"Wow, hôm nay anh còn đẹp trai hơn ngày hôm qua." Khi tiếp viên hàng không khoang hạng nhất nhìn thấy Kiều Vũ Tụng, cô cười đầy ẩn ý:"Giống như đi hẹn hò vậy."
Nghĩ đến việc sẽ gặp Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng tự nhiên rất phấn khích, nhưng trong lời nói của cô nàng có cái gì đó khiến anh không thoải mái, vì vậy anh chỉ cười ngượng ngùng nói: "Hôm nay tôi chỉ bay một chuyến, muốn cố gắng hết sức."
Thời gian dự kiến của chuyến bay, Tống Vũ Tiều nếu như từ đơn vị bên cạnh chạy tới, phỏng chừng phải rời giường lúc 6h. Làm sao lại đặt chuyến bay sớm như vậy? Đi công tác?
Kiều Vũ Tụng biết cuộc sống hàng ngày của anh và Tống Vũ Tiều căn bản không có giao nhau, dù có gặp lại và có số liên lạc của nhau thì sau đó thế nào? Một mặt, Kiều Vũ Tụng vẫn rất mong chờ, thậm chí còn có chút hồi hộp, lo lắng chuyến bay quá sớm, Tống Vũ Tiều không bắt kịp máy bay.
Nếu như là như vậy, hi vọng chuyến bay có thể muộn chút. Mặc dù vậy, Kiều Vũ Tụng không có phí theo giờ và tất cả mọi người trên toàn bộ máy bay đều phải trả phí.
Kiều Vũ Tụng đang cùng đồng đội thu dọn khoang máy bay thì nghe thấy tiếp viên trưởng yêu cầu đi cùng cơ trưởng chào hỏi, mọi người đã xếp hàng và bước vào buồng lái để chào hỏi từng người một.
Khi giờ lên máy bay bắt đầu, tất cả các tiếp viên thực hiện nhiệm vụ của mình và chào hành khách tại địa điểm đã định.
Kiều Vũ Tụng cố ý ở lại 26C, tuy là hành khách như cương thi mà tràn vào trong khoang, anh chỉ ở trong đó chờ một người.
Tuy nhiên, công việc của anh không thể cứ mãi tại một chỗ được. Với lượng hành khách ngày càng đông, anh phải thường xuyên rời khỏi vị trí ban đầu, bước tới giúp đỡ và liên tục thúc giục những hành khách đang bị chặn trên lối đi di chuyển vào ghế, sau đó tính đến việc cất hành lý, sau khi những hành khách phía sau anh vào cabin thành công.
Kiều Vũ Tụng bận đến mức anh nhanh chóng quên mất đang đợi Tống Vũ Tiều.
Nhìn thấy một nữ hành khách nhỏ nhắn đang loay hoay xếp vali cồng kềnh vào giá hành lý, Kiều Vũ Tụng vội vàng tiến lên, nhận hành lý xách tay, nói "Tôi sẽ giúp bạn. Để nó ở đây phải không?"
"À, vâng, cám ơn." Bên kia thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Vũ Tụng cất vali đi, nhìn xuống thì thấy một cô gái khác đang nhìn mình đầy mong đợi, anh cười nói: "Cô có cần xếp hành lý không?"
Cô gái gật đầu lia lịa.
Không biết trong vali cô gái để cái gì, lúc Kiều Vũ Tụng nhấc lên trong lòng giật mình, hơi hơi bỏ ra chút khí lực mới đem valy xếp lên được.
Kết quả là giá hành lý đã đầy, anh mời những hành khách vẫn còn đứng ở lối đi vào chỗ ngồi, anh quay người định đi về phía trước, nhưng suýt chút nữa đã va vào mặt người phía sau.
Kiều Vũ Tụng sửng sốt, sau khi nhìn rõ mặt người kia, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tán, trái lại tim đập nhanh hơn.
Đó là Tống Vũ Tiều. Anh nhất thời không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn chằm chằm Tống Vũ Tiều đang bình tĩnh.
Tống Vũ Tiều mặt không hề cảm xúc, không có vẻ gì là ngạc nhiên về vụ tai nạn vừa rồi.
Hai người đứng đối mặt với nhau trong vài giây, Tống Vũ Tiều đột nhiên hỏi: "Tôi có thể vượt qua trước không?"
Giọng điệu xa cách của Tống Vũ Tiều ngay lập tức hạ nhiệt não của Kiều Vũ Tụng.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Kiều Vũ Tụng nói trong tiềm thức, nhưng anh đã thất vọng vì Tống Vũ Tiều không nhận ra anh.
Nhưng thay vì tỏ ra thất vọng, anh vẫn giữ nguyên tiêu chuẩn nghề nghiệp của mình, bước ra khỏi lối đi và hỏi: "Xin lỗi, ngài ngồi chỗ nào?"
"Không sao, tôi tự tìm." Tống Vũ Tiều không trả lời, đi ngang qua anh, đi đến hàng số 26.
Trên người cậu có mùi nước hoa tươi mát, thoang thoảng mùi muối biển. Kiều Vũ Tụng nhìn cậu đi qua trước mặt mình, và mất hai giây để phản ứng, anh nói ok.
Kiều Vũ Tụng đi lại để không chặn đường các hành khách khác.
Lúc này, Tống Vũ Tiều vẫn chưa đi tới hàng thứ 26. Kiều Vũ Tụng nhìn thấy một hành khách đang kéo nắp vali xuống cách đó vài bước, thấy Tống Vũ Tiều đang đi ngang qua, sắp bị vali va vào, anh sải bước tới chặn, khiến vị khách mở vali ra ngạc nhiên.
Tống Vũ Tiều cũng ngạc nhiên không kém, quay lại nhìn anh, ánh mắt vẫn còn lạ lẫm và khó hiểu. Cậu liếc nhìn bàn tay mà Kiều Vũ Tụng đang chặn vali, sự nghi ngờ trong mắt dần tan biến, chỉ còn lại sự xa lạ.
"Cẩn thận." Kiều Vũ Tụng mỉm cười.
Tống Vũ Tiều gật đầu, vẻ thờ ơ trên mặt nhạt dần, vẫn không có một nụ cười, cậu nói: "Cảm ơn."
Quá trình lên máy bay kết thúc, cửa cabin đóng lại.
Hành khách trên ghế từ từ trở nên yên lặng, công việc tuần tra khoang máy bay cũng bắt đầu.
Anh biết rằng Tống Vũ Tiều đang ngồi từ hàng thứ ba từ dưới lên, nhưng Kiều Vũ Tụng vẫn ở phía sau nhà bếp, bận tâm với việc chuẩn bị cho phục vụ hành khách.
Tống Vũ Tiều thật sự không nhận ra anh, so với trước kia anh có thay đổi nhiều không? Kiều Vũ Tụng không thể tin được, anh liếc nhìn khuôn mặt mình trên tấm kính. Anh gia nhập Bắc Hàng nhiều năm như vậy, rất nhiều đồng nghiệp cùng thời đều nói anh không thay đổi so với năm đó, chẳng lẽ Tống Vũ Tiều cứ như vậy quên mất anh?
Tuy nhiên, sau khi Kiều Vũ Tụng suy nghĩ sâu sắc, anh thất vọng rằng đây là một chuyện tất nhiên. Thực tế năm đó, Tống Vũ Tiều không hề quen thuộc với anh, đúng không? Hơn mười năm không gặp, cũng không nhớ rõ, không phải là rất bình thường sao?
Kiều Vũ Tụng hồi tưởng nửa giờ trước nhìn thấy Tống Vũ Tiều, anh có phần hoảng hốt không rõ.
Có lẽ hơi buồn cười khi nói rằng một người đàn ông trưởng thành 27 tuổi, nhưng Tống Vũ Tiều đã cao hơn rất nhiều so với khi còn là một đứa trẻ. Kiều Vũ Tụng nhớ rằng khi họ chia tay năm đó, Tống Vũ Tiều thấp hơn anh ít nhất nửa cái đầu, nhưng bây giờ có vẻ như cậu có thể cao hơn anh.
Kiều Vũ Tụng do dự không biết mình nên làm gì, có nên nhận người quen không? Nhưng nếu Tống Vũ Tiều vẫn không nhớ, chẳng phải càng thêm xấu hổ sao?
Tuy nhiên, việc tiếp viên bắt chuyện với hành khách trên máy bay là không phù hợp.
Hai mươi phút sau khi máy bay cất cánh, phục vụ hành khách chuẩn bị bắt đầu.
Kiều Vũ Tụng nhìn thấy Lưu Hân Mai đang cầm tờ ghi chú định đi ra ngoài để xác nhận đơn với hành khách, và nói, "Tôi sẽ đi xác nhận với cậu ấy, cô làm việc của cô đi."
Nghe vậy, Lưu Hân Mai giật mình kinh ngạc và nói: "Ồ, vậy cũng tốt."
Trước khi Lưu Hân Mai đưa cho anh tờ giấy Post-it, anh đã rời đi.
Tống Vũ Tiều đang đọc sách thì Kiều Vũ Tụng bước đến gần, nhưng không thu hút được sự chú ý của cậu, vì vậy anh chỉ có thể nói, "Xin chào, thưa ngài."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều ngẩng đầu lên.
Đối diện với đôi mắt bình tĩnh này, Kiều Vũ Tụng vô cùng sửng sốt. Anh cười và hỏi: "Xin lỗi, ngài gọi một phần cơm trứng chay?"
Tống Vũ Tiều thờ ơ gật đầu, đáp: "Ừm."
"Được rồi, tôi sẽ mang nó cho ngài sau." Kiều Vũ Tụng cúi đầu.
Tống Vũ Tiều nói lời cảm ơn trong khi nhìn xuống cuốn sách một lần nữa.
Cậu vẫn không nhận ra anh, có lẽ cậu đã quên anh rồi.
Kiều Vũ Tụng muốn tìm một số lý do để giải thích tất cả những điều này, tỷ như Tống Vũ Tiều thích nhìn mọi người bằng ánh mắt này từ khi còn nhỏ, nhưng điều đó chẳng ích gì. Nó sẽ chỉ khiến anh tiếp tục nghĩ rằng Tống Vũ Tiều đã từng nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó anh tiếp tục hoài nghi liệu quá khứ có phải là thật hay không.
Cho dù là thật, nếu thời gian quá dài, nó sẽ trở thành sai.
"Anh Kiều, anh không sao chứ?" Lưu Hân Mai nói với vẻ quan tâm khi cô đặt món nướng lên xe, "Anh đổ mồ hôi rất nhiều."
"Tôi không sao, chỉ là hơi nóng." Kiều Vũ Tụng nói, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt và cổ. Anh không xịt nước hoa hồng, ngay sau đó chiếc khăn tay bị dính một ít kem trang điểm đã tan chảy.
Lúc trước xem cuộc phỏng vấn trên TV, Kiều Vũ Tụng còn tưởng rằng tính cách Tống Vũ Tiều đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn bộ dạng lãnh đạm vừa rồi của cậu ấy, không khác gì khi còn nhỏ. Kiều Vũ Tụng thực sự không biết nên vui hay buồn. Cuối cùng Kiều Vũ Tụng cũng vui mùng, vì Tống Vũ Tiều chỉ thay đổi diện mạo, tính cách vẫn như cũ.
"Ồ! Tên người này ngược lại với tên của Tiểu Kiều." Tiếp viên trưởng nhận bữa ăn chay có trứng và sữa đã được làm nóng, nhìn vào tờ giấy nhắn trên đó, và ngạc nhiên nói.
