Lý Nhàn cũng không kiêng dè gì, liền một tay kéo Âu Tư Thanh Thanh, một tay kéo Trương Tiểu Địch tới bên hồ không xa đó. Ban đầu chọn nơi này cắm trại, chính là đề thuận tiện cho việc lấy nước, đã tới tháng Giêng rồi, đương nhiên cũng không còn cảnh đẹp non xanh nước biếc nữa. Nhưng dòng sống nhỏ vẫn rất trong suốt, chưa đóng băng, còn có thể nhìn thấy những chú cá chịu lạnh bơi lại trong nước.
Cá trong nước thực sự khiến người ta ngưỡng mộ, sống trong thế giới của mình tự do tự tại vô ưu vô lo. Hàng ngày chỉ cần đầy chiếc bụng là đủ, cũng không cần phải tính toán, phải hục hặc với nhau.
Bên bờ phủ một lớp cỏ dại, bước đi phía trên phát ra tiếng kêu rất thoải mái. Mềm mại giống như đang giẫm lên một lớp bông vậy. Mặc dù không khí rất lạnh, cũng không có phong cảnh hợp với lòng người. Nhưng tản bộ bên bờ sông trong bầu không khí căng thẳng trước sa trường chết chóc đó tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại. Mà khi một người đi tản bộ, đầu óc thường sẽ là lúc tỉnh táo nhất, thích một mình ngồi im lặng trên cao.
Tiểu Địch thỉnh thoảng lại nhặt chiếc lá rơi dưới đất lên, sau đó đưa lại cho Lý Nhàn. Hai người ai nấy đều quấn lá cây vào với nhau, sau đó dùng lực lôi kéo. Mỗi khi chiếc lá trong tay Tiểu Địch không bị kéo đứt, cô bé đều giơ chiếc lá lên hoan hô thắng lợi. Niềm vui đơn giản như vậy cũng khiến Lý Nhàn ngưỡng mộ.
Hắn cùng Tiểu Địch chơi trò này xem ra có chút nhàm chán. Âu Tư Thanh Thanh đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, khóe miệng lại nở nụ cười thản nhiên mê đắm lòng người. Chỉ là trong khoảng vô tình đảo mắt, vẫn có thể nhìn thấy được nỗi lo lắng ẩn giấu trong đôi mắt nàng. Từ sau khi lên Yến Sơn, cô và Lý Nhàn ít được ở bên nhau. Nhưng điều đó không khiến cho cô giảm bớt sự ái mộ của mình dành cho Lý Nhàn. Ngược lại, chính vì như vậy, mỗi lần bên nhau cô đều rất chân trọng. Cô biết Lý Nhàn phải làm chuyện lớn, phải ra chiến trường, phải đánh nhau với kẻ địch. Cho nên, mỗi ngày có Lý Nhàn ở bên cạnh mình, cô đều cẩn thận thu giấu vào trong lòng.
Lý Nhàn cũng đã từng nói với cô, chờ sau này đánh được một vùng đất đào viên, không cần phải bôn ba khắp nơi vào nam ra bắc như thế này nữa, không còn phải vì tìm một chỗ trú trân mà phải liên tục đánh chém nữa. Tới khi đó, hai người họ sẽ có rất nhiều, rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Âu Tư Thanh Thanh vẫn luôn chờ đợi tới ngày đó, chờ Lý Nhàn vì cô mà xây lên một vùng đất yên vui.
Đôi khi tình cảm của con người cũng rất phức tạp, vì một chút lợi ích mà đánh cho tới đầu rơi máu chảy, âm mưu quỷ kế, dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Nhiều khi, những tính toán đó thậm chí có thể nói là trời long đất lở. Đôi khi tình cảm của con người đơn giản đã tới cực điểm, chỉ là một lời hứa cũng có thể khiến người ta yên lòng, khiến người ta thỏa mãn.
]- An Chi, lần này huynh phải đi bao lâu?
Âu Tư Thanh Thanh cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình khẽ nói.
Tiểu Địch dù sao tuổi cũng vẫn còn nhỏ, tâm tư của cô bé thực sự là đặt Lý Nhàn lên vị trí số một. Nhưng cô bé đối với sự bi thương ly biệt vẫn chưa tới bức tâm tình bất an. Vừa rồi so với Lý Nhàn xem lá trong tay ai cứng hơn, bây giờ lại nhặt đá ném trêu đùa những con cá chịu lạnh đó.
Lý Nhàn ngồi xuống một tảng đá, sau đó vỗ vỗ lên một chỗ bên cạnh mình.
Âu Tư Thanh Thanh chậm rãi bước tới, nâng chiếc váy nhung dài màu trắng lông chồn của mình lên, ngồi xuống bên cạnh Lý Nhàn. Nhìn từ bên cạnh, lông mi của cô rất dài, làn da trắng mịn.
- Lần này sẽ không đi lâu lắm. Muội yên tâm cùng với sư phụ và mọi người ở trong doanh địa. Bên này không thể có chiến sự thực sự, đơn giản chính là làm bộ thôi. Nhiều nhất là một tháng, bất luận thành công hay không ta cũng sẽ trở về. Ta không lừa dối muội, đại quân các đường của triều đình Đại Tùy đang chuẩn bị chinh phạt Cao Cú Lệ lần thứ hai. Nhân cơ hội này phải làm thế nào để kiếm được một chỗ dừng chân thích hợp? Trên Yến Sơn thì trời quá lạnh, ta không thể ngay cả một chỗ ở yên ổn cũng không thể cho muội được.
- Ừ ….
Âu Tư Thanh Thanh ừ một tiếng, cúi đầu vân vê vạt áo.
- Thanh Thanh.
Lý Nhàn khẽ nói:
- Muội không phải vẫn luôn thích ở bên hồ sao? Ta muốn đi đánh hạ chỗ kia, có một khoảng hồ rộng mấy trăm dặm, nước hồ trong veo, cá bơi thành đàn. Trong hồ còn có nhiều bãi lau sậy, bên hồ là núi, trên núi cây mọc thành rừng. Phong cảnh đẹp giống như tranh vẽ. Chờ ta đánh hạ được rồi, ta sẽ xây cho muội một tòa lầu nhỏ bên hồ, giống như tòa lầu bên hồ Thanh Ngưu của muội.
- Thật sao?
Âu Tư Thanh Thanh ngẩng đầu lên, mỉm cười.
- Vầy huynh xây cho muội một chiếc lầu nhỏ, bên ngoài cửa sổ lầu hai có thể làm một cái lan can nhỏ.
Nàng mím môi cười, ánh mắt tinh quái.
Lý Nhàn sửng sốt, liền hiểu ra vấn đề, không khỏi ngượng ngùng cười nói:
- Nàng còn sợ ta trèo qua cửa sổ sao? Yên tâm đi, sau nay ta đi cửa, đi quang minh chính đại.
Âu Tư Thanh Thanh cười nói:
- Ta mới không cho chàng để cửa. Say này ta khoét một cái lỗ nhỏ trên cửa, có người gõ cửa thì trước tiên nhìn xem là ai? Nếu là cái kẻ háo sắc thì ta không mở cửa cho hắn.
Lý Nhàn tự nhủ trong lòng đào một cái lỗ trên cửa vốn là ý tưởng của nàng nghĩ ra à.
- Vậy tốt nhất là muội đừng nên để ta vào cửa, nếu không sẽ bị ta đánh nát mông.
Lý Nhàn đưa tay lên khua khua, sau đó xấu xa làm ra thế nắm đấm.
Âu Tư Thanh Thanh đỏ ửng mặt lên, không quay đầu lại nhìn Lý Nhàn.
- An Chi, kỳ thực muội biết, kỳ thực lầu nhỏ bên hồ cũng tốt, cây cỏ giữa núi cũng tốt, muội đều không quan tâm. Nếu nơi đó không có huynh, dù có huynh xây cho muội một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy muội cũng không thích. Muội nhớ, cô nương A Sử Na Đóa Đóa khi rời khỏi Yến Sơn, cô ấy đã từng hỏi muội rằng có nhớ nhà không?
- Muội nói, nơi nào có huynh chính là nhà.
- Cho nên, dù có hồ buổi tối có thể ngắm trăng hay không, có căn nhà gỗ hai tầng xinh đẹp hay không muội cũng không quan tâm. Thậm chí, có một chỗ để trú chân ổn định hay không muội cũng không quan tâm. Nếu có thể bên cạnh huynh, dù là lưu lạc chân trời góc bể cũng được.
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ giống như một con muỗi bay qua nhẹ nhàng. Khi nói những lời này, vẻ mặt cô càng ửng hồng, nhìn rất giống đóa hoa đào nở rộ vào ngày đông. Càng đứng trong thời tiết gió lạnh tiêu điều, đóa hoa đào này càng thể hiện vẻ đẹp đáng quý.
Lý Nhàn không kìm nổi lòng đưa tay ra nâng cằm Âu Tư Thanh Thanh lên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô từ từ quay lại, hắn nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt dần có ngọn lửa hừng hực hiện lên. Âu Tư Thanh Thanh bị sắc thái trong ánh mắt Lý Nhàn làm cho hoảng sợ, sắc mặt càng ửng lên.
Cứ như vậy đỡ lấy cằm Âu Tư Thanh Thanh, Lý Nhàn cảm thấy có một luồng cảm xúc dâng lên càng ngày càng không thể kìm nén nổi. Khi ngọn lửa trong lòng dần cháy lên, hắn không hề chú ý tới điều gì, để ngọn lửa đó bùng cháy trong lòng.