Đoạn Lĩnh nằm trên giường ngủ, cơ thể tự động xoay một vòng, đến khi ánh mặt trời xán lạn chiếu thẳng đến, rốt cục không thể tránh né nữa liền nóng đến tỉnh.
“Lang Tuấn Hiệp!” Đoạn Lĩnh gọi.
Bên ngoài cửa sổ, Lang Tuấn Hiệp hơi động thân, Lý Tiệm Hồng lại đưa ngón tay ra lắc lắc, thuận tiện cầm lên giấy chứng sinh của Đoạn Lĩnh, nhìn cũng không nhìn, xếp lại rồi đưa cho Lang Tuấn Hiệp, ý bảo y cất kỹ.
Đoạn Lĩnh ở trong phòng chợt nhớ đến lúc sáng Lang Tuấn Hiệp có nói phải ra ngoài làm chút chuyện. Vì vậy liền tự mình rời giường, mặc y phục tử tế, chỉnh sửa tốt ngoại bào, rửa mặt, đẩy cửa ra ngoài, ngáp dài đi qua đình viện
“Chiếu theo phân phó của ngài.” Lang Tuấn Hiệp tiếp tục bẩm báo, “Đã đưa đến học đường, đọc không ít sách. Tiểu điện hạ phi thường thông minh, còn có thể viết văn.”
Lý Tiệm Hồng không đáp, vội vã đi qua hành lang đuổi theo bước chân của Đoạn Lĩnh, nép người sau một cánh cửa nhìn theo bóng dáng hài tử kia. Đoạn Lĩnh một đường đi thẳng tới trù phòng, một lát sau đã bước ra, trên tay còn cầm hộp thức ăn Lang Tuấn Hiệp đã chuẩn bị sẵn.
“Đã học võ chưa?” Lý Tiệm Hồng hỏi.
Lang Tuấn Hiệp hồi đáp: “Vẫn quấn quít lấy thuộc hạ muốn học võ, nhưng thuộc hạ không dám làm trễ nãi điện hạ.”
Lý Tiệm Hồng trầm mặc hồi lâu, khóe mắt hơi phiếm hồng, thủy chung vẫn nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh chưa từng rời mắt đi.
Lang Tuấn Hiệp hỏi dò: “Điện hạ?”
Lý Tiệm Hồng bước ra một chút, lại có điểm lùi bước nấp vào sau cánh cửa, trong lúc nhất thời càng không dám tiến lên. Dù cho trên chiến trường thiên quân vạn mã, hắn cũng chưa từng sợ hãi, hôm nay đứng ở trước mặt nhi tử của mình lại thủy chung không dám tiến lên.
“Hắn hận ta không?” Lý Tiệm Hồng hỏi.
“Cũng không.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Vẫn chờ người trở lại. Thuộc hạ từng nói, đợi đến khi hoa đào trong viện nở thì điện hạ sẽ trở về.”
Ngay cả hô hấp của Lý Tiệm Hồng cũng đều đang run rẩy, nép sau cánh cửa giơ tay lên, chỉ là sau nửa ngày cũng không dám đẩy ra.
Đoạn Lĩnh rất tự nhiên ăn bữa trưa, thấy có một chú chim bay đến liền nhín ra một chút cơm cho nó. Lang Tuấn Hiệp ở sau cửa thấy vậy thì nở nụ cười.
“Tứ thư ngũ kinh đã từng đọc qua.” Lang Tuấn Hiệp còn nói, “Chỉ là biết đến, không hiểu rõ lắm, chi bằng đợi đến khi vào Ích Ung quán lại để phu tử giảng dạy kỹ lưỡng. Chữ viết vẫn là đẹp mắt, luyện theo thiếp tử của Lâm Vệ phu nhân. Mấy loại tạp thư như《 Tôn tử 》《 Ngô tử 》《 Tư Mã 》, ưu thích 《 Kinh Thi 》《 Cổ thi 》, sở học quá mức tạp, ngày thường khi được nghỉ ngơi thì còn xem qua tri thức về thảo mộc.”
“Đoan Bình công chúa nhất định thích con ta.” Lý Tiệm Hồng thấp giọng nói, “Thiên văn thuật số, tạp học bách gia, đọc lướt qua rất rộng.”
Sau khi Đoạn Lĩnh ăn cơm xong tự thu dọn hộp thức ăn, duỗi người, ngồi đờ ra tại đình viện. Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt của cậu, gương mặt thiếu niên sạch sẽ mà tươi mát, giống như một mảnh thực vật mùa xuân sinh cơ dồi dào.
