Tương Ngữ

Chương 133: Ngày tuyết lại rơi -10



Có lẽ Chu Mỹ Kỳ đã nghe được nhiều chuyện của Kiều Vũ Tụng từ chỗ Từ Ngạo Quân. Trên bàn ăn, bà không hỏi những câu anh đã tưởng tượng như bao nhiêu tuổi? làm công việc gì? ở đâu? công việc có gặp khó khăn gì không?

Giữa những người không quen thuộc, nếu không có đề tài có thể nói chuyện phiếm, vậy không thể tránh khỏi ngượng ngùng và im lặng gián đoạn.

Kiều Vũ Tụng không hi vọng Tống Vũ Tiều có thể hóa giải bầu không khí này, anh nghĩ mình đến nhà của họ, tất nhiên không thể đợi người lớn tìm chủ đề tán gẫu. Ăn hai miếng sườn xào chua ngọt, Kiều Vũ Tụng ghé sát Tống Vũ Tiều hỏi: "Món sườn xào này là dì làm hả?"

Tống Vũ Tiều rõ ràng biết ý định của anh, hỏi ngược lại: "Ăn ngon không?"

Kiều Vũ Tụng gật đầu liên tục.

"Bà ấy tay nghề nấu ăn tốt hồi nào? Từ sáng đến tối ở nhà, cũng không biết rèn luyện thêm." Tống Trí Sơn đắc ý.

Quả thật là trước bữa tối, Kiều Vũ Tụng mới biết Tống Trí Sơn nấu bữa cơm này. Anh nịnh nọt "Thật là lợi hại, ba con không biết nấu ăn, nên thường bị mẹ con ghét bỏ. Dì thực sự là may mắn, hạnh phúc."

Chu Mỹ Kỳ cười nhạo không tán thành "Ông nấu ăn ngon thì có ích gì? Quanh năm suốt tháng, xuống bếp được mấy lần. Ngược lại, mỗi ngày chê tôi làm đồ ăn khó ăn, mà ngày nào tôi cũng phải nấu."

Kiều Vũ Tụng lúng túng cười cười, chuyển đề tài: "Vậy ngày hôm nay con có lộc ăn rồi, được chú làm một bàn đầy thức ăn ngon."

"Salad mộc nhĩ là mẹ em làm đó." Tống Vũ Tiều quay sang bên cạnh anh.

Cái này, Kiều Vũ Tụng cũng nhìn thấy.

"Thật sao?" Kiều Vũ Tụng giả vờ kinh ngạc, nhìn về phía Chu Mỹ Kỳ "Sao chú lại nói món ăn dì làm không ngon? Con nghĩ món salad này đạt tiêu chuẩn của nhà hàng luôn đó."

Khuôn mặt Chu Mỹ Kỳ đầy vẻ tự hào, Tống Trí Sơn lập tức ậm ừ, "Chỉ là món ăn phụ thôi mà."

Sau khi nghe xong, sắc mặt Chu Mỹ Kỳ trầm xuống xuống.

"Con nghĩ không thể nói như vậy. Món ăn càng đơn giản thì càng khó làm ngon, phải có trình độ thực sự mới được." Kiều Vũ Tụng bổ sung, "Như con thích ăn trứng xào cà chua, lúc nghỉ ngơi ở nhà cũng hay làm. Chỉ có thể ăn được và mùi vị rất bình thường, Tống Vũ Tiều làm ăn ngon hơn."

Tống Vũ Tiều nghe anh nói mấy câu lấy lòng mọi người, liền cười cười lắc đầu.

"Này? Thái độ của con là như thế nào?" Chu Mỹ Kỳ thấy vậy không hài lòng "Tiểu Tụng khen con, con còn làm bộ làm tịch?"

Tống Vũ Tiều bĩu môi.

"Không phải là con bà đẻ ra sao? Người khác nói gì cũng không cam lòng." Tống Trí Sơn nhẹ giọng nói.

Chu Mỹ Kỳ nghe xong trợn mắt, hỏi: "Ý của ông là gì?"

"Này có ý gì đều nghe không hiểu hả? Còn không ngại khắp nơi khen bà có con trai trâu bò ha." Tống Trí Sơn chề môi.

Mục đích ban đầu Kiều Vũ Tụng là nói chuyện phiếm, để cho bàn ăn không bị vắng vẻ, mới nỗ lực vài câu, cũng không tìm được đề tài gì đặc biệt, hai vị trưởng bối bắt đầu khẩu chiến. Anh không biết phải làm sao nên nhìn Tống Vũ Tiều, nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình thản như thường.

Chu Mỹ Kỳ và Tống Trí Sơn tranh cãi vài câu, cuối cùng, Chu Mỹ Kỳ nói, "Hôm nay có Tiểu Tụng ở đây, tôi lười chấp nhặt với ông."

Tống Trí Sơn cười lạnh,"Tôi vì mặt mũi của Tiểu Tụng, cũng mặc kệ bà."

Mặt mũi lớn như vậy sao, thật là làm cho Kiều Vũ Tụng lúng túng không thôi. Anh cười ngượng ngùng nở nụ cười, không dám nói gì nữa.

Nhìn thấy tình trạng ở chung của chú dì, Kiều Vũ Tụng bỗng nhiên rõ ràng tại sao Tống Vũ Tiều bình thường không nói nhiều, và khi nói, luôn chọn câu trực tiếp nhất. Có lẽ, trong một gia đình như vậy, từ nhỏ cậu đã không có cơ hội được nói, nên lúc có thể nói, cậu phải nhanh chóng bày tỏ những mong muốn quan trọng nhất của mình.

Thật ngạc nhiên, ngay trong bữa ăn tối, chú dì còn tranh cãi lẫn nhau. Vậy mà sau bữa cơm tối, hết thảy như tan thành mây khói, bọn họ bình thản ở chung, không thể nói là ấm áp vui vẻ, nhưng cũng có thể coi là hoà thuận.

Biết 2 người Tống Vũ Tiều đêm 30 không ó cơ hội xem Xuân Vãn của CCTV, Tống Trí Sơn bật TV dò tìm kênh phát lại. Cả 4 người quây quần bên bàn cà phê uống rượu, uống trà và xem Gala.

Khi nói đến sự hỗ trợ của quân đội - vốn phải xuất hiện trong mọi Gala cuối năm_- đại diện quân đội và các thành viên gia đình quân nhân xuất hiện trong chương trình. Người dẫn chương trình dùng một giọng văn cười điệu và ngữ khí kiềm chế để thể hiện niềm tin vững chắc của những người lính đóng quân bên ngoài, cộng với sự kiên trì nghị lực của các thành viên trong gia đình quân nhân. Bài hát nền là một bài hát truyền thống ca ngợi quân đội. Kiều Vũ Tụng vừa nghe, trong đầu có thể vang lên "huy chương chiến công có một nửa của anh và một nửa của em."

"Ồ, vất vả rồi! cực khổ rồi! Quanh năm suốt tháng có thể nhận được nhiều phúc lợi như vậy. Con cái đi học cũng không phải lo lắng. Đổi cho tôi, tôi cũng sẵn sàng." Chu Mỹ Kỳ thờ ơ trêu chọc.

Tống Trí Sơn giễu cợt nói "Thật đổi thành bà, quản lý bộ ngành mỗi ngày xử lý bà đi gây sự cũng đủ phiền."

"Tôi gây sự chuyện gì? Để chồng tôi trở về, mỗi ngày nhìn tôi không vừa mắt, trêu chọc cãi nhau hả?" Chu Mỹ Kỳ cãi lại.

Kiều Vũ Tụng thật không nghĩ tới chuyện như vậy cũng có thể cãi nhau, anh khó xử nhìn Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều để tách trà xuống trước mặt anh, vẻ mặt như không nghe thấy cái gì.

