Sau 13 năm, lần đầu tiên anh gần gũi cuộc sống của cậu như vậy. Kiều Vũ Tụng ở tạm nhà Tống Vũ Tiều. Mọi thứ ở đây đều liên quan mật thiết đến Tống Vũ Tiều, mọi thứ thuộc về Tống Vũ Tiều, mọi chuyện anh gặp phải đều có liên hệ với Tống Vũ Tiều.
Anh biết ý tưởng như thế gần như biến thái cùng cử chỉ điên rồ, anh chỉ muốn coi nhà của Tống Vũ Tiều như một bảo tàng, mỗi một thứ đều tỉ mỉ xem rõ.
Bên cạnh cửa sổ, có một bàn làm việc với một vài cuốn sách được đặt ngẫu nhiên, có 2 mô hình nhỏ của tàu vũ trụ.
Kiều Vũ Tụng không xem những món tạo hình phức tạp và tinh xảo, mà anh khom lưng nghiêm túc xem thứ khác.
Nào là son dưỡng môi, kem dưỡng mắt, hộp đựng kính áp tròng, dung dịch tẩy rửa ... Mùi nước hoa rất quen thuộc, đúng là thứ mà Tống Vũ Tiều mang trên người. Kiều Vũ Tụng đi tìm mùi thơm, ngạc nhiên phát hiện trên bàn vẫn còn hơn nửa lọ nước hoa, xem ra là mới mở ra không lâu.
Vì còn rất nhiều, tại sao cậu lại muốn mua mới? Là muốn đổi một loại nước hoa khác?
Kiều Vũ Tụng trở lại huyền quan, mang vali vào phòng ngủ, tìm lọ nước hoa mới mua, mở hộp và đặt lọ nước hoa mới tinh bên cạnh lọ ban đầu.
Nếu không phải đột nhiên nhận được tin nhắn của hệ thống trên điện thoại, Kiều Vũ Tụng sẽ không biết mình đã lang thang trong căn nhà rộng 90m2 này bao lâu rồi.
Anh sờ lên mặt mình, vẻ mặt hoang mang, bước vào phòng tắm, nhìn thấy dao cạo râu và đồ cạo râu đặt trên bệ rửa mặt, không khỏi nhìn một lúc.
Kiều Vũ Tụng dùng sữa rửa mặt của Tống Vũ Tiều, tuy rằng mặt rất sạch, anh lại cảm thấy được chính mình đeo lên một tầng mặt nạ.
Phần mềm ứng dụng nhắc nhở Kiều Vũ Tụng chuẩn bị cho chuyến trở về vào ngày hôm sau, đồng thời nhắc anh rằng thời gian ở lại căn phòng này sắp hết.
Anh muốn cảm nhận mọi thứ ở đây, nhưng thời gian quá ngắn.
Kiều Vũ Tụng bực bội đặt điện thoại xuống, đột nhiên nhớ tới chuyến bay của Tống Vũ Tiều sẽ cất cánh vào nửa đêm, vội vàng gửi cho cậu một tin nhắn, hỏi: Em đã đến sân bay chưa? sắp lên máy bay?
Tống Vũ Tiều: Vừa mới vượt qua vòng kiểm tra an ninh. Anh đã ăn tối chưa?
Sau khi cậu hỏi, Kiều Vũ Tụng nhớ lại rằng anh đã quên ăn. Anh vội vàng mở tủ lạnh, quả nhiên thấy trong tủ lạnh có một nồi súp Tom Yum lớn.
Khi Kiều Vũ Tụng mang súp ra khỏi tủ lạnh, có một lớp dầu đỏ đặc quánh trên mặt súp nhưng, anh có thể ngửi thấy mùi thơm của chanh sả.
Kiều Vũ Tụng lấy mì trong tủ ra và trả lời: Anh chuẩn bị nấu mì. Máy bay có đúng giờ không?
Tống Vũ Tiều: Đúng giờ. Anh ăn sớm, và ngủ sớm đi. Anh có thể sử dụng bất cứ thứ gì trong nhà, cứ coi như là nhà của anh.
Sau khi đọc, Kiều Vũ Tụng mỉm cười với điện thoại. Đã nhiều năm như vậy, Tống Vũ Tiều cùng quá khứ trưởng thành cũng có chút thay đổi, ít nhất cũng biết lễ phép so với khi còn bé.
Cho dù biết đây chỉ là lời khách sáo, Kiều Vũ Tụng vẫn vui vẻ không ngừng được.
Kiều Vũ Tụng nấu ít mì với súp Tom Yum, đủ để no bụng
Còn trẻ buổi tối không nên ăn quá nhiều, về già nếu không có thời gian vận động sẽ tăng cân rất nhanh, thường xuyên thức khuya, làm việc quá sức và béo phì nên cậu phải luôn cẩn thận.
Nếu không, nếu thể hình thay đổi, dù có thuyết phục được bản thân không giảm cân, anh cũng sẽ bị lãnh đạo phê bình là làm xấu hình tượng của tiếp viên hàng không.
Tuy nhiên, anh phải thừa nhận tay nghề của Tống Vũ Tiều thực sự là rất tuyệt.
Anh nhanh chóng ăn xong một bát mì, cảm thấy còn chưa đủ, do dự một lúc, và cuối cùng thuyết phục bản thân không nấu một bát nữa.
Anh chụp ảnh bát mì đã ăn xong và gửi cho Tống Vũ Tiều, kèm theo phụ đề: Súp rất ngon, anh ăn no rồi. Không ngờ em nấu ăn ngon như vậy!
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, đã không có hồi âm trong một thời gian dài. Kiều Vũ Tụng gửi thêm một câu: Lên máy bay rồi?
Anh để điện thoại di động xuống, uống sạch nước canh, cầm bát rửa sạch sẽ.
Sau khi đặt bát lại chỗ cũ, Kiều Vũ Tụng đột nhiên nhớ ra đó là bát của Tống Vũ Tiều, trong lòng giật mình, lo lắng Tống Vũ Tiều nhìn thấy anh dùng bát của cậu nên không trả lời sao?
Kiều Vũ Tụng nhìn cái bát trước mặt và hối hận vì sao mình lại bất cẩn như vậy.
Dễ dàng liền đắc ý vênh váo?
Lúc nãy mì vừa chín, Kiều Vũ Tụng cần một cái bát. Lúc đó trên quầy có một đôi bát đũa, anh đoán đây là đồ mà Tống Vũ Tiều thường dùng, cho nên dù trong tủ có bát đũa khác, anh vẫn lén dùng cái này.
Chỉ là một bộ bát đũa mà thôi, chỉ cần rửa sạch, sẽ không sao nữa. Hơn nữa, Tống Vũ Tiều không ở nhà, chỉ cần anh ăn xong sau đó cầm bát đũa trả lại chỗ cũ, Tống Vũ Tiều sau khi về nhà không sẽ phát hiện. Cho dù không trả lại chỗ cũ cũng không liên quan, anh nghĩ: Coi như Tống Vũ Tiều trí nhớ tốt, không thể bát đũa đặt ở trên kệ, kê dịch cũng biết đi? Ban đầu, bát đũa dường như được đặt một cách ngẫu nhiên.
Kiều Vũ Tụng an ủi chính mình: ít nhất thì anh không biến thái đến mức ăn trộm đồ lót của Tống Vũ Tiều.
Kiều Vũ Tụng lo sợ bất an mà chờ đợi, đột nhiên nghe thấy âm thanh tin tức, sợ tới mức toàn thân giật nảy.
Anh nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, bởi vì nhạy cảm, từ đầu tiên đập vào mắt anh là “bát”. Anh nghĩ xong rồi, Tống Vũ Tiều thực sự phát hiện ra, nhưng anh vẫn phải đọc toàn bộ tin nhắn.
Tống Vũ Tiều: Em đã lên máy bay, nhưng cửa vẫn chưa đóng. Thực tế, trong tủ còn có bát đũa khác.
Trái tim Kiều Vũ Tụng hơi lạnh, nhưng anh giả vờ như không biết gì và đáp lại: Haha, phải không? Anh đã rất đói nên sử dụng bát này mà suy nghĩ nhiều. Nó là đồ dùng hàng ngày của em sao? Thật không tiện! Hi vọng em không để ý
Tống Vũ Tiều: Em không phiền. Đó thực sự là đồ dùng hàng ngày của em, vì chỉ có em nên không có khử trùng. Em lo nó bị bẩn.
Chuyện đến nước này, Kiều Vũ Tụng không biết làm thế nào để phân biệt là Tống Vũ Tiều khách sáo Từ khi họ gặp lại cho đến nay, Tống Vũ Tiều luôn giữ thái độ thờ ơ với mọi thứ trong thời thơ ấu của mình, nhưng ở một số thời điểm, cậu đã thể hiện sự thản nhiên và quan tâm đến mức Kiều Vũ Tụng không thể hiểu được.
Kiều Vũ Tụng sợ vì đây không phải là Tống Vũ Tiều trong trí nhớ của anh, cũng không phải Tống Dư Kiều trong tưởng tượng của anh. Anh say mê cậu đến mức anh còn lén dùng chung bát của cậu, say mê đến mức muốn dùng sữa rửa mặt, dầu gội và sữa tắm của cậu khi cậu không ở nhà, để trải nghiệm những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của Tống Vũ Tiều. Nhưng mà, anh một chút cũng không biết Tống Vũ Tiều.
Anh có nên chấp nhận sự lịch thiệp và tốt bụng của Tống Vũ Tiều không? Anh muốn hỏi, nếu là người khác, Tống Vũ Tiều có phiền nếu người kia dùng đồ vật của mình không?
Kiều Vũ Tụng: Không sao đâu! Miễn là em không để ý. À tiện thể cho bộ đồ ăn này vào tủ để tiệt trùng đúng không ạ? Nó sẽ lãng phí một chút điện nha?
Tống Vũ Tiều: Không thành vấn đề, anh rửa xong là được rồi. Em tắt điện thoại, anh nên nghỉ ngơi sớm.
Biết sắp cắt đứt liên lạc, Kiều Vũ Tụng không kịp suy nghĩ, anh đã gửi tin nhắn: Khi nào đến Thành phố Tây, hãy gửi tin nhắn cho anh! Trễ cũng không sao.
Sau khi gửi thành công, anh sửng sốt và nhanh chóng thu hồi tin nhắn.
Tuy nhiên, ngay khi tin nhắn được thu hồi lại, câu trả lời của Tống Vũ Tiều đã được gửi đi: OK, anh ngủ ngon.