Mặc dù con đường đã bị phong tỏa, nhưng từ xa Kiều Vũ Tụng vẫn có thể nhìn thấy cửa hàng tạp hóa nhà mình đang mở cửa buôn bán.
Ngày nay, với sự phát triển của sàn thương mại điện tử, chưa nói đến những khu phố thương mại lâu đời như vậy, ngay cả những trung tâm thương mại lớn mới nổi, đến những ngày lễ Tết cũng không có nhiều người mua sắm, đi dạo.
Vài năm trước, một siêu thị lớn mở gần con phố này khiến doanh thu của cửa hàng tạp hóa gần đó giảm mạnh, đương nhiên cửa hàng tạp hóa trong gia đình Kiều Vũ Tụng cũng không tránh khỏi.
Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng biết cửa hàng nhỏ của gia đình anh vẫn phải mở cửa, tuy ba mẹ anh từ lâu không còn nghĩ đến việc kiếm tiền nữa. Nếu không mở cửa hàng, thì họ biết làm gì? Kiều Vũ Tụng không hỏi, anh không thể tưởng tượng được.
Thế giới thay đổi trong nháy mắt, thế nhưng cửa hàng tạp hóa tại nhà giống như vĩnh viễn ở trên con phố này, có thể cố chấp ở lại trong một thời gian, hoặc có thể bị lãng quên bởi thời gian.
Nhiều cửa hàng trên phố đã đóng cửa, Kiều Vũ Tụng đi ngang qua tầng dưới của nhiều hộ gia đình, anh ngửi thấy hương vị của bữa cơm tối.
Một vài giọng nói ầm ĩ từ các nơi truyền đến, phần nhiều trong số đó nghe không phải giọng địa phương, có lẽ không có người bản địa nào sống trong những ngôi nhà này.
Kiều Vũ Tụng kéo vali đến trước cửa nhà.
Từ Ngạo Quân đang xem chương trình TV trên điện thoại di động, vừa xem vừa nhấm nháp hạt dưa, bởi vì khóe miệng vẫn luôn cười nên hạt dưa cho vào miệng vô tình rơi ra ngoài. Giọng nói trên điện thoại được bật lên, Kiều Vũ Tụng nghe ra là một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng gần đây.
"Mẹ." Kiều Vũ Tụng hô, "Con đã về rồi."
Từ Ngạo Quân ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, sửng sốt, liếc mắt nhìn về phía sau rồi lại quay đầu nhìn lại. Bà lại cho nửa số hạt dưa trong tay vào túi đóng gói, vỗ tay, đứng dậy và nói: "À, vậy thì đi ăn cơm đi." Sau đó, bà thoát ra khỏi chương trình truyền hình đang phát trên điện thoại và đi vào trong.
Kiều Vũ Tụng vào cửa hỏi: "Ba đâu?"
Từ Ngạo Quân cũng không quay đầu lại trả lời: "đang xem ti vi trên lầu."
Kiều Chấn Hải đã nghe thấy họ nói chuyện ở trên lầu, đã đi đến cầu thang để đón và nói "Con về rồi à? Cất hành lý đi, ba đi hâm đồ ăn."
Nghe xong, Kiều Vũ Tụng phát hiện trên bàn ăn đã dọn xong thức ăn, dường như ông biết anh sẽ trở lại vào khoảng thời gian này nên đã chuẩn bị trước. Bất đắc dĩ mùa đông giá lạnh, trong nhà lại không bật điều hòa, đồ ăn dọn lên nhanh chóng nguội lạnh.
"Cất hành lý đi, thức ăn hâm nóng rất nhanh, chỉ mất vài phút." Từ Ngạo Quân thúc giục.
Kiều Vũ Tụng đáp lại, cầm vali lên lầu, nghe thấy Từ Ngạo Quân nói với Kiều Chấn Hải, "Hâm một phút rưỡi rồi, vẫn còn ấm."
Đợi Tống Vũ Tiều đến vào buổi tối, Kiều Vũ Tụng định đi thu dọn giường một chút.
Nhưng điều làm anh kinh ngạc nhất chính là, khi trở lại phòng, phát hiện bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Không chỉ những tờ báo chống bụi phủ trên đồ đạc đã bị lấy đi, ngay cả ga giường và vỏ gối cũng vừa được thay mới.
Vậy mà, vẫn cần thêm một cái gối.
Khi Kiều Vũ Tụng nghe thấy Từ Ngạo Quân giục ăn cơm, lớn tiếng đáp ứng và vội vàng đi xuống lầu.
"Trở về thuận lợi? Hôm nay trời khá lạnh phải không?" Kiều Chấn Hải rót rượu vào ly và nói với Kiều Vũ Tụng đang ngồi đối diện.
"Dạ, không sao." Kiều Vũ Tụng trả lời, phát hiện không chỉ Kiều Chấn Hải, mà Từ Ngạo Quân cũng rót một ly rượu đầy, nhưng rượu của 2 người một tím – một trắng, nhìn không giống nhau.
Kiều Chấn Hải cười hỏi: "Có muốn uống một ít không? Rượu của mẹ là chúng ta tự ủ. Còn đây là rượu gạo do cậu con nấu."
Kiều Vũ Tụng kinh ngạc nói: "Ba nấu rượu nho? Chuyện lúc nào?"
"Mới năm nay, lúc nho chín." Từ Ngạo Quân hỏi: "Con uống không?"
Thấy bà thiếu kiên nhẫn, Kiều Vũ Tụng không khỏi bất đắc dĩ, nghĩ thầm lúc này nếu như nói không uống, sợ là Từ Ngạo Quân còn phải nói thêm gì đó, nên vội vàng "con đi lấy ly."
Đây là lần đầu tiên Kiều Vũ Tụng uống rượu cùng gia đình, trong lúc rót đầy ly, hương vị êm dịu và ngọt ngào, anh mới phát giác ra.
Anh tưởng rằng rót đầy ly rồi, mọi người cùng nâng ly chúc mừng. Thế nhưng không có, Kiều Chấn Hải cùng Từ Ngạo Quân uống rượu trong bữa ăn dường như đã trở thành một thói quen, không đáng chúc mừng, không nghĩ tới chúc mừng.
Một gia đình ba người vừa ăn vừa xem tin tức địa phương trên TV.
Trong lễ hội mùa xuân, tin tức chắc chắn sẽ nhắc tới xuân vận.
Bỗng nhiên, Từ Ngạo Quân hỏi: "Năm nay con định đi đâu chơi sao?"
Kiều Vũ Tụng đoán ra ý định của bà, nói: "Hiện tại con không có ý định, chắc không đi được chỗ nào. Mẹ muốn vé miễn phí không?"
Vẻ mặt bà đơ ra, nhưng hề không trả lời.
Kiều Chấn Hải nhìn vợ, bối rối "Năm nay kỉ niệm 35 năm ngày cưới, ba mẹ muốn ra ngoài du lịch. Ba mẹ không biết đi du lịch nước ngoài thế nào, tự do không có, ngôn ngữ không hiểu, đi theo tour đoàn phải tốn phí. Vì vậy dự định tìm một nơi trong nước để đi chơi."
" Vé miễn phí không vấn đề gì, nhưng Minh Hàng có ít đường bay hơn, chủ yếu ở các thành phố Tây. Chủ yếu phụ thuộc địa phương nơi ba mẹ muốn đi."
Từ Ngạo Quân kỳ quái hỏi: "Minh Hàng? không phải Bắc Hàng sao?"
Kiều Vũ Tụng lúc này mới nhớ tới anh chưa từng nói với 2 người về việc từ chức và nhảy việc, mặt anh đỏ lên.
"Không phải con vì scandal lần trước mà nghỉ việc, đúng không?" Từ Ngạo Quân trừng mắt.
Chuyện quan trọng như vậy quên nói cho cha mẹ, Kiều Vũ Tụng cảm thấy xấu hổ, nhưng thời gian qua đi đã lâu, nếu nói lại đầu đuôi, anh cũng không muốn, nhân tiện nói "Không phải. Con chủ động từ chức, con đến Minh Hàng, bởi vì có nhiều đường bay đến Thành phố Tây hơn. Mà Tống Vũ Tiều lại thường đi Thành phố Tây công tác."
Dứt lời, vẻ mặt kích động của Từ Ngạo Quân dường như đông cứng lại. Một lúc sau, bà lúng túng bĩu môi, nói "Hừ, giỏi thật."
Kiều Vũ Tụng nhìn về phía Kiều Chấn Hải, chỉ thấy ông nhếch miệng, rõ ràng là cảm thấy nhẹ nhõm.
Thấy hai người có vẻ tin tưởng, Kiều Vũ Tụng lặng lẽ yên tâm.
Từ Ngạo Quân lại hỏi: "Nó đâu?"
Kiều Vũ Tụng dừng đũa, bỏ cải bẹ vừa nhặt được vào chén, nói: "Cậu ấy về nhà."
"Về nhà với bố mẹ?" Từ Ngạo Quân hỏi thêm.
Kiều Vũ Tụng không hiểu tại sao giọng điệu của bà lại sắc như vậy, "Ừm, chúng con cùng nhau trở về Nhạc Đường.Sau đó, Cậu ấy đã về nhà."
"Ồ." Từ Ngạo Quân đáp lại, một lúc lâu, khẽ hừ một tiếng, rồi thờ ơ nói: "Xem ra cả đời tôi không thể trông cậy có người thứ tư trên bàn ăn."
Kiều Vũ Tụng nhịn xuống kích động, cúi đầu ăn cơm, không trả lời.
"Con trai người khác kết hôn lấy vợ. Ăn tết còn có thể dẫn con dâu về cùng ăn cơm đêm giao thừa. Hai người đây là gì? Này, ai là con dâu của ai vậy? con đến nhà nó hay nó đến nhà chúng ta, hay định cả đời như vậy? ngày lễ ngày tết ai về nhà nấy?" Từ Ngạo Quân hỏi.
Kiều Vũ Tụng thực sự không biết tại sao chuyện lại đến nước này, Từ Ngạo Quân lại còn mỉa mai. Anh hít một hơi thật sâu, nói "Tối nay Tống Vũ Tiều tới đây ngủ, ngày mai con sẽ đến nhà họ ăn cơm."
Từ Ngạo Quân nghe xong, sửng sốt.
Kiều Chấn Hải ngạc nhiên hỏi: "Đêm nay Tiểu Tống lại đây?"
Kiều Vũ Tụng đỏ mặt, gật đầu.
"Làm gì mà buổi tối lại đây ngủ? Cơm cũng không ăn, chỉ đến ngủ, cho rằng nhà chúng ta là kỹ viện sao?" Từ Ngạo Quân bất mãn nói.
Kiều Vũ Tụng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, hỏi: "Mẹ là người duy nhất nói như vậy. Mẹ nói lời này, vậy Mẹ coi con là cái gì?"
Từ Ngạo Quân giật mình mở to hai mắt, nhìn về phía Kiều Chấn Hải, thấy ông không lên tiếng, mới nhìn về phía Kiều Vũ Tụng.
"Con không có ý gì khác." Kiều Vũ Tụng lạnh nhạt nói, ăn một miếng cơm, "Dù sao, con nghĩ Tống Vũ Tiều về nhà là chuyện bình thường. Cậu ấy đã lâu không về, không biết bao giờ mới trở lại. Vì hiếm khi trở vềnhà nên về với ba mẹ không phải là chuyện đương nhiên sao? Trở về nhà là bổn phận, buổi tối đến đây là vì tình cảm giữa con và cậu ấy, chỉ đơn giản như vậy. Nếu là Mẹ, Mẹ có thoải mái nếu con về Nhạc Đường liền chạy đến nhà cậu ấy?"
Từ Ngạo Quân lúc thường ăn nói lưu loát, nhưng lúc này bị Kiều Vũ Tụng nói tới không trả lời được.
Bà lớn tiếng quát "Thế mới nói 2 người có vấn đề. Nếu nó là phụ nữ, chuyện nó trở lại nhà chúng ta trong dịp năm mới là chuyện đương nhiên, căn bản không phải xoắn xuýt là về nhà ai!"
"Đời con không thể nào thích phụ nữ được. Hơn nữa, cho dù cậu ấy là phụ nữ và chúng con ở bên nhau, con cũng không nghĩ cậu ấy phải về nhà mình trong dịp năm mới." Kiều Vũ Tụng thẳng thừng đáp trả.
"Này, này, hai ngươi nói đều có lý." Kiều Chấn Hải vội vàng ngắt lời họ, "Tuy nhiên, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, tại sao các người vẫn tranh cãi về chuyện này? Bỏ đi, bỏ đi, ăn cơm đi.—— Aiii! tên lửa này bay lên mặt trăng, bên trong có tiếp viên hàng không không? "
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng quay đầu nhìn lại, thấy đoạn trích từ một bộ phim trả phí trên TV. Có mấy người mặc bộ đồ phi hành gia, đã lên một con tàu vũ trụ để bay lên mặt trăng. Có một tiếp viên hàng không trên tàu vũ trụ, hỏi nam chính có cần khăn nóng không?
Cả ba cùng xem TV, cuộc cãi vã trước đó cũng bị cắt ngang.
Một lúc sau, Từ Ngạo Quân khinh thường nói: "Đây là phim khoa học viễn tưởng đi? Chỗ nào có chuyện như vậy."
Kiều Chấn Hải cười ha ha "Bây giờ không có, sau này sẽ có. Trước đây điện ảnh ảo tưởng con người lên được vũ trụ, nhưng mọi người lúc đó đều cho là không thể nào, thực tế thì sao? Không phải Tàu vũ trụ Mars express đều ở trên sao Hoả tản bộ hơn 20 năm sao."
"Này! Ông biết cũng nhiều đấy." Từ Ngạo Quân lườm ông một cái, nhưng trên mặt hiện lên một sự ngưỡng mộ rõ ràng.
Kiều Vũ Tụng nhìn thấy ánh mắt quyến rũ của bà trong một giây, anh không tức giận nữa, anh chỉ im lặng ăn và lắng nghe những gì họ thường tán gẫu trong bữa tối.
Không biết Tống Vũ Tiều lúc nào lại đây, ăn cơm tối xong, Kiều Vũ Tụng trở về phòng tìm gối.
Trong lúc vô tình anh nhìn thấy vết tích loang lổ trên tường, hơi ngẩn người.
Đặt gối xuống giường, Kiều Vũ Tụng mở điện thoại lên, tìm bộ phim đã xem trên TV trong bữa tối, đeo tai nghe vào xem lại từ đầu.
Hai mươi phút trước khi bộ phim kết thúc, Tống Vũ Tiều gọi đến, Kiều Vũ Tụng nhanh chóng trả lời: "Alo?"
"Alo?" Tống Vũ Tiều âm thanh mang theo ý cười, "Em đang ở dưới lầu nhà anh."
"Chờ chút, anh xuống mở cửa." Kiều Vũ Tụng dứt lời, tháo tai nghe ra.
Anh đứng dậy muốn đi ra ngoài, suy nghĩ một chút,, anh chọn mở cửa sổ trước. Anh nhìn xuống thật sự thấy Tống Vũ Tiều đang ở dưới lầu, trên tay cầm hai hộp quà lớn, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh.
