Tống Vũ Tiều nói sau 20 phút sẽ đến, Kiều Vũ Tụng nửa giờ trước đã thu dọn phòng một lần.
Sau nửa đêm, cho dù mạng xã hội có sôi động đến đâu, Bắc Hàng Airline cũng không có bất kỳ động thái nào. Một mặt, Kiều Vũ Tụng thầm hy vọng Bắc Hàng có thể mượn đơn từ chức của mình để biểu thị giữ lại, nhưng mặt khác, anh cũng phải chuẩn bị cho những kế hoạch trong tương lai.
Trước đây, làm phục vụ không được coi là "công việc nghiêm túc", nhưng đó tốt nghiệp trường nghề, lại được tuyển dụng suôn sẻ nên Kiều Vũ Tụng căn bản không có kinh nghiệm tìm việc làm. Anh mở thị trường tìm việc, mờ mịt tìm kiếm thông tin tuyển dụng, đọc xong yêu cầu công việc, anh hoàn toàn không nghĩ mình là "nhân tài".
Đều nói đi được tới đâu hay tới đó, tiếp theo bước đi như thế nào, anh cũng không biết. Càng ngày anh càng nghĩ ân oán giữa anh và Bắc Hàng cứ để yên như vậy, đỡ phải tìm phiền toái cho mình.
Kiều Vũ Tụng ngáp một cái, nghĩ ngợi lung tung và tìm thấy tên của Khương Tình trong danh bạ. Anh biết Khương Tình đi ngủ sẽ tắt âm tin nhắn, hiện tại nhắn tin cũng không quấy rầy cô, cho nên trực tiếp gửi đi: Tôi đã nộp đơn từ chức, tương lai không biết phải làm gì. Công ty của cô có vị trí tuyển dụng nào không? SS cũng được, tôi sẽ làm hậu bối của cô, haha!
Vốn dĩ chỉ là tự giễu mình vì buồn chán và bối rối, anh cũng cho là Khương Tình tỉnh dậy mới trả lời tin nhắn, không ngờ tin nhắn được gửi đi, Khương Tình liền trả lời.
Cô nói: Công ty cũng có kế hoạch tuyển thêm một nhóm người mới để bổ sung cho tuyến Trung Á mới được phát triển, không biết SS và CF yêu cầu như thế nào. Mai tôi hỏi giúp anh nhé!
Kiều Vũ Tụng thấy cảm động trong lòng, anh hỏi Σ (っ ° Д °) っCô vẫn chưa ngủ sao?
Khương Tình: Chưa, tôi ở đây.
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, cuối cùng anh cũng có thể nói ra điều mình thực sự muốn nói: Vậy thì cô hãy giúp tôi tìm hiểu xem, nếu như có thể không ở lại Bắc Hàng là tốt nhất. Mà tôi không biết phải làm cái gì sau đó.
Khương Tình: Mmmm, ngày mai tôi sẽ hỏi thăm cho anh. Bắc Hàng không giúp anh lần này sao?
Kiều Vũ Tụng cười khổ: Hazz... Bắc Hàng như nào cô đâu phải chưa từng nghe nói.
Khương Tình: Ừm, Mặc dù SS và CF của các đường bay mới bổ sung thường được chọn từ các tuyến khác lên, nhưng nếu anh muốn bắt đầu từ SS, thì phải là của Bắc Hàng Airlines đi ra. Nếu anh đến một công ty nhỏ, tôi nhìn cũng không lọt mắt!
Kiều Vũ Tụng cảm thấy thời điểm không tìm được việc làm, trong lòng cũng có chút cao không thành - thấp cũng không phải, bị Khương Tình nói toạc, không khỏi xấu hổ, chỉ có thể hồi phục: Ha ha... ( ̄▽ ̄) "
Khương Tình: Nhưng mà, anh đã bao giờ nghĩ đến việc đi Minh Hàng chưa? Bởi vì tôi nghe nói bạn trai anh thường đi công tác thành phố Tây, Minh Hàng không phải có rất nhiều đường bay ngắn ở bên kia sao?
Kiều Vũ Tụng: đãi ngộ hơi kém hơn, nhưng không bận rộn như vậy, tôi từng làm SS tại Bắc Hàng đi qua đó cũng đủ điều kiện CF đi?
Khương Tình: Uh, nó có máy bay lớn không?
Nhìn thấy tin nhắn, Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười, nói: Tôi không biết tại sao tôi lại từ chức, nhưng bây giờ tôi nghĩ mình có thể đến công ty khác, xem ra vẫn được. Tuy nhiên, 2 ngày qua tin tức ảnh hưởng như vậy, không ai dám muốn tôi.
Khương Tình: Cái gì nha! Hiện tại trên mạng chính là như vậy, không khí đầy mùi thuốc súng. Qua hai ngày nữa là không còn biết ai là ai! Lại nói, hàng không dân dụng gặp chuyện như vậy, không có bộ phận HR của công ty nào mà không biết. Nếu tất cả đều quan tâm đến sự kiện này thì không còn ai đi máy bay cả. Muộn rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt, chờ tin của tôi nhé!
Sau khi những bức ảnh của Kiều Vũ Tụng và Đằng Lập Quân bị lan truyền trên mạng, Khương Tình chỉ nhắn tin hỏi thăm một lần lúc đầu. Từ đó về sau, Kiều Vũ Tụng không có liên hệ với cô.
Thế nhưng hiện tại, liên hệ đêm khuya, Khương Tình cũng không hỏi chi tiết liền nói giúp anh, thực sự làm cho Kiều Vũ Tụng cảm thấy nhẹ nhõm, thật giống thế giới này không hoàn toàn vô cảm, và anh không chỉ có mỗi Tống Vũ Tiều mà thôi.
Kiều Vũ Tụng xúc động gửi lời cảm ơn, Khương Tình chỉ kêu anh nghỉ ngơi sớm chứ không nói gì nữa.
Anh thở dài thườn thượt, nghĩ rằng dù Trung Hàng không có cơ hội cũng không sao, ít nhất anh cũng có một chút phương hướng cho tương lai. Khương Tình nhắc nhở anh rằng nếu anh muốn, anh có thể thử
Hãy thử gửi sơ yếu lý lịch đến một số công ty hàng không vừa và nhỏ, bằng cách này, anh có thể tiếp tục làm công việc mình thích và có thể tự tin cắt đứt với Bắc Hàng.
Điện thoại di động của Kiều Vũ Tụng ngày càng nóng, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, khi nhìn thấy Tống Vũ Tiều gọi, anh nhanh chóng bắt máy "Alo?"
"Alo? Mở cửa sổ." Trong giọng Tống Vũ Tiều mang theo ý cười.
Kiều Vũ Tụng đi đến mở cửa sổ ra, nhìn thấy Tống Vũ Tiều đứng ở dưới lầu, trong lòng vui vẻ, vẫy vẫy tay với cậu.
Tống Vũ Tiều cũng vẫy vẫy tay.
"Chờ chút, anh mở cửa cho em." Kiều Vũ Tụng nói rồi cúp điện thoại.
Đầu tiên, cậu gửi thông tin bất lợi của Đằng Lập Quân cho đối thủ cạnh tranh, sau đó cậu báo cáo Tăng Nhất Tâm trốn thuế.
Kiều Vũ Tụng là người luôn cầu sống yên ổn , không muốn tranh đấu, nếu không bị chèn ép, anh sẽ không nghĩ đến việc từ chức
Vì vậy, Tống Vũ Tiều biết rằng những gì cậu làm chính là đòi hỏi sự công bằng cho anh, làm cho Kiều Vũ Tụng nhẹ nhõm. Cậu nghĩ rằng khi gặp Kiều Vũ Tụng vẫn còn mặt ủ mày chau, nhưng mà bây giờ khi nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đầy mặt ý cười, cậu rất ngạc nhiên.
"Em đến rồi." Kiều Vũ Tụng ôm lấy cậu.
Tống Vũ Tiều lấy lại tinh thần, vỗ vỗ lưng anh, hỏi: "Gặp được chuyện tốt gì vậy anh?"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sửng sốt, ý thức được Tống Vũ Tiều cũng cảm thấy được cậu làm cũng không phải chuyện tốt gì. Đúng là Kiều Vũ Tụng không quá vui mừng khi thấy sự việc đảo ngược như vậy, nhưng anh biết đó là tấm lòng của Tống Vũ Tiều. Vì vậy anh chân thành cảm ơn cậu đã trút giận cho mình.
Bây giờ, thái độ của Tống Vũ Tiều càng khiến anh xúc động, anh phát hiện Tống Vũ Tiều đã hiểu rất rõ anh.
Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười: "Không phải anh đã nộp đơn từ chức rồi sao? Vừa rồi, anh liên lạc với một người bạn, cô ấy nói rằng Trung Hàng cũng có kế hoạch tuyển thêm tiếp viên hàng không. Anh đã nghĩ đến việc gửi CV để thử xem. Đúng rồi, anh cũng muốn nộp thử vào Minh Hàng, bên họ có các chuyến bay đến Thành phố Tây hầu như mỗi ngày."
Nghe thấy Kiều Vũ Tụng có kế hoạch cho tương lai, tảng đá trong lòng Tống Vũ Tiều cũng rơi xuống, cậu cười "Thật tuyệt vời."
Từ chức không đáng sợ, điều mà Kiều Vũ Tụng sợ chính là những gì anh sẽ làm trong tương lai, bây giờ khi đã có phương hướng, anh cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn đi.
"Ừm. Đúng rồi,chúng ta lên lầu trước đi. Em có đói bụng hay không? Anh nấu mì cho em ăn" Kiều Vũ Tụng mở cửa.
Tống Vũ Tiều uống rất nhiều trà ở nhà bà cô, lúc này cậu thật sự rất đói, nhưng lại nói: "Phiền phức quá, hiện tại đã trễ rồi."
"Không sao, chỉ một lúc thôi. Anh không buồn ngủ, em buồn ngủ chưa?" Kiều Vũ Tụng hỏi.
Cậu cười nói: "Anh nên hỏi em có muốn "ngủ"không."
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng cảm thấy mất mát rất nhiều vì ngày mai cậu phải ra đi. Anh gượng cười nói: "Anh không muốn ngủ, còn em thì sao?"
"Em chờ anh!" Tống Vũ Tiều nói.
Họ không đến phòng của Kiều Vũ Tụng trên lầu, mà đi thẳng vào nhà bếp.
Đã lâu không về nhà, Kiều Vũ Tụng không biết rõ nơi cất giữ đồ vật trong nhà. May mắn thay, Từ Ngạo Quân vừa mới nấu mì, bà vẫn để số mì còn lại bên bếp.
Kiều Vũ Tụng lấy một quả trứng trong tủ lạnh và chọn vài cọng rau xanh.
Tống Vũ Tiều ngồi ở bàn ăn bên cạnh chờ, suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu như Bắc Hàng giữ anh lại, anh có rút đơn xin từ chức không?"
Lúc trước còn mê man không biết phải làm gì sau này, còn bây giờ nghĩ thông suốt rồi, Kiều Vũ Tụng cởi mở nói: "Không có, không phải là không còn nơi nào khác để đi. Mặc dù bây giờ, danh tiếng của anh không được tốt cho lắm."
Tống Vũ Tiều nhìn anh có thể đùa giỡn như vậy, không khỏi mỉm cười.
Mì sợi nấu xong rất nhanh, giống như khi còn bé, Kiều Vũ Tụng lấy một cây xúc xích trên kệ của cửa hàng tạp hóa, bỏ thêm vào trong tô mì.
Để mì để trước mặt Tống Vũ Tiều, bỗng dưng anh nhớ tới trước đây Tống Vũ Tiều có nhắc đến "một tô mì", anh ngây người.
"Làm sao vậy?" Tống Vũ Tiều kỳ quái ngẩng đầu.
Kiều Vũ Tụng nhìn xúc xích trong tô mì, lắc đầu: "Không có gì đâu, em ăn đi."
Tống Vũ Tiều nói tiếng cảm ơn, gật đầu bắt đầu ăn.
Kiều Vũ Tụng ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn mì, cả hai không nói chuyện, thậm chí thời gian cũng như bất động.
Trong chốc lát, Kiều Vũ Tụng hỏi: "Tiểu Tiều, anh có kế hoạch công việc sau này, có phải em rất yên tâm không?"
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều dừng đũa. Cậu ngẩng đầu thừa nhận: "Ừm, phải."
"Anh vẫn còn rất kính nghiệp mà."Kiều Vũ Tụng nói, thấy cậu cười cũng cười theo" Có việc làm vẫn tốt hơn nhàn rỗi, như vậy thời gian cũng qua nhanh hơn. Nếu anh có thể tiếp tục công việc ngay lập tức, thời gian 3 tháng sẽ sớm thôi. "
Tống Vũ Tiều do dự một chút, nỗ lực với giọng điệu nửa đùa nửa thật"Đâu chỉ ba tháng? Thời gian dài hơn, lúc bận rộn công việc cũng sẽ trôi qua rất nhanh."
Kiều Vũ Tụng không tin cậu không biết mình đang nói cái gì, trong lòng cả kinh, giả vờ không hiểu hỏi: "Thời gian dài hơn? Bao lâu?"
"5 năm?" Tống Vũ Tiều thăm dò.
Nghe thấy con số rõ rõ ràng ràng này, tim Kiều Vũ Tụng như ngừng đập. Trong lòng anh có dự cảm xấu, đột nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn. Anh cảnh giác nhìn Tống Vũ Tiều và hỏi: "Lúc trước khi em nói thách thức lớn hơn, ý của em là cái này phải không?" Hỏi xong, trong lòng anh không ngừng gào thét không phải đâu.
Tống Vũ Tiều nhìn chăm chú vào mắt anh đầy sợ hãi và mong đợi, cậu xin lỗi trả lời: "Phải."