Tướng Minh

Chương 204-1: Vốn dĩ là hai người (1)



- Tại sao?

Chu Nhất Thạch ngồi cạnh cửa sổ xe ngựa, đó vốn không phải chỗ y tự mình chọn, mà bị nàng thị nữ thanh tú động lòng người của Diệp đại gia tay cầm kiếm ép buộc ngồi ở chỗ đó. Y hỏi một câu tại sao, cũng không biết y hỏi tại sao cô ta lại lừa dối y, tại sao lại bắt cóc y, hay tại sao lại phải ép buộc y? Gia Nhi căn bản chẳng màng y hỏi tại sao vốn dĩ là hỏi về điều gì, chỉ nhẹ nhàng dùng thanh kiếm đè bả vai Chu Nhất Thạch ra hiệu cho y hãy ngoan ngoãn ngồi yên.

- Tại sao?

Nhìn ả thị nữ tay cầm kiếm không có vẻ gì như là muốn trả lời chính mình, nét mặt tái xanh của Chu Nhất Thạch đã dần bình tĩnh lại sau sự kinh động. Y cúi đầu nhìn thoáng qua thanh kiếm sắc nhọn kề cổ mình. Sau đó Chu Nhất Thạch nhìn vào mắt của cô ta một cách từ tốn và hỏi lại một lần nữa tại sao.

Gia Nhi vẫn không trả lời, chỉ lắc đầu ra hiệu cho Chu Nhất Thạch đừng nói nữa.

Chu Nhất Thạch không định im miệng, thấy Gia Nhi không đáp, y lầu bầu nói:
- Ta không biết Diệp Hoài Tụ muốn lấy bản vẽ Long Chu với ý đồ gì, là có vị đại hào kiệt trong giới lục lâm đạo nào muốn, hay là vị đại nhân vật nào trong triều sinh ra tâm không thần phục, những điều này không quan trọng, quan trọng là ta sẽ không bao giờ giao bản vẽ Long Chu cho các ngươi. Diệp Hoài Tụ muốn mua ta nhất định không bán, ngươi có kề kiếm vào cổ ta cũng vô dụng, ta sẽ không giao ra. Hơn nữa, ngươi có thể yên tâm cho dù ngươi có giết chết ta rồi cho người lục tung cả Chu gia lên thì cũng không thể tìm ra bản vẽ Long Chu đâu. Đích thân ta đã cất giấu nó ở một nơi rất an toàn, các ngươi đừng hòng tìm ra.

- Câm miệng! Ngu xuẩn!

Gia Nhi nhìn y một cách khinh bỉ, tự nhiên đem câu cửa miệng của người nào đó nói ra.

Ngu xuẩn, cô ta nói

- Tiểu thư nhà ta không có ý định lấy bản vẽ Long Chu của ngươi, chẳng qua hôm nay tiểu thư muốn mời ngươi đến đây để xem một vở kịch.

- Xem kịch?

Chu Nhất Thạch không khỏi ngạc nhiên, y bỗng chốc quên đi hai từ ngu xuẩn kia.

- Chẳng phải Diệp Hoài Tụ nói muốn từ biệt ta sao?

Y cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của y người ta nhận ra được sự kinh hoảng. Y không phải không sợ hãi, cũng không phải không lo lắng, mà chỉ là y không muốn mất mặt trước cô thị nữ thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn y kia. Dù sao y cũng là gia chủ Chu gia, trên người còn có tước vị hương hầu.

- Đúng là nói lời từ biệt, nhưng không phải ngươi và tiểu thư nhà ta, mà là tạm biệt thành phố Giang Đô này.

Gia Nhi thản nhiên nói.

- Ngươi muốn khống chế ta!

Chu Nhất Thạch cuối cùng đã phản ứng lại, y không áp chế nổi kích động muốn đứng lên nhưng lại bị thanh kiếm đang kề cổ kia khống chế ngồi xuống, bực tức trong lòng y như dâng lên, đôi mắt đỏ long sòng sọc, hai bàn tay của y nắm chặt lại, có lẽ trong lòng y đang đấu tranh tư tưởng, nên nhẫn nại chờ thời cơ hay chiến đấu tới cùng với cô gái có vẻ yếu đuối trước mắt. Dù sao y cũng được luyện võ từ nhỏ nên dù là hai ba đại hán cũng chưa chắc có thể là đối thủ của y. Chỉ là một câu kế tiếp của Gia Nhi đủ để y từ bỏ ý định chống đối, ngồi xuống để đợi xem tuồng hay sẽ xảy ra.

- Ngươi chỉ nói đúng một nửa, thực ra nếu ta không đem ngươi ra khỏi thành Giang Đô này thì không lâu nữa dù không có ai ép buộc ngươi ngươi cũng không thể tiếp tục ở đây được nữa. Ta bắt cóc người chỉ là để cho ngươi nhìn thấy việc giấu bản vẽ Long Chu của ngươi ở một nơi bí mật quả thực là một hành động ngu ngốc. Bây giờ ngươi có thể vén rèn nhìn ra ngoài thử xem, tốt nhất đừng để kẻ bên ngoài kia nhìn thấy mặt ngươi, nếu không kịch sẽ chẳng có để coi.

Vì lời nói đó, Chu Nhất Thạch đã quyết định vén rèm nhìn ra bên ngoài rồi tính sau.

Y cẩn thận vén bức rèm, len qua khe hở nhìn ra bên ngoài

Xe ngựa vừa vặn đi ngang qua đầu ngõ nhỏ nơi tòa nhà của Chu Bất Sĩ, vì thế Chu Nhất Thạch chứng kiến Chu Bất Sĩ mang theo một bao hàng nặng lên xe ngựa, thấy gã ra hiệu cho bọn nô tài trở về. Lưu Hắc Thát cho xe ngựa chạy tiếp không ngừng từ trước miệng ngõ nhỏ vòng đi rồi dừng cạnh một góc khuất, sau đó Chu Nhất Thạch thấy Chu Bất Sĩ xuống xe đi vào một cửa hiệu bán ngọc chừng hơn mười phút rồi trở ra. Sau đó Lưu Hắc Thát vội vàng cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, rẽ qua một con đường mới thì dừng lại, lần này đợi khá lâu mới thấy Chu Bất Sĩ từ cửa hậu một trà lâu đi ra, mau chóng lên một chiếc xe ngựa đỗ ở nơi đó, xe ngựa tiếp tục lăn bánh.

- Ngươi rốt cuộc muốn cho ta xem thứ gì?

Chu Nhất Thạch cau mày hỏi Gia Nhi, Gia Nhi lắc đầu nói:
- Ngươi hãy xem những gì mà họ làm, đôi khi những lời nghe được chỉ là lời nói dối, phải tận mắt trông thấy mới hiểu được chân tướng. Ta sẽ không nói cho ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra, tự mình xem đi ngươi sẽ hiểu, tốt nhất là ngươi nên mở to hai mắt ra mà xem.

Chu Nhất Thạch không nói lời nào mà chỉ chăm chăm theo dõi Chu Bất Sĩ lên chiếc xe ngựa kia, y để ý thấy trong tay Chu Bất Sĩ vẫn mang theo túi đồ nặng trịch.

Sau khi xe ngựa của Chu Bất Sĩ rời đi, Lưu Hắc Thát không vội cho xe ngựa theo đuôi mà đi sang một con đường khác. Gã đánh xe qua vài dãy phố rồi dừng xe cạnh một cây đại thụ ven đường. Gia Nhi đặt thanh kiếm trên tay xuống, nàng giơ tay ra hiệu mời. Chu Nhất Thạch nghi ngờ liếc nhìn Gia Nhi, y lập tức xuống xe ngựa.

Gia Nhi đi trước dẫn đường, Chu Nhất Thạch đi giữa, Lưu Hắc Thát thì mang vẻ mặt thong dong chậm rãi theo sau. Ba người vào một tửu lâu, lên thẳng lầu hai vào một nhã gian gần cửa sổ. Trên bàn đã bày biện sẵn vài món điểm tâm tinh xảo, còn có một bình rượu Lâm Giang lâu năm nổi danh nhất Giang Đô.

Chu Nhất Thạch chọn ngồi sát cửa sổ, sau đó nhìn ra phía bên ngoài.

Sau hồi kinh ngạc, mọi người đang dần dần bình tĩnh lại, bầu không khí chìm trong yên lặng, bỗng nhiên y phát hiện ngoài cửa sổ cảnh vật ở có chút quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu, y chợt nhận ra hóa ra tửu lâu này có cửa sau thông ra phía đối diện Giang Đô Quận Thủ Ngu Sĩ Hồng hậu trạch. Y dự cảm có điều gì chẳng lành sắp xảy ra.

- Diệp đại gia đâu?

Y hỏi.

Gia Nhi đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thản nhiên nói:
- Chúng ta tới đây để cứu ngươi, tiểu thư nhà ta đi cứu người nhà của ngươi.

- Cứu ta? Cứu người nhà của ta?

Sắc mặt của Chu Nhất Thạch đột nhiên thay đổi, y đứng bật dậy nhìn ra cửa sổ. Qủa nhiên một chiếc xe ngựa dừng lại ở hậu viện Giang Đô Quận Thủ Ngu Sĩ Hồng, Chu Bất Sĩ từ trong xe ngựa bước ra, tay không còn cầm vật nặng kia. Từ hậu môn của Tửu lầu có thể nhìn thấy Chu Bất Sĩ được một bầy tôi tớ dẫn đến tiền viện. Sau đó, họ không thể quan sát được gì nữa.

- Ngươi có muốn đệ đệ ngươi tin tưởng nhất mang theo thứ gì bên trong bọc đồ kia không?

Lưu Hắc Thát cười hỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv