Bữa tối là canh bí nấu ếch tươi và đậu phụ xào cà chua.
Nếu bữa cơm không có hai món ăn này, Kiều Vũ Tụng còn không biết có thể mua ếch tươi ở chợ rau nhỏ trong tiểu khu, càng không biết ban công nhà có trồng rau thơm và hành lá.
Nghe Tống Vũ Tiều dặn dò, Kiều Vũ Tụng đã chọn 2 loại rau gia vị ăn kèm.
Tống Vũ Tiều rửa rau sạch sẽ, cắt nhuyễn, rau thơm rải vào nồi canh, hành lá tô điểm cho đậu phụ.
Nhìn bộ dáng Tống Vũ Tiều nấu cơm, Kiều Vũ Tụng thực sự không dám kể chi tiết chuyện gì đã xảy ra với mình, giây phút này quá đẹp, so sánh với hoang đường, anh không thể phân biệt được cái nào mới là mộng cảnh.
"Có thể mãi mãi như thế này thì tốt rồi." Kiều Vũ Tụng không khỏi thở dài, "Thật đáng tiếc! ngày mốt em phải đi rồi."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều đang rửa tay dừng lại một chút, cười với anh: "Em dọn cơm trước, anh ăn đi."
Tống Vũ Tiều hiếm thấy nhìn trái nhìn phải mà nói chuyện với anh.
Dù như thế nào, công việc Tống Vũ Tiều là quan trọng nhất. Kiều Vũ Tụng gặp phải phiền toái cũng không muốn trì hoãn cậu. Cơm nước dọn ra xong, Kiều Vũ Tụng đi ra ban công gọi cho quản lý trực tiếp của mình xin nghỉ phép.
Quản lý dường như nhận chỉ đạo của cấp trên, biết Kiều Vũ Tụng bị oan uổng, đã đồng ý với anh không chút do dự.
"Quyết định xử phạt của anh đã được thông qua và đăng trên mạng nội bộ. Tôi chuyển nó cho anh nha?" Cô nói.
Tim Kiều Vũ Tụng đập thình thịch, anh nói, "Được, cảm ơn."
Mang theo tâm trạng bất an, Kiều Vũ Tụng cúp điện thoại, mở file đính kèm do quản lý gửi đến, nhìn thấy thời gian chính xác trong đó, lập tức thở phào nhẹ nhõm - ba tháng, không tệ, ít nhất không phải vô thời hạn.
Tuy nhiên, nghĩ đến ba tháng này trùng hợp Tống Vũ Tiều cũng không ở đây, đáy lòng Kiều Vũ Tụng lạnh lẽo. Đây thực sự là một thử thách lớn đối với anh, Kiều Vũ Tụng không thể tưởng tượng được thử thách lớn hơn là gì, liệu có phải sẽ là một cuộc chia ly dài hơn? Còn dài hơn nữa, là bao lâu?
Kiều Vũ Tụng thực sự không muốn tự gây rắc rối cho mình vào lúc này, khi bản thân đã đã sứt đầu mẻ trán, anh lắc lắc đầu, gạt đi những lo lắng còn chưa xuất hiện.
Anh trở lại phòng, thấy Tống Vũ Tiều vừa đặt điện thoại xuống, liền nói: "Sao chưa ăn cơm?"
"Chờ anh." Tống Vũ Tiều nói.
Sau khi ngồi xuống, Kiều Vũ Tụng nói, "Đã có kết quả xử phạt, bị đình chỉ bay trong ba tháng. Anh đã xin nghỉ phép, có thể nghỉ một tuần kể từ ngày mai."
Tống Vũ Tiều thấy tâm trạng anh tương đối ổn định, liền gật đầu.
Hai người cầm bát đũa đồng thời ăn trong im lặng.
Vốn tưởng rằng Tống Vũ Tiều đã sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nói về nấu nướng chắc cậu thạo đồ ăn Tây hơn, nhưng cậu lại có thể nấu món ăn Trung Quốc ngon lành như vậy. Kiều Vũ Tụng cho đến giờ vẫn chưa có cơ hội ăn vài lần.
Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: " Tiểu Tiều, anh có thể ... đến Thành phố Tây với em được không?"
Tống Vũ Tiều nghe xong, kinh ngạc nhìn anh, bối rối "Có thể, nhưng nếu không phải người nhà đã thông qua kiểm tra, sẽ không được vào thành phố Khoa học kỹ thuật."
Cái này Kiều Vũ Tụng biết, vấn đề căn bản không ở chỗ có thể thông qua thẩm tra hay không, mấy chữ "người nhà Tống Vũ Tiều" cho tới bây giờ chỉ là một câu nói khách sáo, khó có thể là hiện thực được công nhận.
Anh mỉm cười hiểu rõ ràng:"Không quan trọng, ở ngoài thành phố cũng được. Quy mô của thành phố Tây được coi là một điểm thu hút khách du lịch, phải không? Không phải có khu vực mở cửa có thể tham quan sao? Anh muốn giống như những khách du lịch đó, đi vào tham quan, xem em đang làm gì,coi như du lịch đi."
Nghĩ đến tình cảnh của anh, Tống Vũ Tiều không có lý do gì để không đồng ý: "Được rồi. Nếu có cơ hội, nói không chừng em có thể đi ra gặp anh một lần."
"Chà, em có thời gian đi ra ngoài, nhưng chưa chắc anh có thời gian đến đó." Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng cảm thấy ý tưởng này rất thích hợp, liền nói: "Trong 3 tháng tới, cuối tuần nào anh cũng đi Thành phố Tây, xem có gặp được em hay không, em có thể trả tiền vé cho anh không? Vé miễn phí năm nay của anh, ngày mai dùng 1 vé, chỉ còn lại 2 vé. Có được giảm giá 10%nhưng không đủ để bay vài chuyến khứ hồi. "
Tống Vũ Tiều mỉm cười như một lẽ đương nhiên: "Đương nhiên có thể."
"Vậy đi!" Kiều Vũ Tụng gật đầu, gắp thêm một vài miếng đậu phụ vào chén. Món đậu phụ xào cà chua ăn với cơm, một lúc sau Kiều Vũ Tụng mới ăn một nửa chén cơm nhỏ.
Trong ấn tượng của Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng không phải là một người lạc quan, tự tin, anh thường đa sầu đa cảm buồn lo vô căn cứ. Nhưng bây giờ, Kiều Vũ Tụng lại nguyện ý vì cậu - tưởng tượng những điều tốt đẹp giống như những chuyện viển vông. Tống Vũ Tiều nhìn anh đau lòng, mà không mở miệng được khuyên anh không nên như vậy.
Mỗi người thường cần một viễn cảnh tốt đẹp hướng tới như một sự nuôi dưỡng tinh thần, nhưng với tư cách là một người bạn đời, cậu không có cách nào để thuyết phục người yêu đừng ký thác hy vọng này vào mình.
Không muốn xa rời người yêu là bản năng, có người có thể vượt qua bản năng, có người không thể. Và ngay cả những người có thể vượt qua, cũng chưa chắc không thống khổ. Tống Vũ Tiều không thích xử trí theo cảm tính, nhưng cậu cũng chưa từng thấy ai có thể vui sướng sau khi vượt qua bản năng của mình.
Chỉ cần mọi chuyện không bị trì hoãn, Tống Vũ Tiều cảm thấy Kiều Vũ Tụng như vậy cũng rất tốt.
Một khi bạn đã có kế hoạch cho cuộc đời mình, những điều khó chịu đựng dường như không còn quá khó khăn như vậy.
Khi rửa chén, Kiều Vũ Tụng thậm chí còn quên mất lý do tại sao mình lại bị ngừng bay.
Nếu như anh không phải người dễ dàng quên, ba mươi năm qua cũng không đến nỗi được chăng hay chớ. Nhớ đến đây, Kiều Vũ Tụng không biết đây là tốt hay xấu.
Tống Vũ Tiều đặt chén bát đã rửa sạch vào máy khử trùng, nghe Kiều Vũ Tụng nói: "Nghĩ đến ngày mai sẽ về nhà, anh lười quan tâm Đằng Lập Quân kia là chuyện gì nữa."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều kinh ngạc vì tính tình rộng rãi của anh, nghĩ ngợi rồi nói: "Trên mạng có tin tức mới."
Kiều Vũ Tụng mở to mắt ngạc nhiên.
"Anh có thể xem, nhưng mà có thể còn tức giận hơn." Tống Vũ Tiều bĩu môi, "Hiện tại không biết có thể nhìn thấy không nữa, có lẽ máy chủ lại tê liệt"
Vết thương được đặt ở điểm mù lại quay trở lại trung tâm thị giác của Kiều Vũ Tụng, anh lập tức đặt cái khăn đã giặt xuống, quay lại phòng khách, cầm điện thoại di động lên và mở phần mềm mạng xã hội.
Giống như ban ngày, thứ đập vào mắt Kiều Vũ Tụng là một tin tức bùng nổ, Kiều Vũ Tụng mở ra, nhưng kết quả lại trống rỗng, bấm liên tục mấy lần, cuối cùng mở ra chủ đề mới này - "Đằng Lập Quân diễu hành đồng tính ở Thái Lan".
Bao gồm cả blogger tiết lộ tin tức Đằng Lập Quân cùng Kiều Vũ Tụng đã qua đêm tại khách sạn vào ban ngày, một số blogger khác với hàng chục triệu người theo dõi đã đăng tin với nội dung tương tự: năm ngoái ở Thái Lan, Đằng Lập Quân hành xử thân mật với một người đàn ông trong đội ngũ diễu hành.
Khác với những bức ảnh đáng ngờ vào ban ngày, trong chùm ảnh bị lộ ban đêm này, Đằng Lập Quân mặc áo sơ mi bảy sắc cầu vồng ôm nhau hôn lưỡi với người đàn ông bên cạnh, không còn sơ hở cho bất kỳ người nào phủi sạch.
"Làm sao có chuyện này?" Kiều Vũ Tụng khó tin, nhanh chóng tìm kiếm trang chủ của Đằng Lập Quân, hóa ra nội dung mới nhất là quảng cáo tuyên truyền cho một bộ phim truyền hình mới ba ngày trước, trang chủ studio của anh ta cũng không có nội dung mới.
"Đây là tiết tấu gì vậy?" Kiều Vũ Tụng nghĩ mãi không ra.
Tống Vũ Tiều dựa vào bàn ăn và cũng đang sử dụng điện thoại của mình "Có người trên mạng nói, người đàn ông kia là bạn trai Đằng Lập Quân, người Thái Lan, hai người đã có kế hoạch kết hôn rồi."
"Cái gì?" Kiều Vũ Tụng lập tức dựa vào cậu, nhìn vào điện thoại di động của cậu.
Kiều Vũ Tụng còn tưởng một người như Tống Vũ Tiều cách ly với những thị phi trong làng giải trí sẽ không thể nhanh chóng tìm ra loại thông tin này, nhưng không ngờ Tống Vũ Tiều xem được chuyện phiếm, còn anh thì hít khói. Ngay cả việc theo đuổi những câu chuyện phiếm có liên quan gì đến chỉ số IQ không? Kiều Vũ Tụng chết lặng.
"Có người đào đượcnhững bức ảnh trước đó của hai người họ. Đầu năm ngoái họ đã cùng nhau tham dự một bữa tiệc dành cho người nổi tiếng trên đảo Shatang, có hai bức ảnh chụp tại sân bay củaĐằng Lập Quân, thựa tế người đàn ông kia đã ở đó. Lật xem trang chủ của người đàn ông thì thấy bọn họ có vài kiểu quần áo giống nhau. Cư dân mạng nói có thể là đồ đôi."
Tống Vũ Tiều lọc từng nội dung mà cậu tìm thấy, sau đó tìm kiếm nội dung mới dựa trên các từ khóa mới.
Kiều Vũ Tụng nhìn vào nét mặt nghiêm túc của cậu khi cậu nói. Rất ít người có thể đang thảo luận thị phi lại có thần thái đặc biệt nghiêm túc. Kiều Vũ Tụng không nhịn được nói: "Em thật sự không theođuổi thần tượng sao? Năng lực tìm hiểu nguồn gốc theo quy củ quá mạnh mẽ."
"Cái này gọi là thu hồi tài liệu, cái gì mà tìm hiểu nguồn gốc." Tống Vũ Tiều liếc anh một cái.
Anh không nhịn được cười, gật đầu và nói: "Làm sao có chuyện này được? Bởi vì những bức ảnh chụp ban ngày khiến mọi người nghi ngờ anh ta là gay, nên giới truyền thông và cư dân mạng đã tìm kiếm bằng chứng cho thấy anh ta là người đồng tính, và bây giờ họ đã tìm thấy sao? "
"Blogger tiết lộ Đằng Lập Quân và anh ở lại qua đêm cũng chính là blogger đầu tiên tiết lộ rằng Đằng Lập Quân đã tham gia cuộc diễu hành đồng tính. Đánh giá từ các bình luận và đăng lại của tin tức trước đó, thay vì nghi ngờ tính xác thực của nó, mọi người phần lớn là xem trò vui thôi. Nên blogger này vội vàng tìm bản tin cuối cùng là không cần thiết, hơn nữa sự việc vào tháng 11 năm ngoái đã gần một năm rồi mà giờ mới bùng phát, thật không hợp lý ... "Tống Vũ Tiều nghi hoặc nói.
Kiều Vũ Tụng không phản đối, bĩu môi nói: "Vòng giải trí này có chỗ nào là hợp lý?"
"Nếu là em, nếu tối nay nhận được tin tức này, em sẽ lựa chọn đăng nó sau vài ngày."
Nhìn thấy anh khó hiểu, Tống Vũ Tiều cười, "Bởi vì trước khi tin tức này được đăng lên, nhiều nhất là người hâm mộ nghi ngờ, và bản thân Đằng Lập Quân không tiết lộ về xu hướng tính dục của mình. Nếu Đằng Lập Quân phản hồi anh ta không phải là đồng tính, sau đó ném cái tin tức này ra vả mặt anh ta. Ngược lại Đằng Lập Quân thừa nhận rằng anh ta là đồng tính, điều đó có nghĩa là rằng anh tatrêu hoa ghẹo nguyệt, bất kể thế nào càng có hiệu quả giải trí, không phải sao?"
Kiều Vũ Tụng luôn bị Tống Vũ Tiều "dao động" một cách dễ dàng, nghe những gì cậu nói, Kiều Vũ Tụng thực sự có chút tin tưởng hỏi lại: "Vậy thì tại sao?"
Tống Vũ Tiều lắc đầu nói: " Chờ Đằng Lập Quân tỏ thái độ, mọi chuyện sẽ được giải thích. Nhưng trước đó, chúng ta hãy đóng gói hành lý về Nhạc Đường đi."