Phỉ chúng Đầm Cự Dã đếm không xuể từ trong rừng cây lao ra, bọn chúng dùng cây cung bằng trúc được chế tạo thô sơ ở trong tay như không cần tiền trút làn mưa tên giống ra, cũng không biết có bao nhiêu mũi tên bay lên không trung sau đó lờ lững rơi lả tả xuống đất, cũng không biết lại có bao nhiêu tên bắn trệch căn bản là không tìm được mục tiêu ở phương nào. Mắt thấy mấy mũi tên ngộ thương chiến mã, tiểu đầu mục của đám loạn phỉ bắt đầu vung roi đánh người.
- Ngắm chuẩn vào! Ngắm chuẩn vào! Nếu làm ngựa của ông bị thương, ông lột sống da mày!
- Bắn về đâu vậy? Đều con mẹ nó ngắm chuẩn vào!
- Vương Tiểu Hắc! Mẹ mày chứ bắn trúng ngựa rồi đấy!
Tiếng mắng liên tiếp, còn chói tai nhiều hơn cả tiếng mũi tên xé không trung. Trương Kim Xưng từ phía xa nhìn bộ dạng ủ rũ của đám lính thủ hạ của mình liền nóng mắt, y đánh một tên loạn phỉ bắn mũi tên lông vũ lên nửa không trung một cái bạt tai, hùng hùng hổ hổ mắng: - Ông mày nuôi bọn mày, bình thường lúc chúng mày khoác lác mẹ nó đều là thần tiễn thủ, bây giờ đều sợ rồi, nếu còn dám làm ngựa của ông bị thương, ông thịt chúng mày!
- Ta nói với các ngươi rồi, lúc bắn tên phải ngắm chuẩ rồi mới bắn! Ngắm chuẩn mới bắn!
Vương Lão Thất cướp lấy một cái cung làm mẫu, một chân đạp cái tên lâu la sang một bên. Hai tay y dùng lực, kéo căng chiếc cung tên thô sơ, sau đó bắn ra. Kỹ thuật bắn tên của y trong Đầm Cự Dã là số một số hai, mũi tên đi sáu chục bước liền bắn ngã một tên thủ hạ của Hạ Nhược Trong Sơn từ trên lưng ngựa xuống. Một mũi tên trúng đích, y đắc ý cười cười nói: - Thấy chưa! Ông dạy chúng mày bao lần rồi!
- Thất Đương Gia uy vũ!
- Xạ nghệ của Thất Đương Gia thiên hạ vô song!
- Thất Đương Gia quả rất ngầu!
Lập tức những tiếng tâng bốc liên tiếp nối nhau, cũng không biết làm điếc bao nhiêu cái lỗ tai.
Hai tên thủ hạ đỡ Hạ Nhược Trọng Sơn lui vào trong đám người, đám thủ hạ của y bắt đầu dùng tên lông vũ đánh trả. Tuy xạ nghệ của bọn họ mạnh hơn nhiều so với đám phỉ chúng của Đầm Cự Dã, không biết làm sao về số người lại bị thiệt hại nặng nề. Hơn nữa bọn họ cũng không chiến chút ưu thế nào về địa hình, bọn họ ở chỗ sáng, mà đám lâu la Đầm Cự Dã lại ẩn mình sau những cây đại thụ vừa bắn vừa trốn. Đám lâu la đó nhìn thấy chiến mã và trang bị của bọn họ đều đỏ hết cả mắt, đã có người bắt đầu đội tên xông lên đòi giết. Trong bao lần giết người phóng hỏa luyện được ác khí bạo phát, đám lâu la của Đầm Cự Dã thấy những chiến mã đó đã đỏ cả mắt lên rồi.
- Bày trận! Dùng ngựa vây lại đỡ mũi tên! Thuẫn bài thủ bên ngoài, cung tiễn thủ ở bên trong, từ từ rút lui.
Hạ Nhược Trọng Sơn sắc mặt trắng bệch lớn tiếng hạ lệnh.
Thủ hạ theo y hơn một năm đều vô cùng quen thuộc, hơn nữa huấn luyện có tố chất, tinh nhuệ hơn nhiều so với thủ hạ của Trương Kim Xưng, tuy bị tập kích bất chợt chết hai ba chục người, nhưng vẫn có thể kết thành trận hình phòng ngự với tốc độ nhanh nhất. Hơn nữa bọn họ cũng hiểu đạo lý hơn đám lâu la Đầm Cự Dã, đó chính là ngựa có quý giá thì cũng không thể quý bằng tính mạng của mình! Cho nên, lúc Hạ Nhược Trọng Sơn hạ lệnh dùng chiến mã cản tên, bọn họ không có ai do dự cả.
Ba bốn mươi tên mã tặc tự phát cầm tấm chắn quây thành vòng tròn, người bên trong lại dùng cung tên không ngừng phản kích. Sau khi kết thành trận hình tròn, đám người của Hạ Nhược Trọng Sơn bắt đầu dần dần lui về phía sau.
- Bọn chúng muốn chạy!
Trương Kim Xưng nhíu mày, hô về phía trước: - Lão Thất! Chống lên trước bám trụ bọn chúng, một tên cũng đừng cho chạy thoát!
Vương Lão Thất lớn tiếng đáp ứng, lập tức giương cái khiên lớn một mặt bằng nửa cánh cửa lên, dẫn theo trên dưới một trăm tên lính xông lên phía trước. Y vốn chính là hạng người dũng mãnh, bình thường lúc ra khỏi đầm chém giết cướp đều là xông lên trước nhất. Dựa vào bản lĩnh không sợ chết cộng với một thân không tầm thường, có uy vọng không nhỏ trong Đầm Cự Dã. Tuy y đứng hàng thứ bảy nhưng Trương Kim Xưng vô cùng nể trọng y, ngay cả Nhị đương gia Lý Hải, Tam đương gia Trịnh Côn cũng không dám hoa tay múa chân với Vương Lão Thất.
- Nhìn xem! Thất đương gia xông lên rồi!
- Giết! Đừng để Thất đương gia cướp hết công lao chứ!
Không ít lâu la đi theo phía sau Vương Lão Thất xông lên, mà người càng ngày càng nhiều. Tuy như vậy, nhưng trên mặt Hạ Nhược Trọng Sơn lại nhẹ nhõm không ít.
- Bọn chúng căn bản không hiểu thế nào là đánh nhau!
Hạ Nhược Trọng Sơn thở hổn hển nói: - Bỏ vây đánh mà tập trung công kích một chút, vứt luôn cả ưu thế nhân số và địa hình, một đám ngu ngốc! Kết phương trận, bắn chụm những kẻ đuổi tới!
Theo tiếng ra lệnh của y, sáu bảy mươi tên mã tặc phân thành sáu nhóm, ba hàng là thuẫn bài thủ tạo thành phòng ngự, ở trong khe hở giữa các hàng của bọn họ lại xen kẽ ba hàng cung tiễn thủ, dưới sự chỉ huy của Hạ Nhược Trọng Sơn, ba bốn mươi chiếc cung cứng thuận theo hướng ngón tay hắn y bắn ra. Chỉ hai lượt liền hung hăng đập đám loạn phỉ của Đầm Cự Dã đang truy đuổi xuống một đoạn. Phỉ chúng Đầm Cự Dã chạy ở phía trước bị tên lông vũ bắn thành mảng mà ngã xuống, người phía sau nhìn thấy, bọn chúng muốn lui đều lui không được!
Người trúng tên gào khóc ngã xuống, người chưa chết giãy dụa trên mặt đất muốn đứng lên, kết quả bị đồng bọn phía sau xông tới dồn lên lại đẩy ngã, vô số cặp chân dẫm lên người bọn họ, rất nhanh, những cánh tay đập loạn không còn sức mà tiếp tục múa may mềm oặt rơi xuống, mà dưới áo giáp chế bông thô của bọn họ mặc trên người bắt đầu chảy ra từng dòng máu, nhanh chóng, phía dưới áo giáp bông biến thành bãi thịt nát. Có người ra sức lôi kéo chân đồng bọn muốn đứng lên, kết quả lại kéo đồng bọn ngã xuống đất. Tiếng hô hét của hai người nhanh chóng bị chìm trong đám người, không lâu sau không còn nghe thấy chút âm thanh nào nữa.
- Tránh ra!
Vương Lão Thất đỡ khiên lớn xông lên trước, hung hăng ngăn đám lâu la phía trước đâm phải.
- Đều con mẹ nó ra phía sau ta! Ai còn dồn về phía trước, ông mày diệt luôn!
Y sốt ruột lớn tiếng hò hét, ảo não, tức giận, gầm thét. Rõ ràng là chiếm hết ưu thế, nhưng chính vì tính kỷ luật quá kém cũng không có chiến thuật gì, sáu bảy trăm người xông lên trước, không ngờ lại bị đối phương có ba bốn chục cung ngăn chặn.
Nghe tiếng la hét của Vương Lão Thất, đám lâu la của Đầm Cự Dã bắt đầu lùi về sau, nhưng như thế lại khiến con đường vốn không rộng rãi trở nên càng chật kín, Vương Lão Thất muốn xông lên trước đều không qua được.
- Ha ha!
Hạ Nhược Trọng Sơn sắc mặt trắng bệch vẫn đang chảy máu ngực cười lớn hai tiếng, y giơ tay chỉ phía trước nói: - Đám khốn kiếp loạn hết lên rồi! Các anh em! Lúc chúng ta đến đã nói thế nào?
- Báo thù cho Đại đương gia! Nguyện chết không về!
Sáu mươi mấy tên đồng thời phát ra tiếng hò hét.
- Tốt!
Hạ Nhược Trọng Sơn thoát khỏi sự nâng đỡ của thân bình, rút cây hoành đao tiến lên phía trước chỉ:
- Có dám cùng ta quay lại giết không, đẩy đám rác rưởi về, giết Trương Kim Xưng!
- Giết Trương Kim Xưng!
Sáu mươi mấy tên lại la hét ầm ĩ, sĩ khí như cầu vồng!
- Tốt lắm! Cung tiễn thủ, nghe mệnh lệnh của ta, thấy cái tên đang nâng đại thuẫn không? Bắn!
Hô!
Ba mươi mấy chiếc tên lông gần như là đồng thời bay ra, đến giữa không trung tạo thành một nắm đấm mạnh mẽ hung hăng đập xuống đám phỉ chúng Đầm Cự Dã. Đám loạn phỉ đang lùi về sau lập tức bị ngã xuống một lớp, không ít người đều là bị trúng tên sau lưng lảo đảo chạy về. Trong lúc nhất thời, sáu bảy trăm tên lâu la đang trầm tích trên đường trở nên càng hỗn loạn không thể chịu nổi.
Cơ hội tốt! Chỉ cần có thể nắm giữ được, quân địch có nhiều hơn nữa cũng căn bản không ngăn được thế công của những người phía mình.
Hạ Nhược Trọng Sơn hét lớn: - Đại đương gia đối với chúng ta thế nào?
Mọi người vừa bắn tên vừa hô to: - Tình như thủ túc!
- Lúc chúng ta đi theo Đại đương gia đã thề thế nào?
Hạ Nhược Trọng Sơn lại hỏi.
- Đồng sinh cộng tử!
- Các ngươi sợ chết không?
Hơn sáu chục người đột nhiên bộc phát ra một trận cười điên cuồng: - Sợ cái con khỉ! Giết Trương Kim Xưng!
- Đi xuống tìm Đại đương gia uống rượu thôi!
- Các anh em, chúng ta đã sống lâu hơn mấy tháng, Đại đương gia ở dưới ấy cũng đợi chúng ta sốt ruột lắm rồi!
- Ha ha! Giết Trương Kim Xưng!
Ý chí chiến đầu của sáu mươi mấy người hoàn toàn xuất ra ngoài, nhân số tuy ít nhưng giống như một con sông lớn chồm tới khiến lòng người kinh hãi, bọn họ cuồng tiếu quay đầu đi trước, mạnh mẽ ép mấy trăm người Đầm Cự Dã đang đuổi đến phải lùi lại phía sau. Phía cự thuẫn của Vương Lão Thất trước sau cản mấy chục tên, nhưng vốn bảy tám mươi tên lâu la cản trước mặt y lại không ngờ bị bắn chết hết sạch!
- Người của ông đâu rồi?
Vương Lão Thất hô lớn: - Theo ta xông lên!
Trên dưới một trăm tên thân binh phía sau y lập tức xông lên trước, bảo vệ hai bên trái phải y. Hạ Nhược Trọng Sơn chỉ Vương Lão Thất hô lớn: - Chỉ cần giết sạch cái tên cầm thuẫn kia, bọn chúng tất vỡ không thể nghi ngờ!
- Giết!
Ba mươi mấy tên cung tiễn thủ bắn ra loạt tên cuối cùng, đánh ngã mười mấy tên thân binh của Vương Lão Thất. Sau đó bọn họ thuận tay vứt cung đi, rút hoành đao lao lên phía trước. Trước mặt bọn họ, ba mươi mấy tên thuẫn bài thủ nâng lá chắn vọt tới trước, tốc độ càng lúc càng nhanh!
Hạ Nhược Trọng Sơn tùy ý xé một mảnh vải áo nhét vào trong ngực, chặn vết thương đang chảy máu. Y dẫn người xông vào giữa đội ngũ, tay hơi hơi run, sắc mặt lại kiên nghị như núi.
Ầm!
Thuẫn bài thủ phía trước đỡ thuẫn đụng vào trên người đám lâu la Đầm Cự Dã, giống như dòng sông đụng vào đê, lập tức tung lên một mảng huyết hoa. Tên mã tặc đầu tiên hung hăng đâm vào cự thuẫn của Vương Lão Thất, lại đâm vào tên hảo hán có số má của Đầm Cự Dã lảo đảo một chút. Vương Lão Thất giữ vững cự thuẫn, đao đâm về phía trước lập tức ngập vào bụng tên mã tặc đó. Cổ tay y vừa dùng sức, dao sắt xoay hai vòng trong bụng tên mã tặc.
Một cước đạp cho tên mã tặc ngã xuống, còn chưa kịp thu đao về thì tên mã tặc thứ hai liền đâm lên. Cú va chạm khiến Vương Lão Thất lùi sau liền hai bước, y dùng tấm chắn hung hăng đập một cái vào đầu tên mã tặc, sau đó một đao gọt từ trên đầu tên đó xuống. Máu như suối, y dữ tợn lại đi lên phía trước.
- Đều giết hết cho ông mày!
Tiếng hét của Vương Lão Thất vừa dứt, tên mã tặc thứ ba đã không tiếc thân mình mà đâm tới. Hai tay gã giơ lá chắn bộ binh, hung hãn đâm vào tấm ván cửa của Vương Lão Thất, một tiếng răng rắc, tấm ván cửa cuối cùng không chịu nổi gánh nặng mà rin rít lên một tiếng rồi vỡ đôi. Khóe môi mang vết máu của tên mã tặc đó cười hì hì, mạnh mẽ xông lên trước ôm chặt lấy eo Vương Lão Thất.
Vương Lão Thất cả kinh thất sắc, giơ đao hung hãn đâm vào lưng tên mã tặc.
Thân mình tên mã tặc đó run rẩy, há to miệng phun ra một ngụm máu. Nhưng fgã lại không hề thả lỏng hai tay, ôm cứng eo Vương Lão Thất.
Một đao, hai đao, ba đao, Vương lão Thất bị tên mã tặc dũng mãnh dọa cho kinh sợ đâm liên tiếp năm sáu đao lên lưng hắn, đến tận lúc lưng mã tặc bị đâm nát hoàn toàn, cuối cùng y cảm thấy đôi tay ôm eo của mình bắt đầu buông lỏng. Người đó đã chết hẳn rồi, không thể dùng một chút sức lực nào nữa.
Nhưng vào đúng thời khắc người này thịt nát mới buông, một ánh đao sáng như tuyết bùng nổ trước mắt Vương Lão Thất.
Một đao đó, một người đó, thế như chẻ tre!
Hạ Nhược Trọng Sơn, một đao liền chặt đầu Vương Lão Thất, lập tức túm lấy cái đầu giơ lên cao cao: - Người nào chặn đường sẽ chết!
Mấy chục tên tàn binh bại tướng lại như quần hổ xuống núi, thế không thể đỡ!