Hai người hợp lực nhấc then cửa nặng nề lên, cắn răng chậm rãi nâng lên. Huyết kỵ binh phía sau xông lên vây tròn quanh họ, dùng thân thể máu thịt của mình và loan đao chặn các mũi tên lông vũ một lần nữa lao tới.
Phập, phập, đó là tiếng mũi tên lông vũ cắm vào cơ thể.
Trong tiếng két két, Lý Nhàn và Triều Cầu Ca ra sức đẩy mở cánh cửa nặng nề: - Đi!
Hai người đồng thời hô lớn một tiếng.
Đợt huyết kỵ binh đầu tiên bảo vệ Lý Nhàn và Triều Cầu Ca xông ra cửa doanh địa, nhóm người khác ở phía sau tổn thất nặng nề khóc gào đi theo.
- Đuổi theo mau! Giết sạch bọn chúng!
A Sử Na Khứ Hộc đón dây cương mà hộ vệ đưa tới, xoay người nhảy lên chiến mã của mình, rút loan đao ra chỉ về phía trước: - Để bọn chúng phải trả giá!
Mấy trăm Lang kỵ đồng thanh hô vang, đi phía sau A Sử Na Khứ Hộc đuổi theo huyết kỵ.
Huyết kỵ binh đã không còn chiến mã và một đám người điên cuồng chạy trốn về phía trước, phía sau họ cách mấy trăm mét là Lang kỵ Đột Quyết ùn ùn kéo đến.
Địa thế bên ngoài tòa thành gỗ rộng lớn bằng phẳng, mọi người đi bộ chưa đến hai phút đã bị kỵ binh đuổi kịp. Trên vùng đất trống trải, sau lưng họ chính là bia ngắm của Lang kỵ. Kỵ binh truy đuổi tới từ phía sau, dê dàng chém vào lưng họ. Mà vết thương do loan đao gây nên rất lớn và hẹp dài, kể cả một đao không trí mạng thì cũng sẽ mất máu mà chết bởi vết thương quá lớn!
Người trên thảo nguyên thích dùng loan đao, chính vì loan đao tạo nên vết thương rất khó điều trị. Độ cong của loan đao tăng thêm thời gian tiếp xúc, do đó vết thương thường đặc biệt dài.
Có thể tưởng tượng, loan đao bổ xuống sau lưng, vết thương lớn tạo ra cnarh tượng thê thảm máu thịt lật sang hai bên, lộ ra xương cột sống trắng hếu.
Tiếng vó ngựa ầm ầm đã ngày càng gần, mấy trăm Lang kỵ Đột Quyết múa may loan đao, lấp lánh dưới ánh lửa.
- Bắn!
Một tiếng hét to bất ngờ vang lên.
Vù!
Gần một trăm mũi tên lông vũ bắn tới từ một bên người đám Lý Nhàn, lông vũ bắn chụm tạo thành một nắm tay thế mạnh lực chìm trên bầu trời, đập phá đội ngũ Lang kỵ Đột Quyết đang truy đuổi tới. Thân binh của A Sử Na Khứ Hộc dùng lá chắn kỵ binh tạo thành hàng phòng ngự chắn trước người y, tên lông vũ dày đặc đập vào lá chắn kỵ binh phát ra tiếng kêu liên tiếp. Ba bốn thân binh bị trúng tên, A Sử Na Khứ Hộc buộc phải ghìm chặt chiến mã, trốn sang một bên.
- An Chi! Các ngươi đi trước đi!
Thiết Lão Lang lệnh cho Huyết kỵ bắn một lượt lần thứ hai, rồi hét lớn với Lý Nhàn.
Lý Nhàn huýt sáo, ngựa đen trong đêm tối tung bốn vó lao tới. Mấy Huyết kỵ binh dắt chiến mã lao tới bên cạnh đám Lý Nhàn, Huyết kỵ binh đi bộ lập tức lên ngựa chuẩn bị rút lui. Lý Nhàn nhảy lên con ngựa đen to lớn, lập tức tìm được cảm giác an toàn. Hắn sờ vào cổ con ngựa, bật cười ha hả.
Thiết Lão Lang dẫn huyết kỵ binh liên tục bắn ba vòng, lão cầm ngang mã giáo sau đó chậm rãi tăng tốc. Chín mươi huyết kỵ binh ở phía sau lão tổ thành phong thỉ trận tiêu chuẩn, phát động mũi phản kích với Lang kỵ Đột Quyết truy đuổi! Gần trăm chiến mã giẫm rung chuyển mặt đất, huyết kỵ binh dùng mã giáo sắc bén vô song trong tiếng sấm rền để tuyên cáo nhuệ khí của họ! Chưa tới trăm người, không có sự lựa chọn lui bước, mà đón đầu Lang kỵ Đột Quyết hung hăng đâm tới.
Lửa thiêu đỏ bầu trời, đốt sáng bầu trời đêm, dưới ánh lửa, A Sử Na Khứ Hộc tỏ vẻ khiếp sợ.
Đối phương tuyệt đối không phải là giặc cỏ mã tặc, đám mã tặc đó không thể có gan lớn như thế, cũng không thể được huấn luyện bài bản thế, chỉ ngơ ngẩn chốc lát, A Sử Na Khứ Hộc gần như đoán ngay được thân phận của đám kỵ binh ấy, mặc dù số lượng kỵ binh xông tới không nhiều, nhưng họ tổ chức Phong thỉ trận mà kỵ binh Đại Tùy quen dùng để đánh địch! Tối hôm đó bên bờ sông Nhược Lạc Thủy, do y bị trọng thương hôn mê nên không nhìn thấy bá khí vô song của Huyết kỵ.
- Phủ binh Đại Tùy!
A Sử Na Khứ Hộc chỉ thấy một dòng máu xông lên não, cơ thể bắt đầu lắc lư trên lưng ngựa.
Chẳng lẽ Đại Tùy đã phát hiện ra tòa thành gỗ này? Chẳng lẽ Đại Tùy sắp dụng binh với thảo nguyên?
Y còn không kịp tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ, đám kỵ binh đó đã lao tới trước mặt nhanh như sét đánh. Mã sóc sắc bén vô cùng, so với mã sóc dài một trượng thì loan đao của người Đột Quyết quá ngắn!
- Bảo vệ Đặc Cần!
Đám thân binh trung dũng ào lên kéo dây cương chiến mã của A Sử Na Khứ Hộc rút lui về phía sau, Lang kỵ đằng sau ùa tới chặn lại trước mặt Huyết kỵ binh.
Giống như một dòng nước lũ va vào cây cầu gỗ, thoáng chốc đã đập tan nát cây cầu mà người Đột Quyết gấp rút dựng nên. Phong thỉ trận giống như đâm xuyên thủng một tờ giấy trắng, giết chết người Đột Quyết, sau đó vẽ một đường vòng cung lớn xinh đẹp quay về, lần thứ hai đâm thủng trận hình của người Đột Quyết.
- Chúng ta không thừa ngựa!
Lý Nhàn lạnh lùng nói với thủ lĩnh của đội ngũ kia.
Người nọ hơi ngẩn ra, ngay sau đó dặn dò các thuộc hạ còn lại đi cướp chiến mã của người Đột Quyết. Mấy trăm Lang kỵ bị Huyết kỵ binh đánh thương đã ném lại mấy chục xác chết, bỏ lại mấy chục chiến mã, Thiết Lão Lang dẫn người hai lần xuyên qua trận địa của địch, đuổi theo mấy trăm mét phía sau A Sử Na Khứ Hộc, lập tức nhanh chóng trở về. Nhóm người kia chỉ còn lại ba đến bốn người, họ cướp chiến mã và tăng tốc rút lui phía sau Huyết kỵ binh.
Lý Nhàn cố ý cưỡi ngựa chậm lại, đợi người đó đuổi tới, hắn lau máu trên mặt cười nói với người kia: - Từ Bá Châu từ biệt hai năm, không ngờ vẫn còn gặp lại túi nước đó của ta, nó vẫn còn sống chứ?
Người nọ ngạc nhiên, lập tức bật cười ha hả.
Y chính là người cầm đầu nhóm dân phu mà hai năm trước khi Thiết Phù Đồ đánh chết thích khách Đột Quyết ở phía bắc Bá Châu, Lý Nhàn đã chặn lại họ lại bên đường, y tên là Ngô Lai Lộc!
- Tại sao người lại tới tái ngoại?
Ngô Lai Lộc ngồi xổm bên một dòng sông nhỏ để rửa sạch vết máu trên mặt, sau đó múc nước sông mát rượi lên uống mấy hụm làm mát cổ họng khàn đặc nóng như lửa đốt. Chạy trốn suốt quá nửa đêm qua, may mắn là cũng không biết tại sao lang kỵ Đột Quyết không đuổi theo. Mọi người chạy không ngừng nghỉ gần hai trăm dặm tới khi nhìn thấy Yến Sơn mới dừng lại nghỉ ngơi, nơi này đã rất gần trường thành.
Ngô Lai Lộc rất tò mò với việc tại sao Lý Nhàn xuất hiện ở tái bắc.
Trên đường chỉ lo chạy như bay, lúc chạy ngựa của y không tài nào đuổi kịp Đại Hắc Mã của Lý Nhàn. Vì thế mãi đến khi xác định an toàn dừng lại nghỉ ngơi y mới hỏi. Ngồi nghỉ dưới gốc cây thấp bên sông, y vẩy nước trong tay lau qua quần áo, nghiêng đầu nhìn Lý Nhàn chờ câu trả lời.
Lý Nhàn trầm ngâm một lúc, nói một câu khi nghe sẽ không làm người ta nghi ngờ thật giả lẫn lộn.
- Triều đình phải đông chinh tới Cao Cú Lệ, Thiết Phù Đồ ở Trác quận rất khó sống yên.
Ngô Lai Lộc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cực kỳ hâm mộ nhìn Huyết kỵ nghỉ ngơi cách đó không xa hỏi: - Đó chính là nhân mã của Thiết Phù Đồ trong truyền thuyết sao? Quả nhiên danh bất hư truyền! Nhìn người của ngươi, lại nhìn người của ta, đúng là núi đã cao còn có núi cao hơn.