Y nhìn Lý Nhàn nói:
- Có biết tại sao vừa rồi ta hỏi người chúng ta đi như thế nào không?
Lý Nhàn lắc lắc đầu.
Kỷ Hạo Thiên vô cùng nghiêm túc nói:
- Lúc đầu huynh đệ chúng ta đã từng thề, bất luận ai thay Tôn Đại đương gia báo thù, chúng ta sẽ phong hắn làm Đại Đương gia, chính là người nối nghiệp Tôn Đại Đương gia! Ngươi giết Trương Kim Xưng, từ hôm nay bắt đầu, tính mạng của hơn nghìn anh em ở đây đều giao cho ngươi đấy.
Nhìn vẻ mặt thay đổi của Lý Nhàn, Kỷ Hạo Thiên nói:
- Đừng từ chối, đây là huyết thề của anh em, ngươi không được chối!
Lý Nhàn chậm rãi lắc lắc đầu nói:
- Ta chối được.
Hắn ngồi xuống cạnh Kỷ Hạo Thiên, nhìn Hạ Nhược Trọng Sơn nằm trên cáng cứu thương phía xa nói:
- Một mũi tên đó của ta hẳn là không thể giết chết Trương Kim Xưng, lệch một chút, không bắn trúng chỗ nguy hiểm. Cho nên con đường tương lai của các ngươi vẫn phải là các ngươi làm chủ, về phần có phải đi Hồ Cao Kê đầu quân Đậu Kiến Đức, ta không có quyền hỏi đến. Mặt khác, ta khuyên ngươi sớm đưa ra quyết định, tuy ta cho Hạ Nhược Trọng Sơn thuốc nhưng y bị thương thực sự là quá nặng, mất máu quá nhiều, nếu còn chậm trễ... ta e là y không sống thêm được mấy ngày nữa đâu.
Ngoài dự đoán của Lý Nhàn, Kỷ Hạo Thiên không có biểu hiện gì kinh ngạc và thất vọng. Y chỉ là gật gật đầu, hạ thấp thanh âm:
- Ta biết.
Lý Nhàn kinh ngạc nhìn Kỷ Hạo Thiên một cái, không rõ nếu Kỷ Hạo Thiên biết Trương Kim Xưng không chết, tại sao còn muốn nói những lời kia. Hơn nữa, Trương Kim Xưng không chết, hoặc là ngoại trừ Trương Kim Xưng ra, lúc đó cũng chỉ Lý Nhàn biết rõ, sau khi mũi tên ra khỏi tay, Lý Nhàn vẫn nhìn, Kỷ Hạo Thiên nói y biết, y làm thế nào biết được?
- Trương Kim Xưng quen mặc hai lớp áo giáp phía trong áo bào!
Dường như nhìn ra kinh ngạc của Lý Nhàn, Kỷ Hạo Thiên giải thích nói:
- Mũi tên đó không bắn vào cổ họng Trương Kim Xưng, ta liền biết gã không chết được, không tin bất kỳ người nào, gã chỉ tin tưởng chính mình. Đương nhiên, ngươi đã rất giỏi rồi.
Kỷ Hạo Thiên khen ngợi từ đáy lòng:
- Khoảng cách một trăm bước, trúng giữa ngực, rất lợi hại!
Lý Nhàn lắc lắc đầu nói:
- Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi biết rõ Trương Kim Xưng không chết mà lại vẫn giả bộ như gã đã chết thật rồi?
Kỷ Hạo Thiên cười cười, cúi đầu nhổ một cây cỏ dại cho vào miệng nhai:
- Hiện giờ trong lòng huynh đệ rất loạn, cần phải có người thống lĩnh bọn họ, nếu không tản mát ra, sớm muộn sẽ trở thành mối hại. Hiện giờ bọn họ cho rằng ngươi đã giết Trương Kim Xưng, điều này rất tốt, ít nhất khiến bọn họ có mục tiêu, đó chính là đi theo người kế nghiệp Tôn Đại Đương gia là ngươi. Nếu hiện giờ bọn họ biết Trương Kim Xưng chưa chết, sợ người của Đầm Cự Dã báo thù, bọn họ nhất định sẽ loạn lên. Nói không chừng còn có người chạy về Đầm Cự Dã, mật báo cho Trương Kim Xưng hành tung của chúng ta.
- Giấy không gói được lửa.
Lý Nhàn nói.
Kỷ Hạo Thiên nói:
- Không sao, sau này nếu bọn họ biết Trương Kim Xưng không chết, ngươi lại dẫn bọn họ đi giết một lần nữa là được rồi. Chủ yếu là hiện giờ cần phải để cho bọn họ tưởng rằng Trương Kim Xưng đã chết, cho nên bất luận là về Hồ Cao Kê đầu quân Đậu Kiến Đức hay là bỏ đến nơi khác, bắt buộc phải có người đứng ra chỉ huy bọn họ. Mà ngươi, là người duy nhất được lựa chọn.
Lý Nhàn nói:
- Bọn họ nghe lời ngươi.
Kỷ Hạo Thiên lắc đầu nói:
- Bọn họ không nghe lời ta, bọn họ chỉ thấy là ai đã báo thù cho Tôn Đại đương gia. Lúc đầu khi ta thuyết phục bọn họ giả bộ đầu hàng Trương Kim Xưng chính là nói cho bọn họ sớm muộn ta cũng sẽ báo thù cho Đại Đương gia. Sở dĩ Đậu Kiến Đức chiếm được Hồ Cao Kê nhanh như vậy là vì hắn ta tuyên thệ báo thù cho Đại Đương gia.
Y giải thích:
- Đạo lý kỳ thực rất đơn giản, xem như lúc giết người xông ra khỏi Đầm Cự Dã bọn họ nghe mệnh lệnh của ta, kỳ thực ngươi hẳn đã thấy rồi, bọn họ chấp hành cũng không phải là hoàn toàn. Đó là vì trong tình hình đó, kỳ thực bất luận ai đứng ra bọn họ đền mù quáng mà nghe theo, vì lúc đó bọn họ muốn đi, đại thù đã báo xong, bọn họ muốn rời khỏi. Ta chẳng qua chỉ là mượn thế lúc đó mà thôi, hiện tại nếu ngươi để ta lại chỉ huy bọn họ, không có mấy người nghe ta, ta biết ngươi không tin nhưng cái này là sự thật.
Cho nên cho dù ngươi vui vẻ hay là không vui vẻ đều bắt buộc gánh vác trách nhiệm này.
Lý Nhàn cau mày nói:
- Việc này không thuộc vào trách nhiệm của ta, ta đến là vì...
Kỷ Hạo Thiên ngắt lời hắn, chỉ chỉ Hạ Nhược Trọng Sơn nói:
- Ngươi đến là vì Hạ Nhược Đại ca đúng không? Nếu bây giờ y không hôn mê, nhất định cũng sẽ lựa chọn giống ta.
Lý Nhàn ngẩn người, hồi lâu không nói gì.
Kỳ Hạo Thiên tiếp tục khuyên nhủ:
- Như này đi, nếu ngươi thực sự không muốn dính dáng đến vũng nước này, có thể tạm thời thiệt thòi một chút, đợi qua mấy ngày tìm nơi có thể an cư, ngươi hãy đi.
Sau khi nói xong, Kỷ Hạo Thiên liền không nói gì nữa, mà ngồi yên lặng chờ đợi đáp án của Lý Nhàn. Lý Nhàn ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía Hạ Nhược Trọng Sơn, lập tức thở dài một cái.
- Đại đội nhân mã không thể đi Hồ Cao Kê!
Lý Nhàn bỗng nhiên mở miệng nói.
Ánh mẳt Kỷ Hạo Thiên sáng lên, lập tức gật đầu nói:
- Ngươi quyết định!
Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Ta đưa người cho ngươi dẫn đến Yến Sơn, đợt trước người của triều đình vừa mới dọn sạch mã tặc trên núi, hiện giờ quay về rất an toàn! Sau khi đến Yến Sơn, sau một thời gian ta sẽ rời đi, người vẫn là người của ngươi.
- Hạ Nhược đại ca thì sao?
Kỷ Hạo Thiên nói:
- Hay là thế này đi, ta cử người tìm thầy thuốc trước, sau đó đưa Hạ Nhược đại ca đến chỗ Đậu Kiến Đức. Nói với ông ta Hạ Nhược đại ca là anh hùng dẫn người đi báo thù cho Tôn Đại đương gia, Đậu Kiến Đức không dám làm gì huynh ấy, ngược lại nếu ông ta muốn thu phục lòng người thì phải trị thương cho Hạ Nhược đại ca cho tốt! Chúng ta bây giờ không có thuốc thang, Yến Sơn hoang vắng chỉ có thể làm lỡ việc trị thương cho Hạ Nhược đại ca thôi.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Làm thế đi!
Kỷ Hạo Thiên đứng dậy, cung kính thi một lễ với Lý Nhàn:
- Cảm ơn ngươi, từ lúc ta quyết định báo thù cho Đại đương gia, trọng trách đặt nặng trên vai ta, bây giờ gánh nặng trao cho ngươi, ta có thể nhẹ nhõm rồi.
Y xoay người, đi đến chỗ binh lính dưới trướng Tôn An Tổ.
- Chúng ta hiện giờ đã có Đại đương gia! Huynh ấy tên là Lý Nhàn, chính là huynh ấy, một mũi tên giết chết tên cẩu tặc Trương Kim Xưng! Vừa rồi, huynh ấy đã nhận lời dẫn mọi người đi tìm một nơi sống yên ổn!
Kỷ Hạo Thiên cao giọng nói.
- Tốt!
- Ha...!
Mọi người bùng nổ một trận hoan hô.
Không ai nhìn thấy, trong mắt Kỷ Hạo Thiên loé lên một tia giảo hoạt.
- An Chi, đệ đồng ý với y rồi sao?
Đám Lạc Phó tụ tập vây quanh Lý Nhàn, ánh mắt bọn họ đều nhìn vào mặt Lý Nhàn. Trần Tước Nhi là một người nóng tính, vừa ngồi xổm xuống liền không nhịn được mà hỏi luôn.
Lý Nhàn gật đầu:
- Đồng ý rồi, đệ đồng ý với bọn họ, dẫn bọn họ đi tìm một nơi an toàn để đặt chân.
- Đi đâu?
- Về Yến Sơn!
Thiết Lão Lang mỉm cười, ánh mắt sáng lên. Gã nhìn Lý Nhàn nói:
- Thiếu tướng quân, làm vậy là đúng rồi. Nói thực... hiện giờ chúng ra cần người! Các huynh đệ Huyết Kỵ và Thiết Phù Đồ gần như đầu chết rồi, muốn sống yên ổn cần tụ tập một nhóm người mới được. Những tên này tuy đều rất quê nhưng chỉ cần cho ta ba tháng, thì có thể rèn luyện ra chiến thuật cơ bản. Thế đạo sắp loạn rồi, có những người này, cho dù chúng ta chỉ muốn an cư trên Yến Sơn không muốn lăn lộn nữa cũng ổn.
Lý Nhàn gật gật đầu, không nói gì.
Chỉ là, trong lòng hắn có một giọng nói áy náy: “Đúng vậy,... ta cũng cần người”.
Cũng không có ai nhìn thấy, trong ánh mắt như có như không của hắn nhìn về phía Kỷ Hạo Thiên, có một tia khác thường loé lên. Rất nhanh, nhanh đến mức không ai có thể bắt được hàm nghĩa của ánh mắt ấy.