Cho dù hiện tại đang ngẩng người, trong đầu Đoạn Lĩnh vẫn là hỗn loạn không ít chuyện, nhất thời nghĩ đến việc đọc sách, nhất thời nghĩ đến vườn dược thảo của mình —— một mảnh tiểu thiên địa kia.
“Thích ăn món cay.” Lang Tuấn Hiệp còn nói, “Khẩu vị tương tự với điện hạ, thích trồng chút hoa cỏ thảo dược, là tài nghệ học được từ Đoạn gia Nhữ Nam. Hứng thú quá nhiều, quan tâm cũng rộng, thuộc hạ không dám dạy hết, chỉ chọn vài điểm hướng dẫn. Ngày thường vẫn dùng việc đọc sách làm chính.”
“Nhi tử của ta ở Thượng kinh có thích nữ nhi nhà ai không?” Lý Tiệm Hồng nói.
Lang Tuấn Hiệp lắc đầu.
Khó có được một ngày Lang Tuấn Hiệp rời nhà, không có người quản lý, Đoạn Lĩnh quyết định đi chiếu cố vườn hoa của mình trước.
Bên trong đình viện, hoa đào đã nở.
Đoạn Lĩnh “Oa” một tiếng mang theo tâm tình mừng rỡ, năm nay hoa đào nở rất tốt, so với năm rồi còn nhiều hơn vài cành, trên mặt đất toàn là cánh hoa rơi lả tả. Đoạn Lĩnh vào phòng tìm đến một cái hộp gỗ, sau khi đặt cánh hoa vào trong mới bắt đầu đi tưới thảo dược.
Đợi đến khi buông thùng nước, Đoạn Lĩnh bỗng nhiên cảm nhận được phía sau có người.
“Không phải nói đến chạng vạng mới về sao?” Đoạn Lĩnh quay đầu, phát hiện là một nam nhân xa lạ, nhất thời ngẩn ra lại không cảm thấy sợ hãi, nghĩ thầm: Đây là hoa tượng mới tới sao? Lang Tuấn Hiệp sẽ thực sự mời một hoa tượng đến? Không giống nha.
Người này so với Lang Tuấn Hiệp thì cao to hơn, cũng cường tráng hơn, đường nét trên mặt sắc nét kiên cường, màu da so với người Thượng kinh thì sậm hơn một chút, hai mắt thâm thúy tựa như có thể lóe lên tinh quang, môi ôn nhuận, mũi cao thẳng, con người đen kịt bóng loáng. Tuy rằng vẻ ngoài nghèo túng, thế nhưng so với bất kỳ nam nhân nào Đoạn Lĩnh từng gặp ở Thượng kinh đều tuấn mãnh hơn. vóc người rất cường tráng, khí thế tỏa ra khiến người bên cạnh có cảm giác được bảo vệ rất an toàn.
Hắn lấy nón rộng vành trên đầu xuống, hai mắt thâm thúy như mực nhưng mang theo thần thái sáng sủa, viền mắt lại hơi đỏ lên, chăm chú nhìn vào Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy người này có chút cảm giác thân thiết kỳ dị, giống như hai người đã từng quen nhau trong mộng.
“Những thứ này đều là con trồng sao?” Lý Tiệm Hồng hỏi.
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng liền chậm rãi đi đến. Đoạn Lĩnh ngồi trên một cái ghế thấp nhìn mảnh vườn của mình, lại nhìn Lý Tiệm Hồng vài lần. Lý Tiệm Hồng đến bên cạnh Đoạn Lĩnh, quỳ một gối xuống cúi người cho bằng tầm cao của đối phương, ánh mắt cũng đặt lên vườn hoa, thế nhưng chỉ một lát đã chuyển về gương mặt của Đoạn Lĩnh.
“Đây là loại hoa gì?” Lý Tiệm Hồng hỏi.
“Đây là thược dược, đây là cây kê huyết đằng, hồ phong lan, cửu tầng tháp…”
Đoạn Lĩnh hăng hái giới thiệu mảnh tiểu thiên địa của mình với Lý Tiệm Hồng, mà ánh mắt của Lý Tiệm Hồng thủy chung không rời khỏi gương mặt của Đoạn Lĩnh, thỉnh thoảng, hắn còn hướng về phía cậu nở nụ cười. Đoạn Lĩnh có chút không hiểu, thế nhưng cũng nở nụ cười trả lại.
“Tại sao thúc lại khóc?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Lý Tiệm Hồng lắc đầu, một chữ cũng không nói nên lời, Đoạn Lĩnh liền dùng tay áo giúp hắn lau nước mắt, cũng nhường ra vị trí cho hắn ngồi xuống. Lý Tiệm Hồng khoanh chân ngồi phía sau Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại tiếp tục dùng cái xẻng xới đất, hỏi: “Chỗ ông có giun không? Mùa xuân tới rồi, tôi muốn thả chút giun ở đây.”
“Ngày mai ta bắt cho con.” Lý Tiệm Hồng đáp.
“Tôi còn phải đi học.”
Sau đó Đoạn Lĩnh đứng lên bước vào thư phòng, Lý Tiệm Hồng cũng theo cậu đi vào. Lúc đầu Đoạn Lĩnh vốn cho rằng hắn chính là hoa tượng mới tới, thế nhưng nhìn kỹ lại không quá giống, hỏi: “Ông là bằng hữu của Lang Tuấn Hiệp sao?”
“Lang Tuấn Hiệp còn chưa có trở về, ngày hôm nay y ra ngoài làm việc.” Đoạn Lĩnh nói
Lý Tiệm Hồng gật đầu, Đoạn Lĩnh liền cho phép hắn tiến vào thư phòng, lại pha một ấm trà mang ra, Lý Tiệm Hồng ngửi ngửi một chút rồi nói: “Biên hải tuyết trà.”
“Uống ra được?” Đoạn Lĩnh cười nói, “Ta cố ý mua một chút đãi khách, lấy mặt mũi.”
Đoạn Lĩnh lại đưa khăn lông ướt ra, Lý Tiệm Hồng tiếp tục hỏi: “Dạo gần đây con đang đọc cái gì?”
“Độc 《 Lân sử 》.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Đọc đến bộ nào rồi?” Lý Tiệm Hồng lại hỏi.
“《 Tả truyện 》.” Đoạn Lĩnh mở sách, đáp, “Đang đọc 《 Cốc lương truyện 》, phu tử nói tôi còn chưa hiểu thấu đáo.”
Lý Tiệm Hồng cười cười, nói: “Vậy lấy 《 Thập tam kinh chú sơ 》ra, chúng ta cùng nhau đọc.”
Đoạn Lĩnh lấy quyển sách nọ ra lật vài trang, hướng về phía Lý Tiệm Hồng vẫy vẫy, nói “Sách tôi mua trong cửa hàng Thành Khang cũng đủ, thúc cũng đọc sách sao?”
Lý Tiệm Hồng nhấp một ngụm trà, đáp: “Ta độc không nhiều, tứ thư ngũ kinh cũng không đọc được hết, cũng không biết làm văn. Chỉ là học vấn của tổ tông không thể hoang phế, như con rất tốt.”
“Thúc là người Hán sao? ” Đoạn Lĩnh tò mò hỏi.
Lý Tiệm Hồng ngồi dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu rọi, mặc dù y phục tả tơi lại mang theo một vẻ tôn quý uy nghiêm khó diễn tả được. Hắn chăm chú nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “Phải! Nhà của ta lúc thượng cổ còn có một vị thánh nhân.”
Đoạn Lĩnh chấn kinh rồi, hỏi “Vị nào?”
“Con đoán?” Lý Tiệm Hồng nói.
Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Xin hỏi quý tính của ngài?”
Lý Tiệm Hồng nở nụ cười, trả lời “Họ Lý.”
Đoạn Lĩnh nói: “Phiêu phong bất chung nhật, sậu vũ bất chung triêu.”
Lý Tiệm Hồng gật đầu, nói: “Thiên địa thượng bất năng cửu, nhi huống vu nhân hồ? Không sai, chính là Lý Nhĩ.”
Đoạn Lĩnh nghẹn họng nhìn trân trối, Lý Tiệm Hồng nói: “Nhà của ta có bốn huynh đệ, ta là người đọc sách ít nhất. Thường có cảm giác hổ thẹn với tổ tiên.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, nói “Ở những phương diện khác ngài nhất định rất lợi hại. Thứ sau lưng ngày, đó là kiếm phải không?”
Đoạn Lĩnh chú ý tới sau lưng Lý Tiệm Hồng đeo một cái hộp nhỏ thon dài, Lý Tiệm Hồng liền với tay lên lấy xuống, đặt lên án thư, mở ra cho Đoạn Lĩnh xem. Đoạn Lĩnh cực kỳ hứng thú hỏi: “Đây là bội kiếm của ngài?”
“Con thích không?” Lý Tiệm Hồng đáp.
Trong hộp là một thanh kiếm màu đen kịt, thân dài gần bằng chiều cao của Đoạn Lĩnh, trên chuôi có khắc một bộ thái cực đồ, thân kiếm còn có khắc một loạt văn tự kỳ dị, thoạt nhìn phảng phất đã có lịch sử lâu đời, chỉ là lưỡi kiếm vẫn bén loáng như mới, chiếu xạ lấp lánh. Đoạn Lĩnh muốn thử nhấc lên, lại bị Lý Tiệm Hồng dùng hai ngón tay chặn cổ tay lại, không thể cử động. Lý Tiệm Hồng cầm lấy bàn tay của cậu, cẩn thận dặn dò: “Vẫn thạch trọng kiếm, nặng bốn mươi cân, thổi hơi đứt tóc[1], chém sắt như chém bùn. Nếu không cẩn thận, đầu ngón tay nhất định bị cắt rời.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, Lý Tiệm Hồng che lấy bàn tay của cậu, nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm, mà kiếm kia cũng phảng phất như có sinh mệnh, không ngừng rung động.
“Nó tên gọi là gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Có người gọi nó là ‘Trấn Sơn Hà’.” Lý Tiệm Hồng nói, “Ta gọi nó là ‘Vô danh’, bởi vì nó trước đó là một thanh đao, tên gọi ‘Vô danh đao’. Sau đó lại bởi vì sơn hà rơi vào tay giặc, lưu lạc đến tay ngoại tộc, bị thợ khéo nung chảy thành năm món binh khí phân phát đến các nơi.”
Đoạn Lĩnh nghe đến xuất thần.
“Sau đó lại, Nam Trần ta công phá Lâu Lan[2], đem nó thu hồi, lần thứ hai đúc lại thành thanh kiếm này. Nó tượng trưng cho thiên đạo, trảm sơn xuyên, đoạn trường hà, dùng tinh kim từ tây phương thiên chuy bách luyện mà thành, là truyền quốc kiếm của người Hán.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, khép hộp lại nói” “Lang Tuấn Hiệp cũng có một thanh kiếm, vẫn rất sắc bén.”
“Kiếm của y danh gọi Thanh Phong.” Lý Tiệm Hồng giải thích, “Thanh Phong kiếm của Lang Tuấn Hiệp, Liệt Quang kiếm của Vũ Độc, Bạch Hồng kiếm của Thương Lưu Quân, Tử Điện Kim Mang của Trịnh ngạn, Trảm Sơn Hải của Trầm Xuân, Đoạn Trần Duyên của Không Minh đại sư đều là danh kiếm tiền triều truyền thừa xuống. Trong đó, Trịnh Ngạn, Thương Lưu Quân, Vũ Độc cùng Lang Tuấn Hiệp, đều là thích khách.”
“Còn ngài? Ngài từ đâu tới đây?” Đoạn Lĩnh đối với vị kiếm khách lưu lạc này hết sức tò mò, hỏi, “Ngài cũng là thích khách sao?”
Lý Tiệm Hồng lắc đầu, nói: “Ta từ phía nam đến, con đã đi qua chưa?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Ngày xưa tôi từng ở Nhữ Nam thành, sau lại đến Thượng kinh, cũng chưa từng đi qua những nơi khác.”
Lý Tiệm Hồng nói: “Hiện tại mọi thứ cũng chỉ còn là cố quốc. Ta từng trụ ở Tây Xuyên, Tây Xuyên thập lý cẩm nhai, bích thủy như đới, Ngọc Hành Vân sơn sương mù nhiễu nhữ, Giang Châu hồng đăng lục tửu, triệt dạ bất miên[3].”
Đoạn Lĩnh khẽ mở miệng, Lý Tiệm Hồng còn nói: “Giang Nam rất khác với thượng kinh, cây chối là màu lục mơn mởn chứ không phải xanh đậm như nơi này, vừa đến mùa xuân khắp nơi đều là hoa đào. Còn có đại hải, vô biên vô hạn.”
Đoạn Lĩnh hỏi: “Ngài đều đi qua sao?”
Lý Tiệm Hồng gật đầu, cười cười, nói: “Còn có Điền Nam, Điền Nam phong cảnh như tiên giới, cũng không có tuyết rơi, tứ quý như xuân, hồ nước của Điền nam giống như một mặt gương, so với nước ở tuyết sơn còn mới mẻ trong lành hơn. Còn có Ngọc Bích quan, Ngọc Bích quan vào thu khắp nơi đầu là rừng thông diễm lệ.”
Đoạn Lĩnh tràn đầy hướng đến, nói: “Không biết sau này liệu có thể đi xem hay không?”
Lý Tiệm Hồng lại nói: “Nếu như con muốn đi, ngày mai ta liền dẫn con đi.”
Đoạn Lĩnh: “…”
“Thật vậy chăng?” cậu có chút không dám tin hỏi lại.
“Tự nhiên.” Lý Tiệm Hồng chăm chú nhìn Đoạn Lĩnh nói, “Lấy trời làm mền lấy đất làm giường, con muốn đi nơi nào đều có thể.”
“Thế nhưng tôi còn phải đọc sách.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười nói, “Phải đợi… thi xong công danh, Lang Tuấn Hiệp sẽ không để cho tôi đi.”
“Y quản không được con, trên đời này chỉ cần con muốn, ta đều có thể cho con.” Lý Tiệm Hồng nói, “Tối nay chào hỏi với y một tiếng, sau đó con muốn đi nơi nào ta liền đưa con đi. Có phải con muốn học võ không? Ta cũng có thể dạy con, không muốn đọc sách liền không cần đọc.”
Đoạn Lĩnh mở to mắt, cảm thấy người này hẳn là đang trêu đùa chính mình, thế nhưng nhìn vẻ nghiêm trang của đối phương lại không thể sinh ra bất cứ tâm tình hoài nghi nào. Cậu hiện tại mặc dù đã mười ba tuổi, thế nhưng tâm tình vẫn là một thiếu niên thiên tính tham chơi, làm sao có thể ngồi yên chứ?
“Còn…còn là quên đi.” Đoạn Lĩnh vứt bỏ ý niệm vừa nhen lên trong đầu, biết rõ không có khả năng thực hiện.
“Vì sao?” Lý Tiệm Hồng nhìn kỹ Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh nói” “Tôi còn phải chờ một người, Lang Tuấn Hiệp nói cho tôi biết, người đó sẽ đến.”
“Chờ ai?” Lý Tiệm Hồng hỏi.
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, nói: “Chờ phụ thân của ta, Lang Tuấn Hiệp nói, ông ấy là một người không thể chọc giận.”
Thái dương từ từ ngã về tây, thời gian phảng phất ngưng đọng lại ngay giây phút này, hoa đào ngoài cửa rụng khỏi cành, xoay tròn rơi vào mặt nước, trong ao phát ra một tiếng vang nhỏ, một con cá thảnh thơi đớp bóng.
Lý Tiệm Hồng từ trong cái túi nhỏ tùy thân của mình chậm rãi lấy ra một vật, đặt trên án kỷ, phát ra một tiếng bgich thạch va chạm nhè nhẹ, chậm rãi đẩy nó đến trước mặt Đoạn Lĩnh.
“Con ở đây chờ nó sao?” Thanh âm của Lý Tiệm Hồng còn mang theo một chút nghẹn ngào.
Hô hấp của Đoạn Lĩnh dừng lại, trước mặt là một vật thể trong suốt hình nửa vòng tròn, nhìn kỹ lại phía trên còn khắc bốn chữ.
Đoạn Lĩnh run rẩy, hoảng hốt tháo cái hà bao trên cổ mình xuống, dè dặt lấy ra nửa hình tròn còn lại, sau khi đem hai miếng ngọc bội hợp lại cùng nhau nhìn cho rõ, hóa ra là một khối ngọc bội khắc hình ưng vũ bàn long, phía trên còn có tám chữ.
Thịnh thế thiên hạ, sơn hà cẩm tú.
———————
1/Thổi hơi đứt tóc: Nguyên văn ‘Xuy mao đoạn phát’, đây là một cách miêu tả sự sắc bén của binh khí, hình tượng là cầm một sợi tóc, thổi vào lưỡi kiếm, kiếm bén đến mức có thể lập tức cắt đôi.
2/ Lâu Lan: Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỷ thứ II Trước Công nguyên năm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố ở vùng Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Lâu Lan được biết đến với cái tên tiếng Nga là Krorayina. Lâu Lan quốc nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Để khơi thông con đường tơ lụa này, vào năm 108 Trước Công nguyên, nhà Hán ở Trung Quốc đã tiêu diệt quốc gia này và biết nơi đây thành một chư hầu của Đại Hán và biến vương triều Lâu Lan trở thành bù nhìn của nhà Hán. Ngày nay, di chỉ còn lại của vương quốc Lâu Lan chỉ còn là các tòa thành bị vùi lấp ở sa mạc Tân Cương
3/ Thập lý cẩm nhai, bích thủy như đới, Ngọc Hành Vân sơn sương mù nhiễu nhữ, Giang hâu hồng đăng lục tửu, triệt dạ bất miên: Mười dặm phố phường rực rỡ, sông xanh uốn lượn tựa thắt lưng, núi Ngọc Hành vân sương mù giăng phủ, Giang Châu rượu đỏ đèn xanh xa hoa trụy lạc, cả đêm không ngủ