Một trận tạo phản bất ngờ nhìn như có vẻ kịch liệt, trong thủ đoạn trấn áp càng kịch liệt hơn rất nhanh đã bình ổn. Bọn lính đối với hành vi phản loạn của đám con cháu quý tộc này vốn cũng không có nhiều người ủng hộ. Về phần cái chết của bọn họ đương nhiên cũng không có nhiều người cảm thấy thương cảm. Ngược lại, sau khi nhiều người phản loạn bị xử tử dường như đám lính còn có cảm giác khoái trá.
Nếu Độc Cô Chân dưới suối vàng mà biết được Lý Nhàn đã lợi dụng mình để loại bỏ tất cả những nhân tố không an phận, không biết gã chết có nhắm mắt được không.
Thực ra ngay từ đầu Độc Cô Chân vẫn muốn nắm binh quyền trong tay. Đáng tiếc là, các binh lính lại càng kính trọng những anh hùng xuất thân hàn môn. Gã từng ở bờ Tát Thủy giết những đệ tử thế gia thể hiện bản lĩnh, chắc chắn không được kính trọng nhiều như Lý Nhàn. Gã vẫn luôn ẩn nhẫn, biểu hiện rất khiêm nhường trước mặt Lý Nhàn. Lúc gã nghĩ đến cơ hội thì không ngờ đối thủ thật ra cũng đang đợi một cơ hội.
Sau khi loại trừ đám con cháu quý tộc này, Lý Nhàn đã sắp xếp thân tín của mình làm quan chỉ huy cấp thấp, trung là Lữ Suất giáo úy. Sở sĩ trên đường về quân đội tiến quân không nhanh, thực ra nguyên nhân căn bản nhất chính là quyền khống chế quân đội nắm trong tay Lý Nhàn. Hắn đang đợi cơ hội, nếu cơ hội không đến, vậy thì tạo cơ hội.
Thoạt nhìn tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi. Hắn đang so tốc độ của hắn với đại quân đông chinh của Đại Tùy. Đương nhiên không phải so ai nhanh hơn ai. Hắn đang chờ đợi chính là đội quân của Đại Tùy vì viễn chinh mà toàn quân tan tác, cộng thêm thời tiết lạnh giá mà rút về. Còn đội quân của hắn chắc chắn phải rút chậm về so với quân Tùy. Hơn nữa, hắn đã phái người sắp xếp mọi việc ở bên bờ Liêu Thủy, như vậy mới có thể để cho đội quân hơn hai vạn người này một lòng một dạ theo hắn.
Nhưng điều Lý Nhàn không ngờ là, mình căn bản không dùng đến sự sắp xếp ở Liêu Thủy.
Vì đội quân vừa mới trải qua thanh trừ, đại thành của người Cao Cú Lệ ở ngoài 50 dặm Lý Nhàn định không đánh vội. Lương thực còn đủ ăn từ 10 ngày trở lên, cho nên cũng không cần vội vã đi tấn công đại thành của kẻ thù. Lý Nhàn nhất định phải để thân tín của mình ổn định lại đội ngũ, mất mấy ngày để thủ hạ thích ứng với thân phận mới.
Vì để cho các binh lính bình tĩnh trở lại, Lý Nhàn lệnh cho quân đội nghỉ ngơi tại chỗ mấy ngày.
Mở địa đồ ra, Lý Nhàn chỉ vào tòa Đại Thành 50 dặm phía trước nói:
- Sau khi qua tòa Đại thành này, hai ngày nữa có thể vượt Mã Tý Thủy. Tuy lương thực còn đủ ăn 10 ngày nhưng sau khi quân đội trở về Yến Sơn thì lương thực không có cách giải quyết. Lương thảo trên Yến Sơn trại cho ba vạn nhân mã ăn uống cũng không trụ nổi nửa tháng. Cho nên tòa thành của người Cao Cú Lệ này chắc chắn phải đánh, mang nhiều lương thực trở về.
Lạc Phó nói:
- Bây giờ, Cao Cú Lệ đang đuổi theo sau bại binh quân Tùy, sắp giết đến Mã Tý Thủy. Đánh hạ tòa thành này, chậm 2-3 ngày cũng được. Nến đội quân đi quá nhanh, quân Tùy vẫn chưa rút về thì phiền toái rồi.
- Tôi thấy, sau khi đánh hạ xong, chúng ta ở trong thành nghỉ ngơi và chỉnh đốn mấy ngày. Dù sao ngay chốc lát quân đội của người Cao Cú Lệ cũng chưa về được. Sau khi đợi quân Tùy rút về bờ tây Liêu Thủy, chúng ta tiếp tục hành quân lần nữa cũng chưa muộn.
Trần Tước Nhi nói.
Lý Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Người không lo xa ắt có phiền gần, lương thảo nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không trở về Yến Sơn, lòng quân ắt loạn. Sau khi hạ tòa Đại thành này, chúng ta không đi thành Liêu Đông mà hướng về bắc, sau đó lại hướng về tây. Qua thảo nguyên của người Hề. Dê bò của người trên thảo nguyên nhiều, chính là lúc béo đến chảy mỡ.
- Ha ha!
Triều Cầu Ca cười nói:
- Ta thích làm nhất là chuyện này, dê bò của người thảo nguyên béo mập đúng lúc bổ sung lương thực để đại quân chúng ta qua được mùa đông.
Sau khi Vương Khải Niên biết thân phận thật của Lý Nhàn muốn chạy trốn mà không thể. Hơn nữa, Lý Nhàn đối xử với y quả thực không tệ. Tuy y không còn trông coi Quân nhu doanh nhưng trong tay ngoài một ngàn chiến binh còn có cả hai ngàn chiến binh già yếu đào thải trong quân. Hiện giờ tính toán Giáo úy là y không ngờ suất lĩnh ba ngàn nhân mã, cả đời Vương Khải Niên lĩnh binh nhiều nhất là 100 người thì sao lại không hăng hái cho được? Y cảm giác mặc dù là Giáo úy nhưng đã có quyền lợi của tướng quân rồi, cuộc đời có thời khắc huy hoàng như vậy cũng đáng.
Lúc đầu, y muốn có được vị trí Giáo úy binh hộ lương mà đem toàn bộ tiền của mà mình tích lũy được tặng lên, kết quả bị Lý Nhàn cướp mất. Bây giờ, Lý Nhàn trả lại chức Giáo úy cho y, hơn nữa còn cho quản nhiều binh lính như vậy, trong lòng Vương Khải Niên thấy hào hùng vô cùng. Không ngờ chỉ một câu nói vuốt mông ngựa đã khiến người ta thay đổi cách nhìn hoàn toàn như vậy.
“Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, người con gái làm dáng vì người yêu mình. Thuộc hạ được tướng quân thưởng thức vô cùng cảm kích, mệnh lệnh của tướng quân thuộc hạ kiên quyết tuân theo.”
Y nói với vẻ mặt kiên định.
Lý Nhàn liếc mắt nhìn y thản nhiên cười nói:
- Ngươi nói lại!
Vương Khải Niên không đỏ mặt, giải thích nói:
- Đó là vì mỗi lần thuộc hạ nhìn thấy tướng quân đều cảm thấy sẽ có cảm xúc mênh mông khó có thể bình tĩnh được! Thực ra thuộc hạ muốn nói là nếu quả thực định cướp sạch của người Hề... quân nhu doanh của thuộc hạ sẽ tỏ thái độ đầu tiên. Cho dù tướng quân dẫn người đi cướp được bao nhiêu, thuộc hạ đều nhận...
Lý Nhàn cười cười nói:
- Ngươi ham hố lắm!
Vương Khải Niên nói:
- Hơn hai vạn cái mồm há ra, thuộc hạ không ăn không được!
Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Trong tòa đại thành phía trước hẳn là không ít lương thảo. Lúc quân Tùy đông chinh, các thành Cao Cú Lệ đều chủ động thu lương thực vào trong thành trì. Kế vườn không nhà trống này khiến quân Tùy không cướp một một chút lương thực nào. Bây giờ phòng thủ thành không, đúng là cơ hội tốt để lấy thành này. Ta không sợ ngươi miệng lớn, chỉ cần ngươi lo tốt cho quân nhu doanh ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Tinh thần của Vương Khải Niên lập tức tỉnh táo hỏi:
- Tướng quân định thưởng cho thuộc hạ cái gì?
Lý Nhàn nghiêm túc nói:
- Ngươi đã 50 tuổi, không có nữ nhân chăm sóc sao được. Ta định sau khi về đến thảo nguyên tìm cho ngươi một nữ nhân người Hề chăm sóc ngươi, thế nào?
Tiết Lão Lang cũng nghiêm túc nói:
- Ừ, một đại nương lẳng lơ, đảm bảo giỏi!
Vương Khải Niên mặt mày tối sầm lại ngại ngùng cười nói:
- Thuộc hạ cảm thấy độc thân cũng rất tốt...
Lý Nhàn cười cười, không nói đùa nữa:
- Sáng đã phái thám báo đi dò xét thành trì của người Cao Cú Lệ, chắc chắn cũng sắp về rồi. Trần Tước Nhi, sau khi thám báo về ngươi bảo bọn họ trực tiếp đến gặp ta.
Thủ lĩnh thám báo Trần Tước Nhi gật đầu nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi!
- Mặt khác, bây giờ cũng nên tính toán một chút. Yến Sơn không phải nơi thích hợp. Nuôi sống năm ba ngàn người còn cố được chứ giờ đội quân đã gần 3 vạn người, bây giờ nên tìm chỗ khác để di chuyển rồi, các ngươi cảm thấy bây giờ phương bắc chỗ nào là thích hợp nhất?
Hắn chỉ vào một chỗ khác trên địa đồ nói, đó là lãnh thổ của Đại Tùy.
Mọi người vây quanh địa đồ nhìn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra chỗ nào.
Cũng khó trách sao mọi người lại nghĩ không ra, bây giờ thiên hạ của Đại Tùy càng ngày càng loạn, nhất là phía bắc Hoàng Hà ở tất cả các lộ nghĩa quân lớn nhỏ nâng kỳ tạo phản đều có không dưới 10 lộ, lớn nhất như đám người Vương Bạc, Trương Kim Xưng trong tay cũng có mấy vạn người; nhỏ cũng có mấy ngàn người. Nhưng không hoài nghi gì khi giang sơn Đại Tùy còn xa mới tới ngày mất đi khống chế, các quận Hà Bắc tuy rất loạn nhưng Đại Tùy vẫn duy trì thống trị. Theo lý thuyết, thích hợp nhất là Trác quận nhưng Trác quận là địa bàn của La Nghệ, dưới tay y có năm nghìn Hổ Bí quá mức tinh nhuệ. Tuy hiện giờ trong tay của Lý Nhàn có ba vạn nhân mã phần đa cũng là xuất thân phủ binh Đại Tùy. Nhưng đối mặt với năm ngàn giáp thiết kỵ sẽ không có phần thắng. Hơn nữa, tính cả khinh kỵ binh và bộ binh trong tay La Nghệ, tổng số không dưới năm vạn người. La Nghệ chính là Thổ hoàng đế của Trác quận. Tuy Trác quận lớn nhưng một thước y cũng không muốn nhường nhịn.
Hiện tại, Lý Nhàn cũng không lo lắng chuyện đối nghịch với La Nghệ. Vất vả mới có được đội quân như vậy, hắn không muốn đánh mất như vậy. Ngoài Trác quận, các quận Hà Bắc hầu như đều có danh tướng trấn thủ, muốn cướp cũng không dễ dàng như vậy.
- Không bằng...
Lưu Mãn người lớn tuổi nhất trong số đó thử thăm dò:
- Lại đi về phía nam? Nếu tạm thời chúng ta vẫn không thể đánh một trận ác liệt với Đại Tùy, chi bằng đi cướp đi bàn của đội ngũ lục lâm.
Gần như đồng thời, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào một chỗ.
......
Vũ Văn Sĩ Cập đi rất gấp, từ đại quanh quân Tùy ngoài thành Liêu Đông xuất phát, đội quân hai vạn người vó ngựa không dừng vó chạy về phía đông nam. Theo lộ tuyến quân viễn chinh Đại Tùy xuôi nam mở đường đón Vũ Văn Thuật. Mới đi khỏi ba trăm dặm, tâm trạng của Vũ Văn Sĩ Cập càng lúc càng nặng nề.
Trong vòng ba trăm dặm, không ngờ từng chỗ hiểm yếu mà không thấy một tên lính Tùy! Điều này căn bản là không hợp lẽ thường. Theo sự hiểu biết của gã, phụ thân Vũ Văn Thuật từ trước đến nay dụng binh rất cẩn thận. Chỗ hiểm yếu bên đường chắc chắn sẽ để lại mấy trăm nhân mã bảo vệ, nhằm chuẩn bị lúc đại quân trở về bị kẻ địch chặn đường. Nhưng một đường hướng nam, tuy Vũ Văn Sĩ Cập phát hiện mấy chỗ này chắc chắn có lính Đại Tùy chiếm đóng nhưng không phát hiện ra một người nào sống!
Trong lòng gã càng lúc càng bất an, cuối cùng lại đi mấy ngày gần đến Mã Tý Thủy, rốt cuộc gã cũng thấy nơi đóng quân của nhân mã quân Tùy để lại, tìm đủ 500 thi thể bị chặt đầu của phủ binh Đại Tùy. Đầu người bị xếp trên từng nấm mồ, thi thể chất thành đống thành lũy tường thành. Tuy thời tiết đã lạnh nhưng vẫn có không biết bao nhiêu ruồi bọ bâu đến, trên thi thể còn có ruồi nhặng bâu kím mít.
Vũ Văn Sĩ Cập nhìn đống tử thi lõa thể này, trong lòng phẫn nộ và lo lắng.
Hạ lệnh cho đám lính chôn cất thi thể, Vũ Văn Sĩ Cập đi lòng vòng những chỗ gần đó. Ngoài chỗ tử thi, y còn nhìn thấy đám mạ vẫn sinh trưởng trái mùa. Đó là lúc quân viễn chinh xuôi nam lén lút vùi lương thực vào lòng đất, bây giờ đã dài cao một thước rồi.
Không dừng lại nhiều, Vũ Văn Sĩ Cập tiếp tục hạ lệnh cho kỵ binh xuôi nam, càng đi về phía nam lòng y càng lạnh lẽo.
Quân viễn chinh này đã đánh trận thế nào? Sao trên đường còn nhiều thành trì của người Cao Cú Lệ vẫn chưa hạ vậy? Trong những thành trì này bé thì có hơn một vạn người, trong thành trì lớn cũng không dưới năm vạn! Từng thành trì ở trên đường này, quả thực là một hố sâu mà người ta rơi xuống sẽ phải tan xương nát thịt! Trên đường rút lui, sao lại để lại nhiều mầm tai họa như vậy? Phụ thân dụng binh sao lại khinh xuất như thế?
Thực ra, cái này cũng không thể trách Vũ Văn Sĩ Cập được. Lúc đại quân xuôi nam thời tiết đã trở nên rét lạnh, nếu không phải nhanh chóng đánh vào Bình Nhưỡng, tấn công một từng tòa thành một thì chỉ e chưa đến Bình Nhưỡng, thời tiết Liêu Đông đã lạnh giá đến mức cả đao cũng không rút nổi ra rồi. Mà về sau, Vũ Văn Thuật muốn đến nhanh một chút cũng không được rồi, lương thảo nguy cấp. Nếu không sớm họi hợp với Đại tướng quân thủy sư Lai Hộ Nhi thì ba mươi vạn người sẽ đối mặt với cục diện chết đói rồi.
Quân viễn chinh ven đường, mỗi nơi hiểm yếu đều để lại nhân mã chiếm đóng. Nhưng sau khi quân viễn chinh qua, những tiểu đội của quân Tùy này ngay lập tức đã bị người Cao Cú Lệ trong thành giết sạch.
Lúc Vũ Văn Sĩ Cập dẫn quân đi qua bên ngoài thành trì Cao Cú Lệ, gã có thể cảm giác được ánh mắt âm u lạnh lẽo của đội quân Cao Cú Lệ như hổ rình mồi trên tường thành. Đương nhiên, một đội kỵ binh Đại Tùy hơn hai vạn người cho dù người Cao Cú Lệ trong thành có gan lớn nữa thì cũng không dám trêu vào.
Sau khi đại quân vượt qua Mã Tí Thủy, tâm trạng của Vũ Văn Sĩ Cập càng vội vã.
Từ miệng dân chúng Cao Cú Lệ bị bắt làm tù binh, gã đã biết chuyện thảm bại của quân Tùy.
- Không biết phụ thân thế nào rồi?
Cưỡi trên lưng ngựa Vũ Văn Sĩ Cập lẩm bẩm một câu. Nhớ đế lúc nói chuyện phiếm với tên thiếu niên họ Yến kia, thám báo chính là con mắt và lỗ tai của quân đội. Lỗ tai mà nghe càng rõ thì càng có lợi cho đại quân. Sau khi tình cờ nhớ ra, y lập tức hạ lệnh:
- Người đâu, sai thám báo tra xét mở rộng gấp đôi khu vực.