Kiều Vũ Tụng vẫy tay với cậu, lập tức quay người xuống lầu.
Khi Kiều Vũ Tụng mở cửa ra, Tống Vũ Tiều đã đứng ở ngoài.
Đón cậu vào nhà, Kiều Vũ Tụng ngửi thấy mùi thơm trên người cậu, liền hỏi: "Em tắm rồi?"
Tống Vũ Tiều gật đầu, hỏi: "Chú dì đã ngủ chưa?"
Lúc Kiều Vũ Tụng đi xuống lầu, anh thấy đèn phòng khách vẫn sáng, bên trong có tiếng TV. Anh trả lời: "Chưa đâu. Đây là cái gì?"
Tống Vũ Tiều bật cười nói: "Sâm Cao Ly cùng tổ yến, mẹ em kêu mang đến."
Anh được lòng ta – xót xa lòng người nói: "Quá xa xỉ rồi!"
"Không tốn tiền đâu, là do người khác đưa. Ở nhà vẫn còn hai hộp." Tống Vũ Tiều nói xong liền ngẩng đầu nhìn, lưng đột nhiên cứng lại, liền chào hỏi: "Xin chào! Chú!"
Kiều Chấn Hải khách sáo đứng ở trên cầu thang, cười cười: "Tiểu Tống đến rồi à?"
Tống Vũ Tiều nói: "Muộn như vậy lại đến đây, con xin lỗi đã quấy rầy."
Nghe thấy Tống Vũ Tiều thực sự chào hỏi, Kiều Vũ Tụng ở trong lòng bối rối không thôi.
"Mau lên lầu ngồi đi." Kiều Chấn Hải chào hỏi.
"Vâng." Tống Vũ Tiều nhìn Kiều Vũ Tụng liếc mắt một cái, cùng Kiều Chấn Hải lên lầu, hỏi, "Dì đâu ạ?"
"À" Kiều Chấn Hải đột nhiên dừng lại, quay người xấu hổ cười với cậu, bước nhanh xuống lầu, hướng phòng bếp hô to, "Này!Bà! Tiểu Tống đến rồi!"
Từ Ngạo Quân không hiểu ra sao nói: "Cái gì Tiểu Tụng lại đây? không phải vẫn luôn ngốc trong nhà sao?"
Kiều Chấn Hải ngại ngùng nhìn Tống Vũ Tiều, vội vàng đi vào bếp.
Tống Vũ Tiều cùng Kiều Vũ Tụng nhìn nhau muốn cười.
Một lúc sau, Từ Ngạo Quân đeo tạp dề đi tới cửa phòng bếp, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Tiểu Tiều đến rồi hả? Đến, dì nấu bánh trôi rồi, ăn một chén đi - tới thì tới, còn mang quà theo làm gì? Con trai, đưa Tiểu Tiều lên lầu và cất đồ đi. Mẹ sẽ mang bánh trôi lên."
"Dì thong thả, con cất đồ xongsẽ xuống dưới ăn." Tống Vũ Tiều vội vàng nói.
"Không sao, không sao, hai người lên trước đi!" Từ Ngạo Quân nói xong liền quay vào phòng bếp.
Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của bà, lại nghĩ đến thái độ trong bữa tối, Kiều Vũ Tụng không biết bất lực hay vui mừng.
"Em để đồ ở phòng khách đi, anh sẽ dọn bánh trôi cho." Kiều Vũ Tụng đẩy tay cậu.
"Tốt bụng như vậy?" Tống Vũ Tiều nói đùa.
Kiều Vũ Tụng lườm cậu một cái, đe dọa: "Lại nói nữa, anh sẽ cắn em."
"Ha ha, vậy thì em không nói." Tống Vũ Tiều nói, "Bị anh cắn rất đau nha."
Nghe vậy, mặt Kiều Vũ Tụng nóng lên, anh quay người, chưa kịp rời đi đã bị cậu túm lấy cánh tay và đánh vào mông anh một cái.