Trương Kim Xưng cười mà như không cười ứng đối vài câu, liền nói với Ngưu Tiến Đạt:
- Tam Thất huynh đệ, ngươi hãy nói tình hình hiện tại của Hồ Cao Kê cho các vị đương gia nghe. Chúng ta cũng bàn bạc một phương án thỏa đáng để giải vây cho Cao đại ca.
Lúc này lòng Ngưu Tiến Đạt như sông cuộn biển gầm, dù gã đã moi được không ít tin từ miệng Trần Tam Thất, nhưng thực sự không nghe nói Hồ Cao Kê đã cử người tới Đầm Cự Dã làm Thất đương gia. Khi Trương Kim Xưng dẫn gã tới, gã đã nắm chặt lấy con dao găm giấu trong tay áo, thầm nhủ chuyện này hỏng rồi, cái mạng này của Ngưu Tiến Đạt ta xem ra phải bỏ lại ở Đầm Cự Dã rồi. Nhưng nếu muốn chết cũng phải chết xứng đáng, tìm cơ hội một đao giết chết Trương Kim Xưng rồi tính.
Gã đã sẵn sàng chờ đón cái chết, thậm chí còn nghĩ tới lát nữa khi mình chết sẽ chết thế nào? Là một đao bị người ta chặt đầu, như vậy thì khá là sảng khoái. Hay là bị người ta một đao đâm vào bụng? Nếu là như vậy thì đao này chắc chắn không thể chết được, ruột vỡ ra có lẽ sẽ rất khó coi? Tóm lại, không thể để cho thằng nhãi Trương Kim Xưng moi tim, như vậy đầu thai kiếp sau chẳng phải là người không có tim sao?
Ban đầu gã còn cho rằng Trương Kim Xưng đúng là vẫn còn có thể nhìn ra được sơ hở của mình, cho nên mới bố trí mình và Cao Thiên Bảo gặp nhau. Để Cao Thiên Bảo là người được Hồ Cao Kê cử tới để vạch trần mình. Nhưng gã càng không ngờ, rõ ràng đã biết thân phận mình là giả rồi, sao Cao Thiên Bảo vẫn nói giúp mình?
Trước tiên không nói Ngưu Tiến Đạt là Trần Tam Thất giả mạo, chính là Trần Tam Thất này cũng chỉ là nhân vật nhỏ tầm thường từ Hồ Cao Kê tới, căn bản không phải là đội trưởng thân binh của Đậu Kiến Đức. Nếu Cao Thiên Bảo là người của Cao Sĩ Đạt phái tới Đầm Cự Dã, tất nhiên cũng là nhân vật tầm cao của Hồ Cao Kê rồi, không có chuyện không biết đội trưởng thân binh Đậu Kiến Đức Nhị đương giao Hồ Cao Kê là người thế nào.
Mặc dù gã nghĩ không ra ở đây có bí mật gì, nhưng gã biết Cao Thiên Bảo không muốn để mình chết. Chí ít cũng không muốn cho mình chết nhanh như vậy. Cho nên, dù Cao Thiên Bảo có mưu đồ gì thì gã cũng vẫn phải diễn tiếp.
Cho nên, nghe Trương Kim Xưng nói như vậy, Ngưu Tiến Đạt liền thật thà kể lại tình hình ở bên ngoài Hồ Cao Kê lại một lần. Mấy đương gia Đầm Cự Dã nghe xong liền nhìn nhau. Có người vẻ mặt rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa. Có người thì cảm thấy một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Còn có người thì chẳng hề quan tâm gì hết. Đại bộ phận mọi người đều có thái độ này.
Cao Thiên Bảo nhìn dáng vẻ của những người này không nén nổi tiếng cười lạnh, liền ngồi lại vị trí của mình cúi đầu uống trà không nói gì.
Trương Kim Xưng nghe kẻ dưới xì xào bàn luận mà thấy phiền lòng, liền đập bàn một cái lớn tiếng quát:
- Con mẹ nó câm hết miệng lại cho ta. Các ngươi không ngại mất mặt trước Tam Thất huynh đệ sao? Đầm Cự Dã chúng ta cũng như huynh đệ của những nơi khác, nếu đã tôn Cao đại ca làm minh chủ Lục Lâm đạo phương bắc, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu! Người khác ta không quản, nhưng Đầm Cự Dã chúng ta không có người không nói chuyện nghĩa khí. Cho nên, những lời linh tinh đó con mẹ nó ít nói đi cho ta, nói thực tế đi!
Cao Thiên Bảo uống một ngụm trà, ánh mắt lộ rõ cái nhìn miệt thị.
Trương Kim Xưng thấy bộ dạng Ngưu Tiến Đạt tay chân luống cuống, liền khoát tay nói:
- Tam Thất huynh đệ, ngươi lui xuống trước đi. Ngươi yên tâm, chuyện của Cao đại ca ta không thể không quản.
Ngưu Tiến Đạt liền cúi đầu nói:
- Đa tạ Đại đương gia, tiểu nhân xin cáo lui trước.
Trước khi ra tới cửa, Ngưu Tiến Đạt rõ ràng nhìn thấy Cao Thiên Bảo liếc nhìn mình, không biết là có ý gì? Cho nên cũng không nghĩ nhiều liền bước ra ngoài cửa. Gã vẫn còn chưa ra ngoài cửa, Cao Thiên Bảo liền đứng lên nói:
- Tam Thất huynh đệ, chờ chút tới trại ta một chuyến, ta cũng muốn nói ngươi nói rõ với ta chuyện của Cao đại ca.
Nói xong hắn ta nhìn sang Trương Kim Xưng nói:
- Đại đương gia, đây không phải là phá hoại quy củ chứ?
Trương Kim Xưng cười nói:
- Đương nhiên không tính rồi. Tam Thất huynh đệ, nếu Thất đương gia muốn ngươi qua ôn chuyện, ngươi đi một chuyến cũng được.
Ngưu Tiến Đạt liền nói:
- Tiểu nhân tuân lệnh.
…..
……
Ra khỏi phòng khách của Trương Kim Xưng, Ngưu Tiến Đạt trở về chỗ ở của mình đóng cửa lại. Để tránh hiềm nghi, gã ngay cả thủ hạ Phi Hổ Mật Điệp cũng đều không triệu tập đến mà một mình suy nghĩ về chuyện kỳ lạ hôm nay. Chỉ là nghĩ rất lâu, gã cũng không hiểu rốt cuộc vì sao Cao Thiên Bảo lại muốn nói dối giúp mình?
Thấy thời gian có lẽ bên phía đám người Trương Kim Xưng cũng đã tan họp rồi, Ngưu Tiến Đạt liền hít sâu một hơi, đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, sau đó giấu một con dao găm tẩm thuốc độc vào trong ống tay áo, sẵn sàng tới gặp Cao Thiên Bảo. Đang định ra ngoài trước tiên là đi hỏi xem Nghĩa Tự doanh của Thất đương gia ở chỗ nào, dù sao Đầm Cự Dã này cũng quá lớn, nếu không có người chỉ đường mình chắc chắn là không tìm thấy nghĩa tự doanh nằm ở chỗ nào thì bỗng ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
- Tam Thất huynh đệ, có trong phòng không?
Ngưu Tiến Đạt thấy căng thẳng trong lòng, gã nghe thấy tiếng của Cao Thiên Bảo.
Gã liền lên tiếng trả lời, vội vàng ra mở cửa, thấy Cao Thiên Bảo dẫm theo mười mấy thân binh đứng ở sau cửa. Ngưu Tiến Đạt liền liếc nhìn nhanh Cao Thiên Bảo, thấy nụ cười trên mặt Cao Thiên Bảo không có chút ác ý nào. Chỉ là sau khi Cao Thiên Bảo đi vào, thân binh thủ hạ của hắn ta đã bao vây khu vườn này lại, ai cũng không được ra vào.
Bởi vì Ngưu Tiến Đạt đã được Trương Kim Xưng đề bạt làm Lữ suất, theo quy định ở Đầm Cự Dã, gã là người có tư cách ở một độc viện nhỏ. Đầm Cự Dã này cái gì cũng thiếu chính là không thiếu chỗ. Thủ hạ của Trương Kim Xưng bao gồm cả chiến binh và hàng vạn người trong nhà, trong vòng nghìn dặm Đầm Cự Dã căn bản không chiếm được quá nhiều nơi.
- Thất đương gia, tiểu nhân đang định tới gặp ngài. Ngài lại tới đây trước rồi, mau mời vào. Chỉ là viện này mới được tiếp nhận nên ngay cả nước cũng không có, không tiếp đãi chu đáo Thất đương gia được.
Cao Thiên Bảo cười ha hả nói:
- Nếu ta tới để uống trà thì cũng không tới chỗ này của ngươi.
Ông ta cũng không khách khí, bước vào trong phòng Ngưu Tiến Đạt. Sau khi bước vào phòng, Cao Thiên Bảo liền khoát tay, ra hiệu cho các thân binh canh cửa. Trong lòng Ngưu Tiến Đạt vừa tính xem làm thế nào để ứng phó với Cao Thiên Bảo, vừa giả như lấy khăn lau ghế.
- Được rồi, ở đây cũng không có người của Đầm Cự Dã, ngươi không cần phải giả bộ nữa.
Cao Thiên Bảo dường như cũng không có thái độ thù địch gì, mà rất tùy tiện ngồi xuống ghế.
Ngưu Tiến Đạt liền lùi ra sau một bước, nắm lấy con dao trong ống tay áo cười nói:
- Thất đương gia là có ý gì?
Cao Thiên Bảo khoát tay nói:
- Ta không có ác ý. Nếu ta muốn vạch trần ngươi cũng không thể chờ tới bây giờ. Trương Kim Xưng thích nhất là mổ lấy tim người ra nhắm rượu. Trong Tụ nghĩa đại sảnh nếu ta muốn hại ngươi, cũng không thể nói giúp ngươi. Sở dĩ không muốn để ngươi tới trại của ta mà ta tới tìm người, cũng là lo có người Đầm Cự Dã đi theo.
Ông ta nhìn Ngưu Tiến Đạt nói:
- Ta nhận ra ngươi, nhưng ngươi hình như không nhớ ra ta.
Ngưu Tiến Đạt sợ đây là Cao Thiên Bảo đang lừa mình nói thật, cho nên vẫn làm ra bộ dạng không biết nói:
- Tiểu nhân quả thực không biết Thất đương gia đang nói ý gì? Xin Thất đương gia thứ lỗi.
- Lý Đại đương gia trên Yến Sơn vẫn khỏe chứ?
Cao Thiên Bảo bỗng hỏi một câu, khiến Ngưu Tiến Đạt trợn trừng mắt lên.
- Ta nói rồi, ta không có ý hại ngươi.
Cao Thiên Bảo cười nói:
- Ta là người của Hạ Nhược đại ca. Năm đó từ biệt ở đầm Cự Dã, các ngươi đi theo Lý Đại đương gia tới Yến Sơn. Ta dẫn theo huynh đệ hộ tống Hạ Nhược đại ca tới Hồ Cao Kê. Thật không ngờ, chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau. Khi ngươi tới ta nhìn ngươi, cái nhìn đầu tiên chỉ là cảm thấy rất quen, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra ngươi.
Ngưu Tiến Đạt sửng sốt, nhưng vẫn không lơi lỏng.
- Nếu Thất đương gia đã biết thân phận của ta, vì sao lại không nói rõ trước mặt Trương Kim Xưng?
- Bởi vì ta và Trương Kim Xưng không phải là người cùng một đường, thậm chí có thể nói …. Ta và Đậu Kiến Đức cũng không phải là người cùng một đường. Năm đó, ta bảo vệ Hạ Nhược đại ca tới Hồ Cao Kê. Hạ Nhược đại ca được Đậu Kiến Đức giúp trị thương, còn ta thì đi theo Cao đại ca. Vốn nghĩ rằng sẽ yên ổn, nào ngờ tên Đậu Kiến Đức đó lại hại chết Hạ Nhược đại ca. Ta vốn muốn báo thù, nhưng Cao đại ca đối đãi với ta cũng không tệ, ta rất khó ra tay. Tới Đầm Cự Dã, kỳ thực là những đương gia đó của Hồ Cao Kê đều không muốn tìm tới cái chết, cho nên mới chọn tới ta.
Ông ta cười nói:
- Cho nên, chí ít ở Đầm Cự Dã, chúng ta không phải là kẻ thù.
Ngưu Tiến Đạt hít sâu một hơi, nói:
- Thất đương gia, có gì ngài cứ nói thẳng đi.
Cao Thiên Bảo do dự một chút liền hỏi:
- Hồ Cao Kê bị bao vậy thật sao?
- Thật.
Ngưu Tiến Đạt gật đầu nói.
Cao Thiên Bảo lại hỏi:
- Thật sự là quan quân?
Ngưu Tiến Đạt nói:
- Thật sự là quan quân. Mấy vạn phủ binh, điều đó không thể giả được. Người dưới trướng của Trương Đại đương gia cũng đã nhìn thấy rồi, không lừa được.
Cao Thiên Bảo lắc đầu nói:
- Ngươi vẫn không tin ta.
Ông ta đứng dậy bước ra ngoài cửa, nhìn lên trời nói:
- Ta vẫn luôn nghĩ, nếu ban đầu không hộ tống Hạ Nhược đại ca tới Hồ Cao Kê thì cũng giống như ngươi, cùng Lý Đại đương gia tới Yến Sơn liệu có phải là không chịu nhiều khổ sở như vậy rồi? Ngưu huynh đệ, ta còn mơ hồ nhớ được tên của ngươi. Nếu ta có thể gọi ra, ngươi sẽ biết những lời trước đó ta nói là thật. Ta chỉ là muốn hỏi rõ một chuyện, nếu người đã xuất hiện ở Đầm Cự Dã, liệu có phải …. Lý Đại đương gia muốn ra tay với Trương Kim Xưng?
Ngưu Tiến Đạt suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
- Đại đương gia của chúng ta biết Hạ Nhược đại ca đã chết rồi, cho nên mối thù này nhất định phải báo. Trước tiên là đối phó với Trương Kim Xưng, sau đó sẽ giết chết Đậu Kiến Đức, một người cũng không chạy thoát!
Đây cũng là câu trả lời thẳng thắn của Ngưu Tiến Đạt. Hơn nữa, gã cũng đoán qua lời nói và sắc mặt, đoán được giao tình của Cao Thiên Bảo và Hạ Nhược Trọng Sơn hẳn là rất sâu nặng. Cho nên, gã mới đặt việc báo thù cho Hạ Nhược Trọng Sơn lên hàng đầu.
- Vậy là tốt rồi!
Cao Thiên Bảo cười nói:
- Đậu Kiến Đức là người của Cao đại ca, ta không muốn ra tay. Nhưng tên Trương Kim Xưng này, ta cũng sớm muốn giết chết hắn ta rồi. Lý Đại đương gia nếu muốn ra tay, ta nguyện làm nội ứng!