Tướng Minh

Chương 72: Khúc nhạc đệm nhỏ



Thư sinh tuấn mỹ trẻ tuổi bước đến cửa thành U Châu, nhìn binh lính ngăn đón ở trước mặt mình, trong mắt ánh lên vẻ thản nhiên khinh thường, hai đầu lông mày trong lúc vô ý toát ra ngạo khí khiến cho đám binh lính kia cảm thấy áp lực rất lớn. Vào thành phải nộp thuế, hơn nữa tiền thuế còn cao hơn những nơi khác, đây là lệnh từ trong phủ tướng quân, binh lính cho dù biết rõ Lý Nhàn không phải là người bình thường cũng đành phải kiên trì đến cùng ngăn lại.

- Vị này...

Binh lính do dự một chút, không biết xưng hô như thế nào trước mặt vị thiếu niên thư sinh phong thần tuấn mỹ này. Nhìn tuổi của hắn, hẳn là một thiếu niên, nhìn áo gấm hắn mặc trên người, hẳn là con cháu quan lại. Nếu như là con cháu trẻ tuổi của thế gia vọng tộc, trên cơ bản đều là loại người vừa ra đời đã có tước vị. Người như vậy bản thân không có gì không thể, nhưng thế lực tồn tại sau lưng bọn họ mới làm người ta sợ hãi.

Thế gia, chính là một đám quái vật lớn đứng sừng sững trên thế giới này. Đừng nói là dân chúng bình thường không thể trêu vào tránh không kịp, triều đình không phải là không như thế. Tuy rằng mở khoa cử, nhưng chức quan từ chính ngũ phẩm trở lên thì không có một người nào là từ khoa cử đi ra đảm nhiệm, toàn bộ đều bị thế gia bá chiếm. Thủ sĩ triều đình, cũng ưu tiên lựa chọn con cháu quý tộc, dù không có cơ hội tiếp xúc với trung tâm quyền lực, mặc dù làm một chức quan bình thường cũng hết sức dễ dàng.

Cho nên, mặc dù chưởng quản U thành chính là đại nhân vật truyền thuyết rất nhiều năm cũng xuất thân từ hàn môn, bản thân ông ấy cũng là một nhân vật khuyến khích con cháu hàn môn quyết chí tự cường, nhưng binh lính thủ vệ vẫn không dám làm xằng làm bậy, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu được một đạo lý. Hổ Bí tướng quân La Nghệ, chuyện y có xuất thân hàn môn không giả, công danh lấy được từ trên lưng ngựa quả thực chính là do sở trường, nhưng y sớm đã không còn là tiểu tử hàn môn năm đó, La gia bây giờ, cũng sớm không phải là hàn môn nữa rồi.

- Công tử chúng ta là Bác Lăng...

Trần Tước Nhi đi về phía trước hai bước, ngăn đón binh lính kia nói. Chỉ có điều một nửa câu sau lại bị Lý Nhàn cản trở về, hắn khoát tay áo nói: - Sao phải làm khó y? Y cũng chỉ làm việc theo cương vị đảm nhiệm thôi. Nếu tới U Châu rồi thì phải vâng theo quy củ của người ta, giao ra vài đồng tiền vào cửa cũng không có gì.

Nói xong, Lý Nhàn đi thẳng về hướng trong cửa thành.
Trần Tước Nhi cười hì hì, lấy ra một nắm bạc vụn nhét vào tay binh lính kia nói: - Hơn đấy, tự ngươi mua chút rượu uống đi.

Thiết Lão Lang và Trần Tước Nhi dẫn theo bốn người đi theo sau Lý Nhàn, nghênh ngang vào thành.

Binh lính thu tiền kinh ngạc nhìn mấy khối bạc vụn trong tay, xem chừng ít nhất có thể đổi được hai ngàn Nhục Hảo, điều này làm cho tim của y đập thình thịch. Hai ngàn Nhục Hảo mua được bao nhiêu gạo xát chứ? Nói thật, từ nhỏ đến lớn y chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy. Nhưng thời điểm y nhìn thấy ánh mắt đội trưởng hướng về phía mình, y biết chỗ bạc mê người này đang bay về phía người khác. Y khéo léo đem vài khối bạc nhét vào trong cổ tay áo, sau đó cười hì hì chạy tới nói: - Đội trưởng, đây là của người nọ hiếu kính ngài đấy.
Đội trưởng thủ vệ tán dương nhìn y một cái, lập tức nhận lấy bạc nói: - Lần sau chú ý, người như vậy không phú thì quý, chúng ta đắc tội không nổi! May mắn người ta trong sạch không chấp nhặt với ngươi, ngươi còn dám yêu cầu người nộp bạc!

Binh lính ngượng ngùng cười cười, trong lòng tự nhủ còn con mẹ nó không phải để cho con rùa khốn khiếp nhà ngươi chiếm hết sao?

Sau khi Lý Nhàn đi vào cửa thành, vô cùng chăm chú nhìn kiến trúc hai bên đường. Hắn đang tìm kiếm một chút dấu vết quen thuộc, những hình ảnh thủ đô Bắc Kinh ở kiếp trước rõ mồn một trước mắt, một chút trí nhớ không tự chủ được bắt đầu xuất hiện ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. Ở kiếp trước, hắn học tại Bắc Kinh, từng du thuyền trong công viên Đào Nhiên Đình, từng sỉ nhục di tích Đại Thủy Pháp, lén lút viết lên mặt sau cung thành "Dã Trư bì chết tiệt", cũng từng ba giờ sáng rời giường chạy tới quảng trường xem nghi thức kéo cờ.

Tuy rằng thành U Châu bây giờ và thủ đô ở kiếp trước không có quan hệ gì, nhưng vẫn không tự chủ được liên tưởng với nhau.

Kiến trúc trước kia rõ mồn một trước mắt, bất kể thế nào thời điểm cũng đã khác, Lý Nhàn cũng phát hiện mình cũng khác rồi.

Cái thời lén lút vào nhà vệ sinh nữ đi tiểu đã một đi không trở lại.

Lý Nhàn tùy ý dạo bước trên đường cái ở U Châu, ánh mắt di chuyển ở những cửa hàng. Hắn rất dụng tâm tìm kiếm cảm giác đã từng quen biết, lại phát hiện đều tìm không thấy. Đi theo phía sau là sáu tùy tùng khôi ngô dũng mãnh, một thiếu niên áo gấm thanh tú cứ như vậy có chút kiêu ngạo, không kiêng nể gì đi lại. Tuy rằng trí nhớ không nhất định là điều tốt đẹp, nhưng nhớ lại ký ức ở thời đại kia cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Chỉ có điều đau khổ chung quy cũng có ngày phai nhạt, còn sống, cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật.

Mà sự thật chính là, trong vòng vài ngày tới Lý Nhàn phải lập ra được con đường phía trước và đường lui thật tốt.

Con đường phía trước, đương nhiên là đến hỏi thăm đại nhân vật nào đó, chuyện trên Yến Sơn, ngươi chắc đã biết?

Đường lui, dĩ nhiên là chạy trốn như thế nào rồi.
Muốn đánh vào mặt người nhà người ta trên địa bàn của họ, đương nhiên là phải thăm dò đường lui thật tốt. Trong tòa thành này có năm nghìn Hổ Bí tinh giáp khiến cho Man tộc trên thảo nguyên nghe tin đã sợ mất mật. Mà người Lý Nhàn muốn tìm, lại là hổ tướng có thanh danh đã lâu. Đây là một hồi đọ sức không ở cùng một tầng, tuy nói là một sự kiện khá hào khí, làm tốt có thể khoác lác, làm không tốt, vậy chỉ có thể giả ngốc.

Đối với một thiếu niên ngày ngày treo hai chữ ngu ngốc ở trên miệng nhạo báng người khác, hắn đương nhiên sẽ không chịu bị người khác xem thành ngu ngốc.

Hai mắt không ngừng liếc về bốn phía, rốt cục, Lý Nhàn phát hiện một nơi quen thuộc.

Nói là quen thuộc, kỳ thật là mấy chữ cái quen thuộc.
Một tòa kiến trúc khá lớn xây ở sát đường, tấm hoành phi trên cửa có ba chữ to khiến Lý Nhàn cảm thấy thân thiết.

Thư Hải Các

Lý Nhàn cười cười, trong lòng tự nhủ quả nhiên là dây nối toàn quốc.

- An Chi...

Thiết Lão Lang từ phía sau thấp giọng gọi.

Lý Nhàn khoát tay áo, nói rất chân thành: - Phải gọi đệ là công tử.
- Công tử, chúng ta có phải nên tìm nhà trọ trước không?

Thiết Lão Lang rất phối hợp nói.

Lý Nhàn gật đầu nói: - Cũng được.

Mọi người tìm một nhà trọ có chút sạch sẽ, Lý Nhàn tiếc nuối vì không tìm được một nơi gọi là vui vẻ trong thành. Sau khi vào trong phòng, Lý Nhàn tìm một chỗ ngồi xuống, về phần đặt phòng loại chuyện nhỏ này đương nhiên do Trần Tước Nhi bọn họ đi làm. Nếu giả dạng làm con cháu quý tộc, sẽ làm giống một chút. Tuy rằng Lý Nhàn không làm thế nào mà tiếp xúc được với loại con cháu quý tộc này, cũng không hiểu rõ phong cách làm việc của bọn họ, nhưng loại chuyện như giả trang này kỳ thật cũng không khó, ngẩng cằm lên ít nói chuyện khinh khỉnh một chút, dĩ nhiên sẽ ít lộ ra sơ hở.

Về phần hai chữ Bác Lăng Trần Tước Nhi nói ở cửa thành, chẳng qua là vì để cho binh lính thủ vệ hiểu lầm. Nhắc tới Bác Lăng, có ai đầu tiên không nghĩ tới Thôi gia chứ?

Sau khi Trần Tước Nhi thuê phòng, tiểu nhị trong điếm ân cần dẫn bọn họ đến phía sau. Trần Tước Nhi đã thuê hẳn một độc viện, đưa cho chưởng quỹ kia một nắm bạc vụn. Những thứ như tiền tài đối với mã tặc Thiết Phù Đồ vốn chẳng là gì, ngược lại khiến cho chưởng quỹ kia nghĩ đoàn người này đúng là con cháu nhà giàu. Cho dù không phải là quan lại, cũng là cự phú một phương.

Bao độc viện kế tiếp, Lý Nhàn bất ngờ phát hiện một bên viện vừa vặn đối diện với cửa sau của Thư Hải Các.
Nơi này thật sự không tồi.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, tất cả mọi người vào phòng.

- Tam Thập Thất ca, Tiểu Điểu ca, lần này trong cậy vào các người.

Lý Nhàn cười cười nói.

Lạc Phó và Trần Tước Nhi năm đó đã tới U Châu, cũng đi qua Thư Hải Các kia. Cũng không biết Hồng cô nương năm đó bị tách chân ra kiểm tra săm soi bây giờ còn ở đó không, nếu thấy Lạc Phó và Trần Tước Nhi, cũng không biết có nhận ra đây là hai người xấu năm đó không. Cũng không biết, mất năm nay cô nương kia trong mộng có giết hai người xấu này chết không.
Lý Nhàn chỉ chỉ vào tiểu lâu Thư Hải Các nói: - Có muốn đi tìm người cũ hay không?

Trần Tước Nhi nhớ tới Thư Hải Các thời điểm ở tại Ngư Dương kia, nhớ tới bộ dạng chật vật không chịu nổi của Lý Nhàn lập tức châm chọc nói: - An Chi, thật ra ta cảm thấy đệ hẳn là nên đi dạo, nhìn xem còn có... giai nhân tặng dù hay không?

Lý Nhàn nghiêm túc nói: - Đi, đương nhiên là muốn đi. Con cháu quý tộc nha... Có ai mà không sống phóng túng chứ?

Thiết Lão Lang lắc đầu nói: - Thiếu tướng quân, cái này sai rồi.
- Con cháu quý tộc, nhất là con cháu của gia tộc được coi trọng, càng không rêu rao. Đừng nói ra vào kỹ viện, mà ngay cả quán rượu bình thường cũng rất ít đặt chân vào. Bọn họ đều được bồi dưỡng để tiến vào triều đình đấy, dĩ nhiên không thể có chỗ nào để bị người khác lên án. Bọn họ tao nhã lễ độ, làm việc hợp quy tắc không để bất chấp mọi thứ. Cho dù khinh thường dân chúng, cũng phải giả dạng chiêu hiền đãi sĩ. Bọn họ có thể âm mưu hại người ở sau lưng, tuyệt đối sẽ không trở mặt ở ngay trước mặt.

- Dối trá!

Lý Nhàn thở dài.

Hóa ra các triều đại đều có một đức hạnh.
Hắn gật đầu nói: - Đệ biết, phải kiêu ngạo, nhưng không phải loại kiêu ngạo lộ liễu, mà là kiêu ngạo khiêm tốn.

Hắn biết mọi người không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn, không sao, tự hắn hiểu là được rồi.

- Lúc ở cửa thành, đệ làm không tốt.

Thiết Lão Lang nói đúng điểm mấu chốt: - Đệ nói nhiều quá, việc nhỏ như vậy, hẳn là do chúng ta làm.

Lý Nhàn cười cười, gật đầu.
- Hôm nay cứ đi nghỉ ngơi trước đã, sáng mai mấy người chúng ta phân công nhau đi dò thám phủ tướng quân. Trước tiên điều tra rõ tình huống bên ngoài đã, về phần khi nào tìm La Nghệ xui xẻo, không thể gấp.

Lạc Phó nói.

Lý Nhàn gật đầu nói: - Tốt nhất không nên động thủ ở trong phủ tướng quân, tra rõ quy luật ra ngoài của La Nghệ.

Hắn nhìn nhìn Thư Hải Các ở bên ngoài, có chút nuối tiếc nói: - Chính là không nghe nói Hổ Bí Đại tướng quân có ham mê đặc biệt gì, hoàn cảnh nơi này tốt như vậy có chút đáng tiếc.
Hắn đẩy cửa sổ ra, nhìn ra phía ngoài. Một nữ tử dịu dáng dường như mới tỉnh mộng xuân cũng đẩy cửa sau tiểu lâu ra, hai người xa xa bốn mắt nhìn nhau. Lý Nhàn hơi sửng sốt, nàng kia cũng hơi sửng sốt lập tức đỏ mặt.

Nàng kia tùy ý choàng một cái áo choàng, tóc mây toán loạn, một mỹ nhân còn buồn ngủ.

Sắc mặt nàng đỏ lên, lập tức thoải mái cười cười, xa xa thi lễ với Lý Nhàn. Trong lòng không tự chủ được khen một tiếng, một công tử phong thần như ngọc. Lý Nhàn cũng ở tán thưởng một câu trong lòng, tiểu cô nương ở nơi cao cấp này cũng không giống bình thường.

Đang tự cho là tự nhiên, phóng khoáng khẽ vuốt cằm, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi:
- Ôi chao mẹ ơi, thật sự là cô ta!

Mặt Lý Nhàn tái đi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Tước Nhi kéo tay Lạc Phó kích động nói: - Không thể tưởng được không thể tưởng được, cô nàng kia lại trổ mã mặn mà như vậy.

Lạc Phó ừ một tiếng nói: - Bây giờ đếm nữa, nhất định đếm không hết rồi...

Lý Nhàn đen mặt, lúc nhìn lại cô nàng kia, không biết vì sau, càng nhìn càng đặc biệt xấu...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv