Kiều Vũ Tụng trước đây vẫn luôn lo lắng bị ba mẹ biết được tin anh nghỉ việc. Hôm nay nhìn thấy Kiều Chấn Hải lo lắng anh và Tống Vũ Tiều không hợp vì địa vị xã hội khác nhau, anh càng quyết tâm che giấu. Dù đã là tiếp viên của hãng hàng không Bắc Hàng Airlines, nhưng Kiều Chấn Hải và những người khác vẫn cảm giác gia đình anh "trèo cao", nếu biết anh thất nghiệp còn không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.
Anh nói với ba mẹ nghỉ phép năm ở nhà, đồng nghĩa là anh không thể tiếp tục ở lại nhà nữa, dù sao phép năm cũng chỉ có 5 ngày.
Kiều Vũ Tụng ngồi ở sau quầy, dùng di động đặt một vé máy bay trở lại Tích Tân.
Hợp đồng lao động của anh vẫn chưa chính thức chấm dứt, anh vẫn có thể sử dụng vé giảm giá. Lúc chuẩn bị nghỉ việc, vẫn không quên dùng phúc lợi nhân viên chưa sử dụng, lúc làm việc này, Kiều Vũ Tụng có hơi chột dạ.
Sau này sẽ như thế nào? Hiện tại Kiều Vũ Tụng không biết, đặt xong vé máy bay, anh đột nhiên muốn quay lại nhà ở Tích Tân - nhà của Tống Vũ Tiều ở Viện số 6 Shangrenli. Anh sống ở đó không lâu, nhưng nếu tính từng phút từng giây, giữa anh và Tống Vũ Tiều có quá nhiều kỷ niệm.
Kiều Vũ Tụng nhàn nhã đến buồn chán, mở điện thoại di động lên xem các chương trình tạp kỹ.
Một lúc sau, anh thấy thông báo có một email mới hiện lên trong hộp thư, người gửi là hệ thống bán vé của Bắc Hàng, anh đã thoát khỏi màn hình video, vào hộp thư để kiểm tra tình trạng đặt vé.
Việc đặt chỗ đã được thực hiện, nhưng chỗ ngồi chật cứng, Kiều Vũ Tụng không chắc liệu mình có thể đáp chuyến bay vào lúc đó hay không nữa.
Kiều Vũ Tụng phẫn nộ thoát ra khỏi email đến và anh nhìn thấy có những email chưa đọc trong thùng rác, liền nhấp vào để xem. Thấy trong đó có email từ Minh Hàng Airlines, Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp một tiếng. Anh vội vàng mở mail, đúng lúc này, có người gõ gõ vào tủ kính của quầy hàng.
"Mua thuốc lá!" Người đàn ông nói.
Kiều Vũ Tụng muốn kêu anh ta đợi một chút, vừa nhìn lên và thấy một khuôn mặt khó chịu, nhất thời sửng sốt.
Trước sự kinh ngạc của anh, người kia khó hiểu và lặp lại: "Mua thuốc lá!"
"Ồ, đợi chút" Kiều Vũ Tụng hơi hoảng hốt đứng dậy, hỏi "Muốn loại nào?". Anh ngạc nhiên khi thấy Hoàng Tân Phàm đang ôm một bé gái trong tay, chừng 5 hoặc 6 tuổi.
Hoàng Tân Phàm nói "Phù Dung Vương, hộp màu xanh." ( hình ảnh dưới chú thích)
Kiều Vũ Tụng từ lâu không quá quen thuộc với tủ thuốc lá trên quầy, thêm vào anh không hút thuốc, muốn mau chóng tìm hộp thuốc lá kia, thực sự khó khăn. Vừa tìm thuốc lá, anh vừa nhìn trộm Hoàng Tân Phàm, chỉ thấy những ngón tay của Hoàng Tân Phàm đang gõ gõ trên quầy một cách nóng nảy, trong khi cô bé con mở to mắt nhìn xung quanh một cách háo hức.
"Đây, 40." Kiều Vũ Tụng báo giá theo giá niêm yết ghi trên quầy.
Hoàng Tân Phàm lấy điện thoại di động ra, dừng một chút, lúc quét mã lầu bầu nói: "Không tính điểm ưu đãi? Lúc thường lấy có 38."
Nghe giọng điệu giống như thường đến đây, Kiều Vũ Tụng đổi giọng: "Vậy thì 38."
"Ba, con muốn ăn kẹo mút." Bé gái năn nỉ, lôi kéo ống quần Hoàng Tân Phàm.
"Một cây kẹo mút nữa, tổng cộng là bao nhiêu?" Hoàng Tân Phàm sốt ruột hỏi.
Kiều Vũ Tụng vội vàng tìm kẹo que, nhưng không biết giá cả nên đại khái: "Tổng cộng 40."
Anh đặt cả hũ kẹo mút trước mặt bé gái, cúi đầu hỏi: "Nhóccon, muốn hương vị gì?"
"Dạ, vị dâu tây." Bé gái hồn nhiên trả lời.
Kiều Vũ Tụng tìm khắp hũ kẹo mới thấy một cây kẹo mút hương dâu, lấy nó ra, cúi xuống và đưa cho cô bé.
Bé gái nhận lấy que kẹo mút và ngọt ngào nói: "Cảm ơn chú!"
"Không có chi." Kiều Vũ Tụng mỉm cười với bé.
"Ăn sau bữa tối đi, nếu không con sẽ không ăn cơm được và mẹ lại mắng con nữa." Hoàng Tân Phàm nói, giật lấy que kẹo từ tay con gái, bỏ vào túi quần cùng với gói thuốc.
Cô gái nhỏ giật mình, sau đó bĩu môi ủ rũ, khịt mũi khó chịu, lớn tiếng nói: "Bữa tối xong phải đưa cho con!"
"Biết rồi, biết rồi. Dài dòng như mẹ con vậy." Hoàng Tân Phàm nói, nắm tay cô bé rời khỏi cửa hàng tạp hóa.
Nhìn bóng lưng của hai cha con rời đi, Kiều Vũ Tụng chỉ cảm thấy như đang mơ. Nhiều năm không gặp, Hoàng Tân Phàm đã hoàn toàn quên mất anh là ai. Là do anh đã thay đổi quá nhiều, hay vì Hoàng Tân Phàm không biết cửa hàng tạp hóa là nhà của anh, cho nên hoàn toàn không nhớ? Vì Hoàng Tân Phàm không thể nhớ anh nên anh ta cũng quên những gì đã làm và đã nói với anh năm đó sao?
Thật mỉa mai. Kiều Vũ Tụng thừa nhận năm đó bị Hoàng Tân Phàm bắt nạt, anh đã có một loạt lời nguyền rủa và suy nghĩ xấu xa, chính là "ác giả ác báo". Hoàng Tân Phàm bắt nạt anh như vậy, vô học, ra ngoài xã hội, nhất định sống không được thoải mái.
Lời nguyền độc ác nhất của Kiều Vũ Tụng là: anh ta phạm phải một sai lầm không thể sửa chữa và phải ngồi tù, cũng như anh đã từng hy vọng rằng những tên côn đồ chuyên bắt nạt người yếu thế trên đường sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Thế nhưng, không có.
Ít nhất, Hoàng Tân Phàm bây giờ không rơi vào trạng thái bất ổn. Anh ta có thể mua một gói thuốc lá với giá 40 tệ, còn mua một cây kẹo mút cho con gái mà không cần suy nghĩ. Còn có con gái anh ta rất ngoan ngoãn và ngây thơ.
Cậu thiếu niên từng bắt nạt bạn cùng lớp ở trung tâm luyện thi hồi đó, dù không dương quang sáng lạn, nhưng cũng có được một hạnh phúc bình yên.
Trước đó vài ngày, Kiều Vũ Tụng bị mang lên hot seach, một lượng lớn các lượt retweet và chia sẻ khiến anh ảo tưởng rằng cả thế giới đều biết đến anh.
Ngay cả như vậy, Hoàng Tân Phàm nhìn thấy anh —— coi như không nhớ rõ "Kiều Vũ Tụng", mà anh ta nhìn anh, cũng không một chút lăn tăn gợn sóng nào. Rõ ràng là anh ta không biết hoặc không chú ý đến tin tức. Giống như Hoàng Tân Phàm chỉ quan tâm đến những thứ thuộc về mình, và chỉ quan tâm đến sự bình yên nhỏ bé thuộc về mình.
Kiều Vũ Tụng nhớ lại những ân oán giữa họ khi đó, bây giờ đã tan biến không còn gì nữa. Nói đến cùng, bọn họ đều là những người bình thường, thời niên thiếu đã từng hoang đường, xốc nổi, tự hào và thất vọng. Qua khoảng thời gian đó, đích đến của bọn họ đều là giống nhau.
Đó chính là cả đời chỉ muốn sự bình yên nhỏ bé thuộc về mình, bảo vệ người mà mình quan tâm.
"Aaaa." Kiều Vũ Tụng đang ăn, suýt nữa hét to khi đọc email của Minh Hàng Airlines. Anh che miệng, nhìn chằm chằm vào màn hình để xác nhận nội dung hết lần này đến lần khác.
Từ Ngạo Quân cau mày nói: "Ăn cơm thì ăn cơm đi, chơi điện thoại di động làm gì? Gào gào thét thét."
Kiều Vũ Tụng còn không có nói cho bà biết anh từ chức, nên tự nhiên cũng không có thể nói nội dung email, liền giả vờ bình tĩnh nói: "Không có gì. Đúng rồi, ngày mốt con sẽ quay lại Tích Tân, kỳ nghỉ kết thúc rồi."
Nghe vậy, Kiều Chấn Hải nói: "Con đi sớm như vậy?"
Nghe được giọng nói ông rõ ràng có chút mất mát, Kiều Vũ Tụng tiếc nuối: "Vâng, phép năm cũng không có nhiều."
Từ Ngạo Quân hỏi " Đã mua vé chưa?"
Kiều Vũ Tụng gật đầu, nói: "Buổi trưa ngày mốt, 12 giờ, bay từ Tân Châu."
"Vậy ngày mai thu dọn đồ đạc đi." Từ Ngạo Quân nói, "Đi sớm một chút cũng tốt. Vốn dĩ mẹ nghĩ con nghỉ phép vào lúc này là không thích hợp. Con đã phạm sai lầm rồi, còn muốn xin nghỉ nữa. Công ty sẽ nghĩ như thế nào đây? Hãy nhanh chóng quay trở lại làm việc chăm chỉ,biểu hiện tốt một chút. Nếu không, sau này lại phạm lỗi, sẽ bị sa thải thôi."
Kiều Vũ Tụng rất muốn nói cho bà biết anh đã từ chức, bất mãn nói: "Con đã có lỗi gì? Làm sao con lại phạm sai lầm? Năm nào rồi mà mẹ? Ai còn nhìn chằm chằm vào đời tư của người khác không tha."
Từ Ngạo Quân cười lạnh: "Ừ. Con là gay, lúc trước còn tùy tiện ngủ với người ta, vậy mà còn tự cao tự đại?"
Sắc mặt Kiều Vũ Tụng tối sầm lại, anh đặt chén đũa xuống "Con không ăn nữa."
"Con chính là như vậy, nói đạo lý con không nghe, bằng không,mấy ngày trước người ta có thể nói lung tung được sao? Tại sao con với minh tinh kia bị chụp mấy bức bức ảnh, người khác có thể đem ra bàn tán? Còn không phải là bởi vì cuộc sống trước kia của con, tác phong có vấn đề?"
Từ Ngạo Quân thở dài: "Động một chút là nói đây là thời đại nào rồi, đây là năm nào rồi? Mẹ tuy là người già, nhưng cũng có lên mạng.Mẹ biết, hiện nay trên mạng lưu hành văn hóa hủ nữ, phim đam mỹ cải biên thì phổ biến, 2 nam minh tinh bên trong diễn tình cảm, còn nổi tiếng hơn cả nữ chính. Nhưng có ích lợi gì? Con nghĩ đây là toàn thế giới dễ dàng chấp nhận đồng tính? Đầu óc con tỉnh táo một chút được không? Muốn tất cả mọi người tiếp thu, sau những bộ truyện tranh đồng tính, chuyển thành phim truyền hình sau đó, vai chính cũng không nói chuyện yêu đương nữa đi. Không những không nói yêu đương, mà còn quay qua yêu phụ nữ. Con nói đi tại sao?"
"Hôm qua tin tức đưa tin số bệnh nhân AIDS gia tăng, lây nhiễm qua đường tình dục đứng đầu, phía dưới bình luận đều là chửi mắng đồng tính luyến ái, có cả nam lẫn nữ, tại sao lại chỉ mắng đồng tính luyến ái, có từng nghĩ tới chưa?
Những người trên mạng tùy tùy tiện tiện gõ bàn phím, tung hô cp nam với nam, xứng với không xứng, con thật sự nghĩ thời đại này đồng tính luyến ái có thể sống quang minh chính đại hay sao?"
"Nói nhiều như vậy, cuối cùng mẹ muốn con làm gì? Chia tay với Tống Vũ Tiều? Hay trở thành người khác tính luyến, sau còn kết hôn với phụ nữ?" Kiều Vũ Tụng buồn bực hỏi.
Kiều Chấn Hải thở dài bất lực: "Được rồi, thôi đi, nó đã ngoài 30,có quyết định của chính mình.Nói nhiều cũng vô ích."
"Nói nhiều cũng vô ích sao?Quay đầu lại xảy ra chuyện, tất cả không phải là trách cha mẹ sao? Xem trên tin tức đi, có bao nhiêu người phạm tội, cuối cùng rồi cũng chĩa mũi mắng chửi cha mẹ họ." Từ Ngạo Quân phản bác chồng, nói với con trai:
"Con đã thế này rồi, còn làm được gì với con nữa? Vừa rồi mẹ đã nói, khi về con hãy chăm chỉ làm việc. Đừng cả ngày lên mạng, online internet, con đến chợ hay hỏi người qua đường đi. Người không chấp nhận đồng tính luyến ái còn nhiều lắm. Lời khách khí đều không đáng kể, không thể thiếu câu 'đồng tính luyến ái đều là như vậy'. Ngày thường nói chuyện, làm gì cũng cẩn thận chút, đừng để người ta bàn tán.
Hiện tại con không còn độc thân nữa. Nếu xảy ra chuyện gì, người ta sẽ xì xầm bạn trai con Tống Vũ Tiều thì thế nào đây?Nói gần nói xa không bằng nói thật. Mẹ đoán trên mạng cũng không biết quan hệ của 2 người đi. Muốn biết đến đâu? Con suy nghĩ một chút Tống Vũ Tiều có thân phận gì. Những người kia có thể tìm tới nhà chúng ta, còn không tìm tới đơn vị của Tống Vũ Tiều được sao? Nói con vàii câu, vẫn không thích nghe."
Kiều Vũ Tụng không ngờ cuối cùng bà cũng nói tới Tống Vũ Tiều, bà nói như vậy, anh cảm thấy xấu hổ và không biết phải nói gì. Anh cúi đầu mở email trong điện thoại di động, lặp lại nội dung yêu cầu anh phỏng vấn tiếp viên trưởng, xác định tin tức có thể cho anh thêm dũng khí.
Có lẽ thấy anh im lặng quá lâu, Kiều Chấn Hải hòa hoãn "Này, mẹ con cũng không có ý gì khác.Nói cho cùng, là hi vọng con sống tốt. Nếu con quyết định cùng Tiểu Tống bên nhau, vậy chính mình thay đổi cho tốt hơn. Cùng với một người tốt, phải để chính mình cũng tốt. Như vậy mới xứng với người ta, cũng xứng đáng với chính mình. Tất cả chúng ta đều đi theo con đường này."
Kiều Vũ Tụng nghe được, trái tim run lên, ngẩng đầu nhìn về phía ông.
Ông cười ha ha, nhìn Từ Ngạo Quân vẫn im lìm không lên tiếng, nháy mắt ra dấu "Cứ như vậy đi, đừng nói nữa. Ăn cơm, ăn cơm, cơm nước đều nguội rồi."
Từ Ngạo Quân nhìn Kiều Vũ Tụng liếc mắt một cái, bất mãn mà hừ hừ hai tiếng, rồi tiếp tục ăn.
Lúc nãy Kiều Vũ Tụng nói không ăn nữa, mà bây giờ Kiều Chấn Hải đã hòa giải, khiến anh không khỏi xấu hổ. Một lúc sau, anh đút điện thoại vào túi quần, cầm lên chén cơm đang ăn dở. Anh mới cầm đũa, đã thấy Từ Ngạo Quân thay đĩa rau cải xanh đặt trước mặt anh bằng đĩa thịt lợn rang.