Sự việc diễn ra quá sức tưởng tượng của Tống Vũ Tiều. Buổi trưa mới oán giận Cố Hối Chi đứng nói chuyện không đau eo, buổi chiều trước khi tan làm liền nhận được tin tức: phạm vi thẩm vấn của đội thanh tra đặc biệt đã được mở rộng, bao gồm cả Cố Hối Chi.
Nghe tin này, Tống Vũ Tiều không khỏi cảm thấy áy náy với những gì đã nói trước đó.
Trước khi về nhà, Tống Vũ Tiều còn do dự gọi điện cho Cố Hối Chi để hỏi thăm tình hình, không ngờ lại gặp anh ta ở bãi đậu xe.
Hai người chạm mặt nhau, cả 2 đều ngạc nhiên.
Tống Vũ Tiều mở miệng hỏi trước: "Không có tăng ca?"
"Em cũng vậymà." Cố Hối Chi mỉm cười.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh ta, Tống Vũ Tiều nói: "Xem ra thực sự là anh trong sạch, không thẹn với lương tâm."
"Còn không phải sao?" Cố Hối Chi hỏi, "Cùng nhau ăn cơm đi?"
Cậu lắc đầu nói thật: "Tôi có hẹn rồi."
Cố Hối Chi hiểu rõ gật đầu.
Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, hỏi: "Khoảng bao lâu sẽ có kết luận?"
Nghe vậy, Cố Hối Chi liếc nhìn cậu và mỉm cười nói: "Thẩm vấn đến người cuối cùng đi, dù sao anh không phải nhân viên chủ chốt. Bọn họ tổng cộng hẹn 37, hiện tại mới nói chuyện chừng 10 người? chừng nào tới em?"
"Nghe nói là chiều mai." Lần này, các bộ phận liên quan gần như bao phủ toàn bộ trong Viện. Tống Vũ Tiều tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. "Anh nói xem, thật sự có người bán thông tin sao?"
Cố Hối Chi chép miệng nói: "Cái này rất khó nói đi. Đổi thành lời giải thích từ thế kỷ trước, nếu có viên đạn bọc đường thì sao?"
"Thứ đó không nên bán cho ..." Tống Vũ Tiều nói được nửa câu, liền bị Cố Hối Chi cắt ngang lời.
Cố Hối Chi cười nói: "Bây giờ không thể tùy tiện nói lung tung. Ngẩng đầu ba thước, không biết có thứ gì."
Tống Vũ Tiều yên lặng không nói.
"Nghe nói bọn họ đã phái một chuyên viên đến thành phố Tây, đồng thời hai bên sẽ tiến hành công tác điều tra. Hy vọng có thể kết thúc trước Tết Trung thu, nếu không sẽ không thể về nhà." Đi tới ngã ba đường, Cố Hối Chi phất tay "Anh đi trước."
Tống Vũ Tiều nói"Tạm biệt."
Ngồi trong xe, Tống Vũ Tiều ngẩn người ra.
Không biết đã mất bao lâu, cho đến khi ánh sáng rơi trên kính chắn gió của cửa xe phía trước hoàn toàn biến mất, cậu mới định thần lại, không biết là mê man hay là ngủ say.
Tống Vũ Tiều tìm điện thoại di động gọi cho Kiều Vũ Tụng, trước khi điều khiển xe ra khỏi bãi, cậu đã cảm thấy đói bụng.
"Alo?" Kiều Vũ Tụng hỏi, "Em tan làm rồi?"
"Ừm. Ngày mai mấy giờ anh bay?" Tống Vũ Tiều vẫn chưa nhận được lịch bay của Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng nói: "Rất sớm, 5h30 anh phải ra ngoài, ngày mai sẽ bay 4 chặng. Từ Nhật Bản trở về sau đó lại bay qua lại Tĩnh An. Anh sẽ gửi em lịch bay!"
Khi Kiều Vũ Tụng nói rằng có thể trở về cùng ngày, Tống Vũ Tiều cho là họ có thể ăn tối cùng nhau, bây giờ sau khi trở về Trung Quốc anh phải bay 2 chuyến bay quốc nội, Tống Vũ Tiều bối rối, nghĩ rằng về đến nhà sẽ muộn như thế nào?
"Tiểu Tiều?" Có lẽ là Tống Vũ Tiều rất lâu không lên tiếng, Kiều Vũ Tụng nghi ngờ gọi cậu.
Cậu lấy lại tinh thần, nói: "Được rồi. Bây giờ là lúc đưa ra quyết định quan trọng trong đời. Bữa tối anh muốn ăn gì?"
Kiều Vũ Tụng bị cậu làm cho thích thú, sau khi cười nói: "Anh có thể ănốc hầm chân vịt không?"
Tống Vũ Tiều nghe vậy sửng sốt một chút, nói: "Anh ăn món gì mùi vị nồng đậm như vậy?"
"Vì hôm nay anh thấy một đồng nghiệp đăng vòng bạn bè, ăn trưa bún ốc ở thành phố anh dừng chân. Nên anh muốn ăn." Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười, "Tuy nhiên, nếu như em có ý tưởng khác cũng có thể. Đúng rồi, em có thể ăn không?"
Tống Vũ Tiều cười "Có thể. Gần Đại Học Tích Phân có một cửa hàng chuyên về món này. Em sẽ đưa anh đến đó. Anh có ở nhà không?"
"Ừm. Em về nhanh lên, anh ở cửa tiểu khu chờ em. Đúng lúc anh đi tắm trước." Kiều Vũ Tụng nói.
Tống Vũ Tiều tâm lý buồn bực, trong lòng tự hỏi tại sao phải đi tắm trước khi đi ra ngoài, bữa tối còn ăn một thứ quá nặng mùi. Tuy nhiên, cậu tạm gác câu hỏi này trong bụng cùng với những câu hỏi khác.
Chờ cho đến khi họ gặp nhau.
Cửa hàng ốc hầm chân vịt mà cậu dẫn Kiều Vũ Tụng tới, 2 năm rồi cậu mới đi lại. Vì mùi đặc biệt của các thành phần và nguyên liệu của nó, quản lý cửa hàng đã chọn địa điểm ở một góc xa đám đông.
Lần đầu tiên Tống Vũ Tiều đến, cậu đã tìm kiếm khắp phố lân cận trong 20 phút, nếu như không phải Cố Hối Chi kiên trì muốn ăn, nhất định phải lôi kéo cậu tiếp tục tìm, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không biết cửa hàng ở đâu.
Dù sao, cậu không có nhu cầu đặc biệt với thức ăn.
Sau 2 năm làm việc chăm chỉ, cửa hàng chân vịt nằm khuất dưới chân cầu đường sắt này đã trở nên nổi tiếng khắp nơi. Tuy nhiên, vị trí đặc biệt của cửa hàng, không thể làm khó những thực khách đặc biệt lái xe tìm đồ ăn.
Tống Vũ Tiều đậu xe ở bãi đậu xe cách đó một km, cùng Kiều Vũ Tụng đi bộ tới.
Quả nhiên ở gần trường đại học, Kiều Vũ Tụng cảm giác những khuôn mặt lui tới trên phố đều là sinh viên. Từ xa nhìn thấy cổng chính của trường đại học Tích Tân, anh thở dài trong lòng, hỏi: "Lúc học đại học Tích Tân em mới biết cửa hàng này?"
"Không, khi em học ở đây, cả Tích Tân còn chưa có quán bún ốc chứ đừng nói đến nồi chân vịt." Tống Vũ Tiều nói.
Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên: "Em chỉ biết về cửa hàng này sau này?"
Cậu gật đầu.
"Sau khi trở về Trung Quốc, em có thường xuyên quay lại trường không?" Kiều Vũ Tụng tò mò hỏi.
"Em đã về một - hai lần, nhưng sau đó bận quá nên không thường xuyên đến đây." Tống Vũ Tiều học ở trong trường không lâu, chỉ có 2 năm, vì vậy cảm tình của cậu đối với trường học không sâu sắc như sinh viên bình thường.
Kiều Vũ Tụng vốn định cùng Tống Vũ Tiều tán gẫu một chút cuộc sống sau đại học, thế nhưng hỏi qua sau đó phát hiện Tống Vũ Tiều không có hứng thú. Anh phải lùi lại và bắt đầu một ý tưởng chủ đề khác. Trước khi nghĩ ra, anh đã nghe thấy Tống Vũ Tiều tặc lưỡi. Anh quay đầu lại và giật mình bởi đội ngũ xếp hàng chờ trước cửa cửa hàng.
Tống Vũ Tiều yêu cầu anh đứng trong hàng đợi trước, sau đó bước lên phía trước để hỏi xem xếp hàng bao lâu.
Kiều Vũ Tụng không có thời gian để ngăn cậu lại. Khi cậu quay lại, Kiều Vũ Tụng hỏi: "Chúng ta có nên đặt bàn và đi dạo ở nơi khác không?"
"ở đây không có đặt bàn, anh chỉ có thể xếp hàng." Tống Vũ Tiều bất đắc dĩ nhún vai.
Kiều Vũ Tụng rất ngạc nhiên khi một nhà hàng như vậy vẫn còn tồn tại.
"Còn chờ 5 bàn, anh có thể chờ được không?" Tống Vũ Tiều hỏi.
Nếu biết có chuyện này, Kiều Vũ Tụng đã không nói anh muốn ăn ốc và chân vịt. Hiện tại Tống Vũ Tiều đẩy vấn đề cho anh, nếu bây giờ đổi ý, không biết nên ăn cái gì, nói: "Anh không sao. Nếu em không muốn chờ, chúng ta có thể đi ăn cái khác."
Tống Vũ Tiều không nghĩ ra nên ăn cái gì, đến cũng đến rồi, liền nói: "Vậy chờ đi, vẫn còn sớm." Nói xong, cậu liếc nhìn đồng hồ để xác nhận.
Tuy rằng còn có vách tường, nhưng dù sao đây cũng là một món ăn nặng mùi, không nói tới thực khách vừa vào cửa, ngay cả người qua đường cũng có thể ngửi thấy mùi.
Kiều Vũ Tụng chưa đứng ở cửa bao lâu, cả người đã bê bết mùi ốc và mùi măng chua. Vừa nghĩ tới đây, anh đột nhiên nhìn thấy Tống Vũ Tiều ghé sát vào. Anh giật mình và đẩy ra theo bản năng, nhưng Tống Vũ Tiều đã lùi lại trước.
"Ăn trộm nước hoa của em" Tống Vũ Tiều cười như không cười nói.
Kiều Vũ Tụng yên lặng nửa ngày, hất cằm lên, nói: "Thế nào? Không được sao?"
"Đương nhiên là được." Tống Vũ Tiều làm sao dám nói không?
Nhìn thấy nụ cười xấu xa của cậu, Kiều Vũ Tụng có chút tức giận. Tuy nhiên, cuối cùng, anh bị tức cười và giải thích: "Hôm nay đang dọn dẹp ở nhà, anh đổ mồ hôi, vì vậy đã đi tắm trước khi ra ngoài."
"Anh dọn dẹp vệ sinh?" Tống Vũ Tiều vui vẻ nói.
Kiều Vũ Tụng gật đầu, nhìn cậu một lúc, hỏi những nghi ngờ khi dọn dẹp lúc nãy: "Em thường tìm người giúp việc theo giờ?"
Tống Vũ Tiều gật đầu nói: "Ừm, nhưng mà từ trước đến nay đều hẹn cùng dì bảo mẫu."
"Anh đã nói sao em có thể gọn gàng như vậy, trông em không giống một người có thể làm việc nhà." Kiều Vũ Tụng bĩu bĩu môi.
Tống Vũ Tiều dở khóc dở cười, nói: "Tốt xấu em còn biết làm cơm. Anh một cái người không biết nấu ăn, có tư cách gì nói em không thể làm việc nhà?"
Kiều Vũ Tụng cây ngay không sợ chết đứng nói: "Làm sao mà một người biết nấu ăn lại có thể đảm đang việc nhà được? Các đầu bếp trong nhà hàng Michelin nấu ăn rất giỏi, đúng không? Nhưng họ không nhất thiết phải biết làm việc nhà."
Tống Vũ Tiều nghe xong liền mở miệng, nhưng không nghĩ ra được từ nào để phản bác, đành phải bật cười: "Nếu trong nhà gọn gàng, làm sao anh còn có thể đổ mồ hôi?"
"Nhà gọn gàng vì em chưa chạm vào đồ vật kể từ khi dì thu dọn. Nó không có nghĩa là nó không bẩn. Rất nhiều bụi đã tích tụ ở những nơi em chưa chạm vào." Bây giờ Kiều Vũ Tụng nhớ lại tình hình vệ sinh trong nhà, vẫn cảm thấy đau lưng "Bao lâu em mới tìm dì bảo mẫu?"
Tống Vũ Tiều tính toán một chút, nói: "Hai, ba tháng đi."
Kiều Vũ Tụng mở to mắt và nói: "Có nghĩa là, nhà em ba tháng mới làm vệ sinh một lần?"
"Anh có biết thuê dì bảo mẫu đắt thế nào không?" Tống Vũ Tiều vô tội nói.
"Anh không biết, bởi vì anh tự làm vệ sinh và làm việc nhà. Không giống như một số người." Kiều Vũ Tụng xòe tay ra, "Oái!"
Thấy anh né tránh, Tống Vũ Tiều lại vươn tay về phía eo anh, nói: "Anh còn muốn nói không?"
"Không nói, không nói."Từ khóe mắt Kiều Vũ Tụng thoáng thấy có người đang nhìn bọn họ, vội vã xin tha, đúng lúc ngừng trò ấu trĩ khôi hài này.
Tống Vũ Tiều lạnh lùng lườm anh một cái.
Kiều Vũ Tụng nhanh chóng đứng thẳng, nghiêm chỉnh mà xếp hàng.
Cứ tưởng bọn họ tán gẫu và ồn ào như thế này thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn, nhưng chỉ mới 10 phút.
Có 4 bàn khác của khách đang đợi phía trước.
Kiều Vũ Tụng buồn chán đến mức muốn chơi điện thoại, nhưng vì Tống Vũ Tiều ở bên cạnh nên nếu không trò chuyện thì thật là tệ. Nhưng thực tế, anh vẫn như cũ không biết có thể tiếp tục đề tài như thế nào.
Anh nhìn Tống Vũ Tiều như không có việc gì. Anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Trong đơn vị, thật sự không có chuyện gì sao?"
Với sự quan tâm đột ngột của anh, Tống Vũ Tiều hơi kinh ngạc, lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, yên tâm."
"À..." Xem ra, Tống Vũ Tiều vẫn không muốn nói. Kiều Vũ Tụng gật gật đầu.
Thấy anh không tin, Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện công việc, chúng ta có quy tắc, không phải cái gì cũng có thể nói. Anh hãy làm quen."
Kiều Vũ Tụng không ngờ cậu nói thẳng như vậy, anh ngẩn người. Nói là "Không thể cái gì cũng nói", kỳ thực, Tống Vũ Tiều cơ bản cũng không có nói qua cái gì. Kiều Vũ Tụng đã từng nghe, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới thực sự là như vậy.
"Ừm, được" Kiều Vũ Tụng gật đầu, sợ Tống Vũ Tiều lo lắng, nói: "Anh hiểu được. Chúng ta cũng có quy tắc, một số chuyện không thể tùy tiện nói."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều tò mò hỏi: "Ví dụ?"
Đã nói " không thể tùy tiện nói", làm sao có "ví dụ"? Kiều Vũ Tụng buồn cười nhìn cậu một lúc rồi nói: "Ví dụ, đôi khi có những vị khách đặc biệt và những người quan trọng trên máy bay. Chúng tôi sẽ biết trước, nhưng chúng tôi không được tiết lộ với ai về hành trình của họ."
Thì ra là như vậy. Tống Vũ Tiều gật đầu rõ ràng.
"Thực ra hãng hàng không rất coi trọng sự an toàn. Đối với một số chuyến bay quan trọng, phi hành đoàn phải thông qua thẩm tra chính trị mới được lên máy bay." Nói xong, Kiều Vũ Tụng cảm thấy mình đã nói quá nhiều nên đã dừng lại. Ngay khi anh lựa chọn không nói tiếp, đột nhiên nhận ra Tống Vũ Tiều cái gì cũng không nói sự thực.
"Chắc phải chờ một chút. Anh xếp hàng trước đi. Em đến cửa hàng tiện lợi đằng kia mua vài thứ." Tống Vũ Tiều nói.
Kiều Vũ Tụng hơi ngạc nhiên, thấy cậu chỉ vào cửa hàng tiện lợi bên kia đường, anh còn chưa có đáp ứng, cậu đã rời đi.
Tống Vũ Tiều mới đi không bao lâu, Kiều Vũ Tụng cảm thấy vô cùng cô đơn khi đứng trong hàng chờ đợi. Anh có chút lúng túng, có chút bất lực nhìn đám người phía trước và phía sau, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy điện thoại di động ra chơi.
Không biết Tống Vũ Tiều đột nhiên muốn mua cái gì, không thể chờ ăn cơm tối xong lại cùng đi sao? Kiều Vũ Tụng buồn bực, có chút oán giận nho nhỏ.
Tuy nhiên, Tống Vũ Tiều đã sớm trở lại.
Kiều Vũ Tụng thấy cậu không cầm gì trong tay, lấy làm lạ hỏi: "Em không mua à?"
"Em đã mua." Tống Vũ Tiều nói.
Anh càng tò mò hỏi: "Em mua gì vậy?"
Tống Vũ Tiều nhìn anh một cái, sau đó đột nhiên ghé vào lỗ tai anh nói: "Bao."