Tích Tân quanh năm suốt tháng không được mấy trận mưa, sau cùng, cơn mưa mùa thu đêm qua làm thời tiết trở nên mát mẻ hơn.
Hiếm khi cuối tuần không phải tăng ca, Tống Vũ Tiều đem xe đến cửa hàng 4S bảo dưỡng.
Đang ngồi trong cửa hàng chờ đợi, cậu mở kho ứng dụng điện thoại di động mới cập nhật, chợt nhận ra đã lâu không mở phần mềm quản lý chuyến bay.
Từ khi trở về từ Thành phố Tây, Tống Vũ Tiều không có cơ hội đi công tác, cũng chưa từng liên lạc lại với Kiều Vũ Tụng.
Tính cả lần này, cậu bị đá 2 lần liên tiếp, phải không? Từ nhỏ đến lớn, bất kể là học cái gì, Tống Vũ Tiều đều có bí quyết ngay từ đầu, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể thành thục. Tuy nhiên, trong tình cảm, dù thế nào cậu cũng không thể nắm bắt được mấu chốt, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội.
Nhớ tới Kiều Vũ Tụng, cậu ngây ngẩn một hồi, cho đến khi nhận được tin nhắn trên điện thoại di động, mới tỉnh táo lại.
Là Letterran đã gửi tin nhắn cho cậu nói rằng ông ấy gần đây đang ở Nga. Đêm qua phía Nga đã thông báo nội bộ rằng hệ thống mới của họ đã vượt qua kiểm tra cuối cùng, sẽ sớm được đưa vào sử dụng chính thức. Tin tức hiện đang ở chế độ bảo mật, nhưng chậm nhất sẽ được công bố trong cuộc họp báo vào ngày hôm nay.
Đối với Tống Vũ Tiều và Letterran, loại tin tức này mang tính chất nói chuyện phiếm. Lần cuối cùng các chuyên gia Nga đến tham quan ở Thành phố Tây, Tống Vũ Tiều trao đổi với họ và biết rằng Trung Quốc đã ở cấp độ hàng đầu về sự phát triển và ổn định. Vì vậy nghe thấy tin tức như thế này, cậu vốn không để ở trong lòng.
Tuy nhiên, những gì Letterran nói sau đó làm cho Tống Vũ Tiều khiếp sợ: một số nội dung của hệ thống mới của nước Nga tương tự như hệ thống SEE. Nhưng họ công bố khẳng định đó là kết quả của quá trình nghiên cứu và phát triển độc lập. Nhóm nghiên cứu và phát triển đã bắt đầu từ 15 năm trước.
Tống Vũ Tiều cau mày đọc nó, không hiểu sao linh tính mách bảo cậu sắp có chuyện chẳng lành, nhưng không thể đoán được là chuyện gì.
Cậu chỉ có thể trả lời Letterran là cậu sẽ đợi buổi họp báo.
Thật bất ngờ, sau khi tin nhắn được chỉnh sửa, nó không thể gửi đi thành công. Đột nhiên, mồ hôi lạnh từ sau gáy chảy xuống cổ áo Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều thử lại lần thứ hai, vẫn không thành công. Tim cậu đập thình thịch, cậu nhìn mọi người và mọi vật xung quanh như thể bị ngăn cách bởi một lớp kính, cậu không thể nghe thấy giọng nói của họ.
Sau hai giây, Tống Vũ Tiều bình tĩnh lại. Dù cảm xúc đã bình tĩnh, nhưng tâm trí cậu vẫn còn hỗn loạn.
Vào lúc này, cần phải liên hệ ai đó?
Tống Vũ Tiều đã tìm kiếm lịch sử trò chuyện, nhưng không thể tìm thấy một người không liên quan.
Cuối cùng, cậu nhấp vào cửa sổ trò chuyện trên cùng, tên người liên hệ là: Kiều Vũ Tụng.
Tống Vũ Tiều: Anh có khỏe không?
Nhìn thấy tin nhắn đã được gửi đi thành công trong nháy mắt, tim Tống Vũ Tiều hẫng một nhịp.
Trong khoảnh khắc, cậu tự hỏi cậu có lo lắng về việc Kiều Vũ Tụng có trả lời hay không? hay cậu lo lắng vì điều gì khác?
Không đợi được câu trả lời của Kiều Vũ Tụng thì điện thoại của Thư ký Chu gọi đến.
"Alo?" Dự đoán được cuộc gọi này, Tống Vũ Tiều nhanh chóng bắt máy, "Chào Thư ký Chu!"
"Ừ, Tiểu Tống." Thư ký Chu dừng lại vài giây, sau đó hỏi rõ ràng: "Hiện tại cậu đang ở đâu? Có thời gian đến văn phòng của tôi không?"
