Tương Ngữ

Chương 127: Ngày tuyết lại rơi - 4



Để dọn dẹp sạch cà phê trên sàn, Tống Vũ Tiều ném cái khăn tắm xuống vũng cà phê. Hiệu quả không lớn, mùi cà phê vẫn thơm thoang thoảng khắp phòng cùng với điều hòa và máy sưởi. Tống Vũ Tiều thả thêm một cái khăn tắm khác, Kiều Vũ Tụng nhìn vào và tự nghĩ: ngày mai tạp vụ khách sạn tới dọn phòng chắc chắn sẽ mắng họ. Cơ mà, lúc đó họ đã trả phòng và rời đi rồi.

Tống Vũ Tiều giẫm lên khăn tắm, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đang quấn áo choàng tắm, cau mày hỏi: "Anh làm sao vậy?"

"Em ở nước ngoài lâu như vậy, tố chất chịu đựng cũng không khá hơn bao nhiêu." Kiều Vũ Tụng trêu ghẹo.

Tống Vũ Tiều bĩu môi, hỏi: "Mùi vị này có thể chịu được sao? Em sẽ mở cửa sổ, nếu như anh không lạnh."

Kiều Vũ Tụng lắc đầu, nói: "Em muốn em cứ mở cửa. Thật ra, anh nghĩ nó có mùi rất thơm, giống như ... mùi trên cơ thể em."

Tống Vũ Tiều đã đi tới bên cửa sổ, nghe vậy quay đầu lại hỏi: "Mùi trên người em? Em không có nước hoa cà phê."

Anh chỉ là thuận miệng nói, Tống Vũ Tiều lại quá nghiêm túc. Anh nhịn cười giải thích "Đó là mùi vị của công tác khổ cực."

Tống Vũ Tiều cười cười: "Cũng không khổ cực như vậy. Hơn nữa, tăng ca đều uống cafe pha máy nhanh gọn, không có thời gian pha tay."

Kiều Vũ Tụng bước tới bàn trà, nhìn trong hộp đựng đồ, lấy ra 2 gói cà phê hòa tan, hỏi: "Uống không? Mùi của công tác vất vả."

Tống Vũ Tiều cười rũ: "Nếu như anh không lo lắng là ngủ không được."

"Không có, có emở đây, anh có thể ngủ bất cứ lúc nào." Kiều Vũ Tụng rót nước khoáng vào bình nước nóng, đột nhiên cảm thấy một làn gió mát lạnh kèm theo hơi ấm của điều hòa, anh quay đầu lại nhìn, thấy Tống Vũ Tiều mở cửa sổ, có vẻ như tuyết đã tràn vào phòng.

Thật không nghĩ tới, còn có tuyết rơi.

Thành phố Tân Châu phía nam vẫn sôi động về đêm. Trong những câu chuyện về thành phố này, có rất ít ký ức về tuyết, kiến ​​trúc của thành phố dường như cũng không thích hợp khi có tuyết rơi. Có lẽ chính vì thế, lúc tuyết thật sự rơi - đặc biệt thanh tao.

Kiều Vũ Tụng pha hai tách cà phê nóng, một tách đưa cho Tống Vũ Tiều.

Họ ngồi cạnh nhau trên sofa, mở rèm và lặng lẽ nhìn tuyết trắng rơi ngoài cửa sổ.

Thời khắc này, thời gian dường như trôi qua rất chậm, nên bọn họ có thể chậm rãi tiêu hao cùng lãng phí.



Uống xong nửa tách cà phê vẫn không thể chống lại sự mệt mỏi dần dần ập đến, mi mắt Kiều Vũ Tụng trở nên nặng trĩu. Anh xoa xoa mắt hỏi: "Hồi ở Mỹ em có thường thấy tuyết rơi không?"

"Hiếm lắm. California và Texas không có nhiều tuyết. Em ở Washington một thời gian, cũng chỉ nhìn thấy một vài lần." Tống Vũ Tiều nhún vai.

"Ở Tích Tân cũng không thường xuyên có tuyết, rõ ràng là phía Bắc." Anh cụp mắt nhìn cà phê trong tay, "Có lẽ vì anh ít thấy tuyết hơn, mỗi khi nói có tuyết, điều đầu tiên trong đầu anh là thảm họa bão tuyết năm đó. Ngoại trừ một hoặc hai vụ chuyển hướng ở Tân Thành do mưa và tuyết, thì trận tuyết ở Nhạc Đường vào mùa đông năm đó là lớn nhất mà anh từng thấy. "

Tống Vũ Tiều cúi đầu cười khẽ, nói: "Em cũng vậy."

Nói đến đây, Kiều Vũ Tụng bỗng nhiên cảm thấy mình không còn gì để nói. Dường như lúc này, từng mảnh tuyết bay cũng có thể gợi lại cho anh rất nhiều chuyện kí ức, cho nên chỉ cần yên lặng ngồi bên cạnh Tống Vũ Tiều là đủ rồi.

Không biết đã qua bao lâu, Tống Vũ Tiều khẽ thở dài: "Thật đẹp!"

Kiều Vũ Tụng hiếm khi nghe cậu khen cái gì, vui vẻ nói: "Tuyết sao?"

Cậu gật đầu.

Kiều Vũ Tụng mỉm cười.