Lưu Hân Mai nghe xong lại gật đầu lia lịa, hưng phấn nói: "Đúng rồi. Tháng trước đi qua sân bay ở thành phố Tây, cũng có một hành khách tên này. Có lẽ là cùng một người? Tên này không phổ biến. Và tôi nhớ rằng anh ấy đã đặt trứng chay."
Tiếp viên trưởng cười nói: "cô gặp rồi chẳng phải sẽ biết? Còn nhớ sao?"
"Lần trước anh ấy bị lỡ chuyến bay, tôi chưa gặp anh ấy bao giờ." Sau khi Lưu Hân Mai giải thích, cô ấy hỏi Kiều Vũ Tụng, "Anh Kiều, tôi có gửi nó qua không?"
Đây vốn là điều cô nên làm, cô hỏi câu này vì Kiều Vũ Tụng thay mặt cô ấy xác nhận đơn hàng vừa rồi. Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng gật đầu và nói: "Ừ. Cô đi đi."
Không lâu sau, Lưu Hân Mai, người đã giao bữa ăn trên máy bay, quay lại với vẻ mặt phấn khích và thì thầm "Thật đẹp trai nha, 26C."
Một tiếp viên hàng không khác không thể nhịn được cười, trêu ghẹo nói, "Thật hay không? Đẹp hơn anh Kiều?"
"Không quan trọng, đó chỉ là sự yêu thích của tôi." Lưu Hân Mai nói, vội vàng liếc nhìn Kiều Vũ Tụng lè lưỡi tinh nghịch.
Dù trái tim có nặng ngàn cân thì công việc vẫn phải tiếp tục, chưa kể việc này còn trên trời rơi xuống, không ai có thể thoát ra được vì tuyệt vọng. Kiều Vũ Tụng và các đồng nghiệp của mình đẩy xe nước ra ngoài, đi ngang qua bên cạnh Tống Vũ Tiều, anh không có cúi đầu, càng không quay đầu lại.
Cả nước uống và thức ăn đều được phát từ trước ra sau. Kiều Vũ Tụng đi phía trước, một khi bắt đầu ngược về sau, liền biến thành vị trí đối diện mặt hành khách.
Mặc dù toàn bộ khoang hạng phổ thông vẫn được tách ra, Kiều Vũ Tụng vẫn không thể không nhìn Tống Vũ Tiều khi anh quay lại.
Tống Vũ Tiều vẫn đang đọc sách và không ăn bữa chay trứng sữa được giao cho cậu trước đó.
Kiều Vũ Tụng cố gắng hết sức để tập trung vào công việc của mình, không để những hành khách khác cảm thấy bị sao nhãng. Anh lịch sự hỏi hành khách họ muốn đồ uống gì, đem giấy ăn cùng đồ uống đưa đến trong tay bọn họ.
Dịch vụ cabin có trật tự và ngày càng có ít đồ đạc trên xe đồ ăn và xe nước uống, đang tiến gần đến phía sau cabin.
Xe thức ăn do Lưu Hân Mai phụ trách cùng những người khác di chuyển đến hàng thứ 26. Trước tiên Kiều Vũ Tụng phân phát đồ uống cho hành khách hai bên.
Vị đồng nghiệp hợp tác cùng Lưu Hân Mai đang nhìn Tống Vũ Tiều ở phía sau, nháy mắt với Lưu Hân Mai như nhận xét rõ ràng về diện mạo của Tống Vũ Tiều. Đôi mắt cô như muốn nói: Đâu có đẹp trai được như cô nói?
Kiều Vũ Tụng không khỏi nhìn về phía Tống Vũ Tiều, tự hỏi liệu cậu có thấy ai đó đang bình luận về mình không, nhưng không ngờ Tống Vũ Tiều đã nhìn anh rồi.
Khi bắt gặp ánh mắt của Tống Vũ Tiều, tim Kiều Vũ Tụng đột ngột nhảy lên, anh hoảng sợ tránh ánh mắt, quay đầu hỏi hành khách bên cạnh muốn uống gì.