Trong lúc Tống Vũ Tiều đang nghe cuộc gọi, điện thoại cậu nhận được một tin nhắn. Cậu nhìn lướt qua, là Kiều Vũ Tụng. Nhưng cuộc gọi vẫn tiếp tục, Tống Vũ Tiều trả lời: "Tôi đưa xe đến cửa hàng để bảo dưỡng. Sau đó sẽ bắt taxi về ngay".
"Ừ, được rồi. Hãy tới đây càng sớm càng tốt, tôi có chuyện nói với cậu." Thư ký Chu sau khi nói xong liền cúp điện thoại.
Tống Vũ Tiều thở ra một hơi, bấm vào tin nhắn trả lời của Kiều Vũ Tụng: Vẫn khỏe, còn em thì sao?
Cậu suy nghĩ một chút, nói: Có lẽ không được tốt lắm!
Trên đường trở lại đơn vị làm việc, Tống Vũ Tiều đã cố gắng gửi tin nhắn hoặc email cho một số người bạn khác ở nước ngoài, nhưng đều không thành công. Điện thoại di động của cậu bị hạn chế liên lạc ở nước ngoài.
Tống Vũ Tiều không có manh mối, không thể tưởng tượng được khi đến đơn vị sẽ phải đối mặt với chuyện gì, điều này càng khiến cậu khó chịu. Sự chung tay của đơn vị đối với toàn thể CBCNV.
Tất cả các thiết bị liên lạc đã được giám sát và kiểm soát, cho nên lúc thường bọn họ liên hệ nơi nào, với ai, đơn vị rõ rõ ràng ràng.
Trước đây cũng có một số trường hợp hạn chế liên lạc với nước ngoài, kết quả không khả quan, Tống Vũ Tiều đầu bốc khói, chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra, thì trong tiềm thức cậu đã cân nhắc cách giải quyết tình huống.
Đúng lúc này, Kiều Vũ Tụng gọi đến.
Nhìn thấy cuộc gọi, Tống Vũ Tiều ngạc nhiên một chút, một lúc sau mới nhớ ra nên trả lời: "Alo?"
"Alo?" Kiều Vũ Tụng căng thẳng bên trong giọng nói lộ vẻ quan tâm, "Đã xảy ra chuyện gì sao? Em có khỏe không?"
Tống Vũ Tiều do dự một lúc, không thể hiện sự lo lắng của mình, cậu nói, "Không có gì đặc biệt. Chỉ là..."
"Cái gì?" Giọng điệu của anh càng thêm lo lắng.
Thần kinh căng thẳng của Tống Vũ Tiều dường như đột nhiên bị kéo lại, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn với một sự rung động hoàn toàn không liên quan. Cậu bật cười: "...nhớ Anh".
Kiều Vũ Tụng nghe thấy, anh im lặng không nói một lời nào.
"Alo?" Tống Vũ Tiều nhìn vào thời gian cuộc gọi đang diễn ra và nói, "Đừng nói là em không được gọi cho anh nữa, đúng không?"
Anh không hiểu hỏi: "Em có ý gì?"
"Không có chuyện gì." Tống Vũ Tiều không thể tiết lộ quá nhiều trên điện thoại, nói: "Hiện tại em phải trở lại đơn vị công tác. Anh đang ở đâu? Gần đây có bay đến Tích Tân không?"
Kiều Vũ Tụng trầm mặc nửa ngày, nói: "Gần đây anh đang giúp training bay ở Tích Tân. Hôm nay được nghỉ ngơi."
Tống Vũ Tiều ngạc nhiên, hỏi: " Giúp bay?"
"Đúng vậy, đến căn cứ ở Tích Tân để bay tuyến quốc tế bên này." Kiều Vũ Tụng ngập ngừng nói, "Đã một tháng rồi. Hầu hết các chuyến bay quốc tế là Hong Kong, Macao, Đài Loan, Nhật Bản và Hàn Quốc."
Hóa ra là Kiều Vũ Tụng đã đến Tích Tân một tháng trước. Nghe được tin tức này, cảm xúc lo lắng khẩn trương của Tống Vũ Tiều đột nhiên biến mất, thậm chí còn có chút kinh hỉ, đành phải trả lời: "Như vậy..."
"Ừ." Kiều Vũ Tụng nhẹ nhàng đáp lại, bỗng nhiên lại lên tinh thần nói "Tiểu Tiều, hôm nay cuối tuần, em nói đến đơn vị tăng ca, đại khái bận đến mấy giờ?"
Tống Vũ Tiều bị sự nhiệt tình đột ngột của anh làm cho choáng váng: "Có chuyện gì sao?"
"Không phải em nói nhớ anh sao?" Kiều Vũ Tụng bật cười, có chút ngượng ngùng, "Lát nữa chúng ta gặp nhau được không? Hôm nay anh cũng được nghỉ. Nếu bận, coi như anh chưa nói gì cũng được."
Tống Vũ Tiều nghe xong, tim đập thình thịch, bật cười, "Được rồi. Nhưng không xác định được thời gian, đến lúc đó em sẽ liên lạc với anh."
"Ừm, được. Anh sẽ đợi em." Sau đó, anh cúp điện thoại.
Tống Dư Kiều thật sự không xác định được thời gian, cũng như không xác định được mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Những ngày cuối tuần của Viện SEE trông không khác gì những ngày làm việc bình thường, trừ khi là những ngày Lễ, Têt phải nghỉ theo quy định, thì đèn đuốc tòa nhà của Viện SEE vẫn sáng choang dù là nửa đêm.
Tống Vũ Tiều đến văn phòng của Thư ký Chu trước khi mặt trời lặn.
Bên trong phòng làm việc, cửa sổ tấm chớp hạ xuống một nửa, ánh chiều tà chiếu vào trên cửa kính, một mảng vàng rực, lại có một loại cảm giác cổ xưa.
Thư ký Chu đứng dậy nói: "Tiểu Tống đến rồi à? Tiện thể bật đèn lên đi."
Tống Vũ Tiều vừa đóng cửa, vừa bật đèn trong phòng làm việc.
"Ừm, Tiểu Tống, tôi nói thẳng. Cậu xem cái này một chút." Thư ký Chu đưa điện thoại di động cho Tống Vũ Tiều và hỏi cậu thông tin trên đó.
Tống Vũ Tiều không ngồi xuống như anh ta nói, cậu đứng đối diện với anh ta, cau mày sau khi đọc tin tức trong tổ quản lý thông tin.
"Họ vừa tổ chức một cuộc họp báo để công bố hệ thống mới của mình, nhưng bây giờ cấp trên cho là kỹ thuật hạt nhân trong đó tương đồng với hệ thống SEE. Trước mắt đã cho triển khai điều tra."
Thư ký Chu nhận lại điện thoại di động Tống Vũ Tiều trả, than một tiếng: "Nếu không điều tra sẽ không biết, chỉ trong ngày hôm nay, trang web của chúng ta đã bị 4 triệu lượt truy cập bất thường, tất cả đều liên quan đến hệ thống SEE của cậu.Hiện tại an toàn trên mạng, cấp trên nắm rất chặt, vừa nãy, một tiếng trước, trong Viện có người kết nối được Internet bên ngoài và bị hệ thống giám sát trong Viện bắt quả tang. "
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều lạnh lùng nói: "Là ai vậy?"
"Hà Thu Bình, người trong đội R&D số 8, vẫn đang nghiên cứu quyết định trừng phạt, nhưng cá nhân cô ấy phải bị đình chỉ nửa năm, đó là điều không thể tránh khỏi. Là những người lãnh đạo, tôi và cậu không thể thoát khỏi trách nhiệm. Nhắc đến trường hợp trước, ít nhất chúng ta phải nói chuyện khuyên nhủ."
Mặc dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng Tống Vũ Tiều vẫn toát mồ hôi hột. Cậu cân nhắc một lúc rồi nói: "Không được, cấp dưới phạm sai lầm, tôi phải chịu trách nhiệm."
Thư ký Chu gật đầu đồng ý, nhìn cậu một cái, rồi dùng giọng thương lượng: "Tiểu Tống, tôi đang nghĩ... Cậu thừa dịp chuyện của Tiểu Hà, rút lui không tham gia đợt nâng cấp SEEtiếp theo đi."
Tống Vũ Tiều sững sờ, suýt nữa hỏi "Tại sao", nhưng Thư ký Chu lúc trước đã nhắc tới vấn đề nước Nga, Tống Vũ Tiều có thể liên tưởng. Cậu ngập ngừng hỏi: "Việc của nước Nga, cấp trên muốn điều tra tôi sao?"
"Không phải điều tra ..." Thư ký Chu dừng lại, nặng nề thở dài, "Không ai có thể thoát khỏi loại chuyện này."
Công nghệ cốt lõi hạt nhân của hệ thống SEE nằm trong tay của Tống Vũ Tiều, người hiểu rõ nhất về hệ thống SEE trên thế giới. Khi sự việc như vậy xảy ra, việc cậu bị nghi ngờ là điều không thể tránh khỏi, nhưng không có nghĩa là cậu có thể nuốt trôi nỗi oan ức này.
Tống Vũ Tiều hơi bị nhức đầu "Tôi không có lý do gì, muốn bán một thứ quan trọng như vậy cho nước Nga."
"Tất nhiên là tôi biết điều đó, tất cả chúng tôi đều tin tưởng ở cậu. Nhưng quy trình này nhất định phải đi mà." Thư ký Chu có thể đã phải chịu áp lực rất lớn từ phía trên, lúc này đã hơi không kiên nhẫn.
Quy trình? Tống Vũ Tiều trong lòng không đồng ý, mà trên mặt lại không thể biểu hiện ra. Cậu suy nghĩ một chút, hỏi: "Cũng vì chuyện này mà tôi bị cấm liên lạc với nước ngoài?"
"Nói thật, không phải chỉ có cậu!" Thư ký Chu lớn tiếng nói.
Tống Vũ Tiều không nói được lời nào, hồi lâu mới hỏi: "Nếu không cho tôi tham gia nâng cấp SEE, sáu tháng tới tôi sẽ làm gì? nhàn rỗi?"
"Tiểu Tống, cậu có hiểu lầm gì thân phận và chức vụ không vậy?" Thư ký Chu nhìn cậu khó hiểu, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, "Cậu phải hiểu rằng cậu không chỉ là một nhà nghiên cứu khoa học, cậu còn là lãnh đạo một đội nhóm, tất nhiên, không có gì để nói về trình độ của cậu, nhưng khi nói đến quản lý một đội, cậu thật sự là qua loa. Nếu không, sẽ không có cái gọi là Hà Thu Bình!"
"Bạn không thể truy cập Internet, bạn không thể truy cập Internet ... điều này đã nói nửa năm nhưng cô ấy vẫn cố ý vi phạm. Cậu phải chịu trách nhiệm, đây không phải chỉ là nói suông. Tôi nghĩ cậu nên nhân cơ hội này để học cách quản lý nhóm và giao tiếp nhiều hơn với đồng nghiệp và cấp dưới. Trong vấn đề của nước Nga, nếu cậu thực sự không làm gì cả, đương nhiên sẽ không có bằng chứng về điều đó, sự thật chắc chắn sẽ được đưa ra ánh sáng."
"Nếu cậu thực sự không làm gì cả" là gì? Nghe được lời nói không rõ ràng của anh ta, Tống Vũ Tiều thật muốn rống to. Tuy nhiên, Tống Vũ Tiều biết rằng Thư ký Chu nhiều nhất chỉ là một người truyền lời, anh ta thực sự không thể quyết định được gì, ồn ào với anh ta cũng vô ích.
Tống Vũ Tiều nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng để cho chính mình nuốt xuống cơn giận này, nói "Được rồi, tôi hiểu rồi. Không có chuyện gì nữa, tôi trở về."
"Trở về suy nghĩ lại đi. Về phần Tiểu Hà, không cần biết kết quả trừng phạt như thế nào, bản kiểm điểm và báo cáo tư tưởng của cậu cũng phải nộp. Tốt hơn hết là cậu nên viết trước." Thư ký Chu lắc đầu một cái sau khi nói xong.
Tống Vũ Tiều trong lòng thầm mắng, xoay người rời đi.
Rời khỏi tòa nhà của Viện SEE, Tống Vũ Tiều đi đến bãi đậu xe.
Kính xe phản chiếu mặt trời lặn, cho dù chỉ còn lại ánh chiều tà, nó vẫn còn đủ sáng để làm cay mắt người ta.
Tống Vũ Tiều ngồi vào trong xe, nóng đến phát hoảng, cậu mở điều hòa ở mức tối đa để xe nhanh chóng hạ nhiệt.
Chết tiệt! bị mắng nửa ngày, kỳ thực không có việc gì liên quan đến cậu. Tống Vũ Tiều không nhịn được chửi thề.
Trong lòng đầy uất ức không có chỗ nào giải quyết, cậu lấy điện thoại di động ra, mở sổ địa chỉ, nhìn thấy tên Kiều Vũ Tụng lại ngẩn người.
"Alo? Tiểu Tụng." Cuối cùng cũng gọi cho Kiều Vũ Tụng, nhưng khi gọi tên người bên kia, cậu nhớ rằng Thư ký Chu đã dùng chính cái tên đó để khiển trách mình. Cậu chửi thầm trong lòng, hỏi: "Anh có muốn đi uống rượu không?"
***** NOTE
Thư ký Chu gọi 小宋啊 (Song Yuqiao ) = Tiểu Song = Tiểu Tống
Tống Vũ Tiều gọi 小颂 (Qiao Yusong ) = Tiểu Song = Tiểu Tụng