuyện tốt lớn như vậy, tối nay cũng nên ăn mừng một bữa lớn đi!"
Kiều Vũ Tụng cười gật đầu liên tục, liếc mắt nhìn thời gian, ngược lại thúc giục: "Em tắm xong mới đi ra ngoài sao? Mau lên đi, sắp trễ xem phim rồi."
Được anh nhắc nhở, Tống Vũ Tiều vội vàng quay trở lại phòng ngủ, tìm quần áo.
Kiều Vũ Tụng vui mừng khôn xiết, dù cho Tống Vũ Tiều đã đi vào trong phòng tắm, anh vẫn nói ở phía bên kia cửa: "Trước đây, ở Tích Tân chỉ có 5 nam tiếp viên hàng không, thậm chí không bằng 1/10 tổng số tiếp viên. Toàn bộ Bắc Hàng, có rất ít nam tiếp viên hàng không có thể được thăng cấp CF. Ban đầu anh nghĩ rằng bay rất mệt mỏi, và không có không gian để cải thiện. Dù cho thăng lên cấp S, bay vài năm cũng sẽ chuyển sang dịch vụ mặt đất. Hiện tại nếu như có thể luôn bảo trì trạng thái như vậy, nói không chắc có thể bay đến lúc về hưu."
Anh vừa nói xong thì thấy Tống Vũ Tiều mở cửa phòng tắm.
Thấy Tống Vũ Tiều đã cởi áo rồi, anh sửng sốt, biết mình quá kích động, xấu hổ cười cười, hỏi: "Anh rấtồn ào sao?"
Tống Vũ Tiều cười to: "Không phải. Anh trai Tiểu Tụng nhà chúng ta quá tốt, xứng đáng được hôn."
Kiều Vũ Tụng giơ tay ôm lấy cổ của cậu, trong khi cậu đang ôm eo anh, anh đã đặt nụ hôn lên.