Tranh luận với chồng xong, Chu Mỹ Kỳ thở dài " Tuy nhiên cũng công nhận quốc gia đã làm công tác hậu phương thật tốt. Ít nhất nên cung cấp phúc lợi tốt như vậy, để người nhà yên tâm ở nhà nuôi dạy con trẻ. Con cái cũng tự hào mình là con cháu của quân nhân. Tống Vũ Tiều, con quanh năm suốt tháng không có nhà, đơn vị phải có phúc lợi tương tự,đúng không?"

Tống Vũ Tiều ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bà, nói: "Chắc là có."

"Tại sao con không quan tâm?" Chu Mỹ Kỳ một lúc sau mới nhớ "Ồ, con quan tâm cũng vô ích."



Nghe xong, tim Kiều Vũ Tụng như thắt lại.

"Anh ấy ở với con không vì bất kỳ phúc lợi hay tiện nghi nào, vì vậy mẹ đừng nhọc lòng để ý." Tống Vũ Tiều lạnh nhạt nói.

Kiều Vũ Tụng giật cả mình, vội vàng dùng ánh mắt ngăn lại.

Tống Vũ Tiều liếc anh một cái, nhưng không có đáp lại.

Mặt Chu Mỹ Kỳ trắng bệch, bà lẩm bẩm: "Con nghĩ mẹ muốn lo lắng chuyện đó sao? Đi một lần đi mất 5 năm. Năm năm này, Tiểu Tụng làm sao mà qua nổi, đã nghĩ qua chưa? Ồ! Con cứ cống hiến tuổi thanh xuân đi, nếu có con cháu, ước gì cũng hiến tặng con cháu luôn rồi,vậy Tiểu Tụng làm sao bây giờ?"

"Dì à, không sao đâu. Con đã nghĩ thông suốt rồi." Kiều Vũ Tụng không muốn tiếp tục một cuộc thảo luận vô bổ như vậy, nên không thể không nói.

Chu Mỹ Kỳ sửng sốt, liếc nhìn Tống Vũ Tiều, châm chọc: "Công tác hậu phương làm được rất tốt đi."

Kiều Vũ Tụng mặt đỏ bừng.

"Hai ngày nữa trở về Tích Tân, sẽ đi làm công chứng thỏa thuận người giám hộ. Tới lúc đó, chúng con sẽ thành người giám hộ của đối phương. Lúc nào tình huống nguy hiểm cũng có thể quyết định thay đối phương.

"Còn về tài sản, phúc lợi của đơn vị thực sự tốt. Nhưng về thu nhập, mấy năm qua con chưa chắc đã hơn được anh ấy. Chẳng có lý do gì để thèm muốn những thứ này. Hai người có thể sống với nhau cả đời, con nghĩ không có gì phải lo lắng." Tống Vũ Tiều nói.

"Cái gì gọi là ..." Chu Mỹ Kỳ nghe được mặt đỏ tới mang tai, im lặng một hồi, mới lẩm bẩm nói: "Tùy hai người đi!"

Tống Vũ Tiều thật là không biết nói chuyện. Nhìn thấy người một nhà liên tục giằng co, Kiều Vũ Tụng nói thầm trong bụng. Nhưng mà Tống Vũ Tiều nói như vậy là vì bảo vệ sự hiểu ý ngầm mà bọn họ thật vất vả xây dựng, Kiều Vũ Tụng lại thấy vui hơn.

Chỉ mới mấy tiếng ngắn ngủi ở nhà Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng chứng kiến 3 lần tranh cãi của 2 vị người lớn, anh không dám tưởng tượng Tống Vũ Tiều khi còn bé đã lớn lên như thế nào trong ngôi nhà này?

Lúc nhỏ, Kiều Vũ Tụng thường ganh tị với những đứa trẻ khác, vì có ba mẹ ở nhà đầy đủ, còn ba anh quanh năm làm thuê ở bên ngoài, chỉ gặp được vài lần, ở chung với ba mấy ngày. Còn hiện tại nhìn thấy ba mẹ Tống Vũ Tiều như vậy, anh không biết hoàn cảnh gia đình nào sẽ khiến mình hạnh phúc hơn.

Đợi đến lúc cùng trở về phòng với Tống Vũ Tiều, đóng cửa lại Kiều Vũ Tụng nhỏ giọng hỏi: "Em từ nhỏ đã nhìn bọn họ cãi nhau như vậy phải không?"

Tống Vũ Tiều nhún vai, lấy trong tủ ra một bộ đồ ngủ, hỏi "tối nay anh mặc cái này đi, là đồ em mặc khi còn học Đại Học."

"Có nhỏ quá không?" Kiều Vũ Tụng nhớ Tống Vũ Tiều lúc tốt nghiệp khoa chính quy, bằng tuổi với người bình thường mới lên cấp ba.

Tống Vũ Tiều mở quần áo ra lắc lắc, nói: "Vẫn được, em mua trước khi đi nước ngoài một thời gian rồi. Hình như lúc đó em cao gần 1,8m."

Kiều Vũ Tụng trêu ghẹo "Có nghĩa là từ đó về sau em không còn phát triển nữa?"

Tống Vũ Tiều lườm anh một cái.

Kiều Vũ Tụng trêu chọc thành công, mỉm cười đắc ý.

"Anh cũng có thể chọn những bộ em mang về trong vali." Tống Vũ Tiều ném bộ đồ ngủ xuống giường.

"Thôi anh vẫn mặc bộ này đi." Kiều Vũ Tụng cầm bộ đồ ngủ lên, ngửi một cái, ngạc nhiên nói, "Giống như vừa mới giặt."

Tống Vũ Tiều gật đầu: "Mẹ em biết em trở về, cố ý giặt sạch. Chắc là bà nghĩ em sẽ mặc."

Kiều Vũ Tụng nghe được đáy lòng mềm mại chút, lại trêu chọc: "Vậy có quần lót mặc lúc học Đại Học không? cho anh mượn mặc đi?"

"Hả?" Tống Vũ Tiều tiến lên xoa xoa mặt anh, "Còn dám nói như vậy? Tối nay đừng nghĩ mặc quần lót."

Kiều Vũ Tụng buồn cười đẩy cậu ra, thúc giục: "Mau đi tắm đi!"

Tống Vũ Tiều cầm quần áo thay xong, mới đi ra ngoài nói: "Ngày mai Tống Nhạn có hẹn ăn tối, chúng ta đến phòng khám tìm cô ấy được không?"

Trước buổi hẹn bất ngờ này, Kiều Vũ Tụng hơi kinh ngạc, cũng gật đầu "Được."

Sau khi Tống Vũ Tiều rời đi, quỷ thần xui khiến, Kiều Vũ Tụng ôm lấy bộ áo ngủ, ngã ở trên giường.

Ga giường và chăn bông kiểu cũ, nhưng 2 cái gối trên giường thì còn mới tinh. Gối bông mềm mại, như mới vừa mua không lâu.

Kiều Vũ Tụng sờ sờ gối, bỗng nhiên, nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trước khi mở cửa, Kiều Vũ Tụng sửa sang lại tóc tai và quần áo. Anh nhìn thấy Chu Mỹ Kỳ đang đứng ngoài cửa, trên tay cầm một phong bao lì xì.

"Dì..." Kiều Vũ Tụng giữ cửa mở rộng.

Chu Mỹ Kỳ không có ý tứ vào phòng, bà cười cười đưa phong bao đỏ cho anh rồi nói: "Đây, tiền mừng tuổi năm mới."

Kiều Vũ Tụng vội vàng xua tay từ chối: "Không!Không!con không phải trẻ con nữa."

"À, cầm lấy đi. Tống Vũ Tiều vẫn là trẻ con, con sao lại không phải?" Chu Mỹ Kỳ sốt ruột nhét phong bao đỏ vào tay anh, hé miệng cười, "Đây là một phần tâm ý của chú dì."