"Đôi khi em nghĩ rằng nhân loại chúng tađào rỗng tâm tư, tiêu tốn nhân lực cùng vật lực khổng lồ để theo đuổi những thứ bên ngoài trái đất, muốn biết bên ngoài Dải Ngân Hà phong cảnh như thế nào... Nhưng biết đâu, một ngày nào đó, chúng ta thực sự có thể nhìn thấy thế giới cách chúng ta hàng vạn năm ánh sáng, lại phát hiện không gì có thể so sánh được với cảnh đep trần gian trên Trái đất này."

Tống Vũ Tiều cười nhàn nhạt "Thiên Hà mênh mông thật đẹp, cũng không có sai. Nhưng có lẽ đẹp hơn cả là sự ấm áp của thế giới con người bên dưới. "

Kiều Vũ Tụng lần đầu nghe thấy Tống Vũ Tiều nói những lời xúc động như vậy, anh vừa ngạc nhiên vừa cảm thán. Anh không biết đây có phải là mặt khác của Tống Vũ Tiều, hay vì ở bên anh mà cậu có một mặt khác như vậy. Tóm lại, bất kể là lý do gì, như vậy cũng đủ an ủi Kiều Vũ Tụng.

"Sao em lại nói như vậy. Anh tưởng em thấy công việc của mình là thiêng liêng và vĩ đại nhất rồi." Kiều Vũ Tụng không có ý chế nhạo, anh chỉ nghĩ Tống Vũ Tiều thất lợi hại.

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều kỳ quái nhìn anh, rõ ràng cảm giác được anh đang trêu ghẹo.

Kiều Vũ Tụng nghiêm mặt nói: "không phải đang cười em, bản thân anh cũng cảm thấy như vậy. Kinh thiên động địa, mai danh ẩn tích,không phải sao?"



Tống Vũ Tiều hơi run run, mới rũ mắt xuống nói: "Có lẽ vậy."

Anh im lặng một hồi rồi hỏi: "Đã bao giờ em muốn nghỉ việc chưa?"

Tống Vũ Tiều nhìn anh, có lẽ ánh sáng trong phòng nhu hòa, trong mắt anh ấm áp như ánh sáng ngọn nến, trông anh rất dịu dàng. Nhìn một lát, Tống Vũ Tiều nói "Từng có một – hai lần, em không xác định cuối cùng em muốn làm gì... Bởi vì khi đó, em hoài nghi rằng: nếu ngay cả người em quan tâm nhất - em còn không hiểu được. Coi như em có thể hiểu biết về một hành tinh nào đó trong hệ mặt trời, vậy thì có ích gì?"

Kiều Vũ Tụng sững sờ, khoảng khắc, không nhịn được đưa tay xoa xoa hai má Tống Vũ Tiều, đau lòng nhìn cậu.

Rất kỳ lạ, Kiều Vũ Tụng thường cảm thấy rất kỳ lạ, Tống Vũ Tiều là một người lý trí và mạnh mẽ như vậy, cậu không sợ cô đơn, cũng hiếm khi cô đơn, Kiều Vũ Tụng hoàn toàn tin rằng cho dù không có anh, Tống Vũ Tiều cũng có thể sống tốt trên thế giới này.

Có thể cố tình, Kiều Vũ Tụng biết rõ ràng như vậy, khi nhìn Tống Vũ Tiều, anh vẫn đau lòng như cũ. Khi Tống Vũ Tiều nguyện ý phơi bày một mặt yếu đuối của mình, Kiều Vũ Tụng cảm thấy xót xa, khi cậu không muốn biểu lộ, Kiều Vũ Tụng càng thêm không nỡ.

"Bây giờ em không cần phải hoài nghi nữa. Em đã hiểu biết rất rõ về anh rồi, đúng không? nếu không phải, anh cũng hết cách rồi?" Kiều Vũ Tụng cười.

Tống Vũ Tiều không nhịn được cười: "Đúng vậy. Bởi vì em biết rằng anh là người tốt nhất, lương thiện nhất mà em từng gặp. Hơn nữa, gần đây em còn phát hiện ra một điều nữa khiến em tự hào."

"Là gì?" Kiều Vũ Tụng hỏi.

Tống Vũ Tiều búng búng trán anh mấy lần, nói "em phát hiện, em biết anh tốt như thế nào hơn cả bản thân anh."

Kiều Vũ Tụng bật cười, "Được thôi, nếu như em nhất định phải nói như vậy."

Tống Vũ Tiều đặt cà phê trong tay họ sang một bên, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, hỏi: "Anh nói xem, nếu em biết cả những bí ẩn của vũ trụ và anh, em có phải là người thông minh nhất trên thế giới không?"

Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm: Sao Tống Vũ Tiều lại trẻ con như vậy? Nhưng ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu, Tống Vũ Tiều đã cắn chặt vành tai khiến anh đau đớn "ai da" một tiếng.

"Đúng hay không?" Tống Vũ Tiều ôm chặt anh, "anh Tiểu Tụng nóiđi."

Kiều Vũ Tụng trong lòng thở dài, nhưng sau tiếng thở dài, chỉ còn sót lại nhiệt lượng nóng rực. Anh cúi đầu gác lên hõm cổ Tống Vũ Tiều cạ cạ, áo choàng tắm mềm mại rất thoải mái áp vào mặt.

" Đúng, em lợi hại. Là anh bị người thông minh nhất trên thế giới này yêu." Kiều Vũ Tụng nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv