Để hai người Độc Cô Nhuệ Chí và Đông Phương Liệt Hỏa ở lại trấn thủ doanh địa, Đạt Khê Trường Nho và Lý Nhàn mang theo hai mươi Huyết kỵ binh thu dọn xong trang bị, sáng sớm liền rời khỏi doanh xuất phát đi về hướng tây bắc, năm mươi mấy dặm lộ trình, trang bị nhẹ nhà mà đi với tốc độ của Huyết kỵ không đến nửa ngày là có thể đến nơi.
Dọc theo đường đi hiếm thấy Lý Nhà cười đùa, yên tĩnh, mà ngay cả đại hắc mã cũng hơi chút không thích ứng. Đạt Khê Trường Nho biết trong lòng Lý Nhàn có chút bận tâm, nói thật ra, trong lòng y cũng hơi chút lo lắng. Dù sao người nữ tử tên Diệp Hoài Tụ kia có chút rất bất quy tắc, thường thường cho rằng chuyện có khả năng ở chỗ nàng lại là tuyệt không có khả năng, mà thường thường cho rằng chuyện không có khả năng nàng hết lần này đến lần khác phải làm ra xem thử.
Tỷ như căn cứ lời đồn trong giang hồ, lúc trước phụ thân nàng Diệp Vô Phong nói kiểu gì cũng không chịu cho nàng kế thừa tay nghề, Diệp Vô Phong cảm thấy một nữ hài tử đứng bên bếp lò rèn binh khí là việc rất khó chấp nhận. Cho dù tay nghề thiên hạ đệ nhất này thất truyền, ông ta cũng không mong muốn con gái xuất đầu lộ diện làm việc thô bỉ mà trong mắt ông ta cũng không tính là nghệ thuật tao nhã này.
Nhưng Diệp Hoài Tụ cố tình không chịu nghe lời, chẳng những không làm giảm của danh hiệu Diệp Gia, ngược lại khiến danh tiếng của Diệp gia đạt đến một đỉnh cao, còn danh truyền Tái Bắc
Mà một nữ tử thoạt nhìn yếu đuối quần áo khinh bạc duyên dáng ở bên hỏa lò, lúc vung tay đổ mồ hôi đầm đìa lộ ra đường cong khiến cho người ta mơ màng vô tận, về phần có phải như vậy hay không, vậy thì chưa a từng thấy. Thời điểm Diệp đại gia đúc rèn binh khí người ngoài không được xem, nhưng càng thần bí như vậy lại càng là dễ dàng làm cho người ta ảo tưởng. Tưởng tượng một chút, nữ tử Diệp Hoài Tụ như nước kia rèn sắt, tình cảnh này phải làm người ta huyết mạch sôi trào cỡ nào.
Mà nữ nhân Diệp Hoài Tụ này vì sao từ Giang Nam tới phương bắc, từ biên cương xa xôi tiến nhập thảo nguyên lại là một câu đố. Một người con gái như nàng có quan hệ mật thiết với đại nhân vật U Châu La Nghệ, A Sử Na Khứ Hộc như vậy càng làm cho người ta nghĩ mãi mà không rõ mấu chốt trong đó. Cho nên, cảm giác thần bí càng lớn của nàng, mọi người càng tò mò về nàng hơn.
Nếu biết Diệp đại gia trong ba năm sống trong một tòa thanh lâu cũ nát ở quận Ngư Dương, chỉ sợ cũng không biết sẽ có bao nhiêu giang hồ hào kiệt giận dữ hủy tòa Thư Hải Các đi, cũng không biết cái kia ông chủ sau lưng Thư Hải Các kia sau khi bị tóm sẽ bị đánh tàn phế thành hoạn quan hay là trực tiếp tưới ba trăm bãi nước tiểu vàng rành rành cho tới chết. Bạch y Diệp Hoài Tụ, Hồng Y Trương Uyển Thừa, ở Trung Nguyên luận tiếng tăm hai cô gái này người sau mạnh hơn người trước, luận lực hiệu triệu, người trước không thể nghi ngờ có ưu thế lớn hơn.
Cũng chỉ vì nữ tử này quá đặc biệt, mà Đạt Khê Trường Nho căn bản không coi là giang hồ hào khách, y và Diệp Hoài Tụ gặp mặt lần đó cũng chỉ do ngoài ý muốn thậm chí còn mang chút xấu hổ, hiện tại tùy tiện tới cầu việc, thật ra y còn căng thẳng hơn so với Lý Nhàn.
Chỉ có điều, một khối vẫn thạch tốt như vậy nếu là không do nhân vật xuất sắc nhất thiên hạ này rèn, chẳng phải là rất phí của trời hay sao?
Nếu như nói chỗ vòng cua nhỏ nhất này của Nhược Lạc Thủy có gì đặc biệt, cũng chỉ có thể nói sườn núi cao đó miễn cưỡng được gọi là tòa núi nhỏ. Từ một năm trước sườn núi cao này dần dần đã không còn bình thường nữa, ngoại trừ trên sườn núi cao xây một ít kiến trúc gỗ ra, không thể không nói đến chính là có người ở trên tảng đá lớn dưới sườn núi cao đục khắc bảy chữ to ba chữ nhỏ. Mà khiến thanh danh sườn núi cao này dần dần lan xa chính là nhờ tên người khắc trên khối đá lớn này.
Nơi này tên là Huyền Vũ Phong.
Diệp Hoài Tụ.
Chẳng ra cái gì cả, không quản nét chữ cứng cáp như rồng như tung, chỉ xem ý tứ biểu đạt của bảy chữ này nhất định sẽ bị chuyên gia văn học chỉ trích. Nơi này tên là Huyền Vũ Phong, không nói bốn chữ trước căn bản chính là dư thừa, chính là ba chữ Huyền Vũ Phong kia đủ làm cho người ta cười đến rụng răng.
Đi chưa được trăm bước có thể theo dốc thoải tới đỉnh, không ngờ chỗ có tảng đá khắc chữ cũng dám xưng là đỉnh?
Hơn nữa, nghe nói tảng đá kia cũng là do chủ nhân nơi đây dùng tiền thuê dân du mục thảo nguyên vận chuyển từ ngoài ba dặm tới.
Nhưng, trên thực tế bắt đầu từ lúc có tảng đá kia nơi đây, mỗi một người đi đến nhìn thấy nét chữ hoặc thật hoặc giả khen một câu: - Thật là một bút thể mạnh mẽ! Hay cho một tòa Huyền Vũ Phong!
Không cần nói cũng biết trong này có mùi vị nịnh bợ bao nhiêu, cũng không thể đếm được có bao nhiêu người đứng bên khối đá ảo tưởng được người có tư sắc coi trọng mà thèm thuồng. Có bao nhiêu người ra vẻ bí hiểm nhìn chằm chằm thế chữ giả vờ giả vịt nghiên cứu và cảm thán chữ này chỉ có ở trên trời nhân gian hiếm thấy được mấy lần; lại có bao nhiêu người tỏ vẻ xem thường phun nước miếng thêm câu cút con mẹ mày đi đối với người cảm thán.
Truy cứu căn nguyên, hay là bởi vì chữ mà nữ nhân khắc lên này thật sự rất đẹp; hoặc có lẽ ngươi đep là thứ yếu, đẹp chính là ở kỳ danh bên ngoài. Tất cả mọi người đều biết Diệp Gia có cô gái tên là Hoài Tụ rất đẹp rất đẹp, mà một trăm người biết nàng thì trong lòng có một trăm ảo tưởng về vẻ đẹp đó, đến tột cùng đẹp đến bao nhiêu, thật ra không có nhiều người biết.
Người trong thảo nguyên thô lỗ không hiểu được lễ nghi giáo hóa gì, gặp phụ nữ xinh đẹp hợp ý có thể đoạt được thì đoạt mới là đạo lý cứng rắn. Nhưng sau khi Diệp Hoài Tụ đến nơi này chẳng những không có người quấy rối, mà thậm chí ngay cả ở Đột Quyết Hồng Phi Phong hống hách ngang ngược trên thảo nguyên cũng không dám tùy ý tới gần Huyền Vũ Phong.
Cái gọi là Đột Quyết Hồng Phi Phong, chính là chỉ tinh nhuệ Đột Quyết Lang kỵ.
Trang phục Lang kỵ là áo choàng đỏ thẫm, bì giáp đen chỉnh tề, ngàn vạn Lang kỵ ở trên thảo nguyên như gió xẹt qua giống như một mảng mây đỏ lớn cuốn qua. Lang kỵ là tượng trưng của quyền uy Vương Đình Đột Quyết, bình thường dân chăn nuôi chỉ cần từ xa nhìn thấy Hồng Phi Phong đi qua sẽ nhường đường thậm chí còn khom người thi lễ. Chiến lực Lang kỵ cũng là không thể nghi ngờ, tỷ như hiện tại chiến tranh giữa người Khiết Đan và người Hề, song phương đầu nhập binh lực đã vượt qua năm vạn, nhưng cho dù là ba Hồng Phi Phong giết tới năm vạn người ngay lập tức tan rã. Đương nhiên, trong đó duyên cớ lớn nhất là vì người Đột Quyết ở trên thảo nguyên có địa vị thống trị tuyệt đối, thứ hai mới là sức chiến đấu dũng mãnh của Lang kỵ.
Đã từng có một thủ lĩnh của một bộ tộc nhỏ không ngờ phát hiện nơi này, sau đó dẫn theo mấy chục người muốn cướp Diệp Hoài Tụ về. Cũng không biết tại sao, sau khi đến nơi này lại hoảng sợ chật vật trốn về bộ tộc. Buổi tối ngày hôm sau, năm đội trăm người Lang kỵ Đột Quyết đã giết tiểu bộ tộc giết kia sạch sẽ, toàn tộc trên dưới gần ngàn nhân khẩu một người cũng không thể sống sót. Tiểu thủ lĩnh của bộ tộc kia tức thì bị moi tim tiên thi (tiên thi= lấy roi đánh thi thể), rõ ràng bị đánh thành một bãi thịt nát.
Lại về sau, liền có tin tức truyền tới.
Có một vị đại nhân vật của Đột Quyết Vương Đình đã ẩn cư ở Huyền Vũ Phong, ở cùng với Diệp Hoài Tụ.
Người này rốt cuộc là ai, là nam hay là nữ, lại không thể nào biện chứng.
Có người nói tộc đệ của Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn là Đặc Cần A Sử Na Khứ Hộc chính là khách sau màn của Diệp Hoài Tụ, sau khi y dẫn dắt mười ngàn Lang kỵ đuổi được người Hề cũng chỉ một mình tới Huyền Vũ Phong cùng Diệp Hoài Tụ "song túc song tê". Cũng có người nói là một vị nữ tử của Đột Quyết Vương Đình được Thủy Tất Khả Hãn xem trọng nhất ở trong này, đi theo Diệp Hoài Tụ học tập. Đương nhiên không phải học tập rèn sắt, đối với tài danh Diệp Hoài Tụ mà nói danh hiệu tạo ra binh khí đệ nhất thiên hạ ngược lại không phải là vang dội.
Nàng là bậc thầy thư pháp.
Nàng là bậc thầy kiếm pháp.
Nghe nói, nàng còn là bậc thầy binh pháp.
Diệp Hoài Tụ trong truyền thuyết, hoàn mỹ như tiên giáng trần không gì không thể, không gì không biết.
Cho nên, căn cứ tin đồn, đoàn người Lý Nhàn và Đạt Khê Trường Nho cũng không tùy tiện tới gần nhà cỏ Hoài Tụ Huyền Vũ Phong. Nếu tin đồn Đột Quyết Lang kỵ diệt tộc là sự thật, như vậy vô cùng có khả năng thật sự có một vị đại nhân vật Đột Quyết Vương Đình ở trong thảo lư (thảo lư=nhà tranh) làm khách. Nói cách khác, có một nhánh Đột Quyết Lang kỵ không ít hơn năm trăm người trú đóng ở cách không xa Huyền Vũ Phong.
Huyết kỵ tuy rằng chiến lực vô song, nhưng lây hai mươi người khiêu chiến năm trăm Lang kỵ cũng khó có thể nói dễ dàng thắng hay không.
Đạt Khê Trường Nho để hai mươi kỵ binh Huyết kỵ ở lại địa phương bí mật cách Huyền Vũ Phong ngoài mười dặm, y và Lý Nhàn đi thảo lư gặp Diệp Hoài Tụ.
Về phần vẫn thạch, Đạt Khê Trường Nho muốn để ở chỗ nhóm Huyết kỵ kia, nhưng Lý Nhàn lại kiên trì mang theo.
Đạt Khê Trường Nho không hiểu nổi ý tưởng của Lý Nhàn, lại không chống lại được tính bướng bỉnh của hắn. Hai người mỗi người một ngựa, dẫn theo một con ngựa tốt kéo vẫn thạch, sau khi quan sát xác định bốn phía không có ai giám thị lập tức phi như bay về phía thảo lư
Đem vẫn thạch theo mà chưa xác định được tình huống, như vậy kỳ thật rất mạo hiểm. Nhưng cũng không biết tại sao một Lý Nhàn cẩn thận lại không mang theo không được, đây rõ ràng không hợp với tích cách của hắn.
Dọc theo đường đi rất an tĩnh, đến một con sói độc hành cũng chưa từng thấy.
Xa xa nhìn thấy nhà gỗ trên sườn núi cao kia, mang theo chút hương vị tĩnh mịch thanh tịnh ở trên thảo nguyên.
- Thế ngoại cao nhân đều thích kiểu ẩn cư như này ư?
Lý Nhàn cười hỏi.
Đạt Khê Trường Nho nói: - Nàng không có tính cách thế ngoại cao nhân vượt ra ngoài tam giới ngũ hành. Nàng là người giang hồ, vẫn luôn ở đây, hơn nữa, nàng đến thảo nguyên tái bắc, theo ta được biết hẳn cũng không phải là đến ẩn cư.
- Sư phụ, hình như ngài rất chú ý đối với Diệp Hoài Tụ à?
Lý Nhàn cười đùa cợt nhả hỏi
Đạt Khê Trường Nho trừng mắt nhìn hắn nói: - Nếu không phải là bởi vì con, ta chú ý nàng ta làm cái gì?
Lý Nhàn cười cười: - Tại sao cô ấy lại muốn tới thảo nguyên
- Nghe nói...
Khóe miệng Đạt Khê Trường Nho nhíu nhíu, vẻ mặt có chút ý vị sâu xa: - Nghe nói là đến tìm nam nhân... nam nhân của nàng ta.
Lý Nhàn ngẩn ra, lập tức khì cười một tiếng: - Hoá ra bất kể danh khí lớn cỡ nào, bản lĩnh nữ nhân lớn cỡ nào cũng đều không thể rời bỏ nam nhân nha!
Hắn đang cười đến đắc ý, bỗng nhiên tiếng cười chợt cứng đờ.
Lý Nhàn mạnh mẽ ngửa người dán chặt trên lưng ngựa, một mũi tên cách mặt hắn không xa vèo một tiếng bay qua. Mũi tên kia thế tới cực nhanh, đột ngột đến cực điểm! Nếu phản ứng của Lý Nhàn chỉ hơi chậm một giây đồng hồ mà nói, một mũi tên này nói không chừng đã bắn thủng mặt của hắn. Cũng may Lý Nhàn đối với cung tiễn gần như phản ứng theo bản năng, nếu là đổi lại Đạt Khê Trường Nho cung chưa chắc né nhanh hơn so với hắn.
- Xì
Lý Nhàn dán trên lưng ngựa cúi đầu mắng một câu: - Chỉ nói câu muốn nam nhân thôi, có đến mức bắn miệng ta như vậy không?