Kiều Vũ Tụng cầm bao lì xì đỏ bối rối: "Cảm ơn dì."



Bà cười trấn an: "Không có gì đâu. Dì phải cảm ơn con vì đã ở bên Tống Vũ Tiều."

Anh sợ hết hồn, liền vội vàng đứng lên "Tống Vũ Tiều là người rất tốt."

Chu Mỹ Kỳ cười lạnh nói: "Nó là con trai của dì. Nó tốt hay không, dìkhông biết sao?"

Anh yên lặng.

"Tống Vũ Tiều có năng lực, bản lĩnh, đơn vị cũng tốt, nhưng mà dì cũng đã nói lúc xem TV rồi, ở với nó còn thảm hơn cả gia đình quân nhân, rất khổ cực!" Nói mãi, mặt Chu Mỹ Kỳ lộ vẻ phiền muộn.

Đã gặp Chu Mỹ Kỳ nhiều lần, đây là lần đầu tiên Kiều Vũ Tụng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã như vậy của bà, anh không biết phải trả lời như thế nào.

Rất nhanh, Chu Mỹ Kỳ bật cười, nỗi u sầu cũng bị cuốn đi. Bà hỏi: "Công chứng mà Tống Vũ Tiều nói là tương đương với kết hôn đúng không? Hai người đã nghĩ đến chuyện có con cái chưa?"

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng lúng túng và cười xấu hổ: "Chuyện này ... chúng con chưa nói qua."

Bà nói "Chú với dì vẫn là cổ hủ, dì nghĩ 2 người sẽ tốt hơn nếu có một đứa con. Dì còn sức khỏe, có thể giúp chăm sóc nó. Tất nhiên, dù là con của con hay con của Tống Vũ Tiều, chúng ta đều coi như cháu đích tôn."

Nghĩa bóng chính là mang thai hộ, Kiều Vũ Tụng mặt đỏ tới mang tai, lúng túng nói: "Chúng con thực sự chưa nói về chuyện này. Tuy nhiên, nếu chú dì có ý định này, con sẽ nói với em ấy sau."

"Ừm!" Chu Mỹ Kỳ dường như đã đạt được mục đích chuyến đi, trên mặt bà nở một nụ cười thoải mái.

Thấy bà vui vẻ, Kiều Vũ Tụng bật cười, nhưng trong lòng lại thở dài: Lời lẽ đanh đá như Chu Mỹ Kỳ, còn không dám nói thẳng với Tống Dư Kiều. Lời như vậy, Kiều Vũ Tụng biết nói với Tống Vũ Tiều như thế nào?

Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ nghĩ đến con cái, bởi vì anh cảm thấy thời gian ở bên cạnh Tống Vũ Tiều còn không đủ, làm sao anh có thể chăm sóc một đứa trẻ được? Nhưng mà, anh nhớ Tống Vũ Tiều có đề cập tới một lần, là lúc muốn làm công chứng. Lúc đó Tống Vũ Tiều nói qua điện thoại rằng nếu sau này muốn nhận một đứa trẻ, thủ tục sẽ phiền phức, nhưng không phải là không thể.

Cậu nói như vậy, có phải là mang ý nghĩa so với mang thai hộ con ruột, cậu càng nghiêng về nhận con nuôi?

Đúng là mang thai hộ ở Trung Quốc bị nghiêm cấm, là vi phạm pháp luật, chưa kể Tống Vũ Tiều còn có thân phận như vậy. Chẳng trách Chu Mỹ Kỳ không dám nói với Tống Vũ Tiều.

"Còn chưa ngủ?" Tống Vũ Tiều lẩm bẩm hỏi, "Có phải là còn chưa đủ mệt?"

Đang suy nghĩ miên man, Kiều Vũ Tụng quay người, rúc vào trong lồng ngực của cậu.

"Đang nghĩ gì vậy?" Trong bóng tối, Tống Vũ Tiều dụi dụi chóp mũi vào má anh.

Kiều Vũ Tụng do dự một lúc lâu, lựa chọn nói cho cậu biết suy nghĩ của Chu Mỹ Kỳ.

Nghe xong, Tống Vũ Tiều trầm mặc.

Kiều Vũ Tụng đợi một lúc, không nghe thấy cậu trả lời, liền hỏi: "Em ngủ chưa?"

Tống Vũ Tiều khịt mũi hừ một tiếng, nói "Nếu bà có thể coi con anh như cháu ruột của mình, bà sẽ không nghĩ đến mang thai hộ. Con của anh hay con nuôi đều không phải con ruột của em, vậy tại sao bà chỉ nhắc đến 2 khả năng?"

Kiều Vũ Tụng nghe thấy tỉnh người ra, dường như sự dịu dàng mà anh cảm thấy lúc đó đã bị Tống Vũ Tiều phá hủy.

Kiều Vũ Tụng không lên tiếng trong một lúc, làm Tống Vũ Tiều nhận ra rằng lời nói của mình hơi nặng nề. Cậu cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn có đứa con?"

Anh bật cười: "Nếu chúng ta ở trong thế giới ABO, anh có thể sinh con cho em."

Mặc dù biết anh nói như vậy là trốn tránh vấn đề, Tống Vũ Tiều nghe xong vẫn cười.

"Bây giờ còn chưa muốn." Nửa ngày, Kiều Vũ Tụng mới nói, "Hiện tại anh chỉ muốn yêu em."

Tim Tống Vũ Tiều khẽ run lên, ôm chặt lấy anh.

Kiều Vũ Tụng khẽ thở dài nói: "Mấy năm nữa hãy nói chuyện này đi. Nhận nuôi một đứa trẻ cũng có thể coi là một việc tốt. Hơn nữa, anh thấy bây giờ kế thừa hương hỏa không nhất thiết là huyến thống ruột thịt đâu.

"Nếu như chúng ta cùng nuôi dạy một đứa nhỏ, dùng suy nghĩ và quan điểm sống tác động đến đứa trẻ, giúp đỡ con học được đạo lý làm người, tương lai không nhất định phải tài giỏi xuất sắc, nhưng ít nhất phải làm người tốt. Như vậy, cũng coi như là một loại thừa kế."

Tống Vũ Tiều kinh ngạc không ngờ anh lại nghĩ như vậy. Trên thực tế, đối với Tống Vũ Tiều, con cái có cũng được mà không có cũng được. Lúc trước đề cập đến là vì cậu nghĩ Kiều Vũ Tụng có lẽ hi vọng có một đứa con. Về phần bản thân, sau khi chứng kiến ​​những cuộc cãi vã của ba mẹ và sự nổi loạn của con cái, cậu cho rằng có con là một việc rất rắc rối và mạo hiểm.

Nhưng nghe thấy Kiều Vũ Tụng nói như vậy, cậu phải xem xét lại quan điểm của mình, cảm thấy có lẽ thật tốt khi nuôi nấng một đứa trẻ, nếu đứa trẻ đó sau này cũng có thể dịu dàng như Kiều Vũ Tụng.

"Em ngủ chưa?" Lần này, đến lượt Kiều Vũ Tụng hỏi.

Tống Vũ Tiều cười nói: "Vẫn chưa."

Suy cho cùng, đó chỉ là mong muốn đơn phương của Kiều Vũ Tụng, nuôi nấng con cái là chuyện của hai người, nên anh đương nhiên quan tâm đến ý kiến ​​của Tống Vũ Tiều. "Anh chỉ nói vậy ..." anh nói.

Tống Vũ Tiều ngắt lời anh bằng một nụ hôn "Em rất thích ý tưởng của anh. So với ABO, ý tưởng này tốt hơn nhiều. Em rất mong đợi nó."

Kiều Vũ Tụng ngẩn người, ôm lấy Tống Vũ Tiều, cười vui sướng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv