Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 29: Cò kè mặc cả thuê cửa hàng



Người kia mặc một chiếc áo dài màu tím nhạt, mặt đẹp như tranh vẽ đầy khí chất của con cháu thế gia, vậy mà cử chỉ lại vô cùng bất nhã. Hắn ngồi trên băng ghế dài, chân gác lên trên, cằm gác trên mặt bàn, miệng ghé vào tách trà hút từng hơi từng hơi một.

Nhìn dáng vẻ đó của hắn, Tô Đường không khỏi buồn cười.

Triển Dịch Chi đang buồn ngủ, bỗng cảm thấy có người bước vào, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay Tô Đường mặc y phục nam giới đang đứng kinh ngạc ở cửa.

Hắn vội đứng dậy, nhìn nàng tỠtrên xuống dưới, sờ sờ cằm, nhíu mày nói: “Huynh đài cứ nhìn chằm chằm tại hạ như thế, khiến tại hạ rất nghi hoặc, không biết huynh đài đại giá quang lâm có việc gì?”

Hừ! Người ta không nhớ mình là ai kìa! Tô Đường nhìn hắn nói năng nho nhã đến ê cả răng, cũng không vạch trần, cười hỏi: “Cửa tiệm này của huynh à?”

“Đúng vậy!” Triển Dịch Chi hiểu ngay, đây là khách đến nhà, vội cười đùa nói: “Huynh đài muốn thuê cửa tiệm này sao? Lại đây lại đây, ngồi xuống trước đã.”

Tô Đường nhìn tranh chữ treo bốn phía, ngồi xuống nói: “Xin hỏi, tiền thuê nhà tính thế nào?”

Triển Dịch Chi không đáp lời, chỉ nhìn Tô Đường, thầm hít sâu một hơi hỏi: “Sao tại hạ cứ cảm thấy nhìn huynh đài rất quen nhỉ? Không phải lúc trước đã gặp rồi chứ?”

Nói xong, hắn lại vỗ đầu, ra vẻ chợt nhớ ra: “Ta nhớ ra rồi, hôm đó chúng ta đã từng gặp nhau của quán lão Vương! Có điều…”

Thấy hắn xáp lại gần, Tô Đường hơi ngửa người ra sau tránh theo bản năng. Hắn tiến sát đến khi còn cách mặt nàng khoảng một thước, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, đôi mắt đẹp bỗng lộ ra vẻ mơ hồ.

Tô Đường bị nhìn đến phát sợ, chỉ sợ bị hắn nhìn thấu thân phận, vội nói: “Triển đại nhân, huynh…”

Triển Dịch Chi thu người lại, vuốt cằm như đang nghĩ ngợi gì: “Ta phát hiện ra huynh còn trắng hơn lần trước gặp ta rất nhiều… Huynh dùng phấn hiệu gì vậy?”

Tô Đường suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống đất — mặt nàng trắng, là vì lần này nàng đi quá vội vàng, quên không bôi phấn nâu!!!

“Khụ khụ, ta dùng phấn Mẫu Đơn của Phi Phượng các, huynh có thể thử xem!”

“Hiểu rồi!” Triển Dịch Chi khẽ gật đầu, sau đó lại nhếch miệng cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta bàn chuyện chính nhé. Huynh muốn thuê cửa tiệm này à? À, phải rồi, xưng hô với huynh đài thế nào nhỉ?”

“Tại hạ họ Tô” nghĩ một chút, Tô Đường lại nói: “Tên chỉ có một chữ Diêm.”

Hỉ Thước đứng đằng sau, vừa nghe vậy suýt nữa cười thành tiếng.

Tô Đường Tô Muối (Diêm nghĩa là muối), vậy mà tiểu thư cũng nghĩ ra được!

Triển Dịch Chi lại tin là thật: “Tô huynh, hân hạnh được biết huynh!”

Tô Đường trừng mắt nhìn, sao cách xưng hô này nghe kỳ cục thế nhỉ?

Triền Dịch Chi lại tự nói tiếp: “Nếu đã là người quen, đương nhiên phải giảm tiền thuê một chút rồi. He he, ta vốn cho thuê bốn trăm lượng một năm, giờ tính ba trăm tám vậy!”

Tô Đường không vì sắc đẹp mà xao lòng, đứng lên xem xét xung quanh, nhíu mày nói: “Sao đắt thế? Ta vừa xem mấy cửa tiệm trên đường Trân Đại cũng không đắt như vậy. Hơn nữa, mấy cửa tiệm bên đó đều có thêm hai gian phòng nhỏ đằng sau mới là năm trăm lượng, lại ở trên con đường phồn hoa tấp nập nữa chứ! Nơi này của huynh cũng chỉ có mỗi cửa tiệm rộng thôi phải không…”

“Đằng sau còn một căn phòng lớn nữa!” Triển Dịch Chi vội nói.

Nhìn sắc mặt vội vàng của hắn, Tô Đường mừng thầm, ra vẻ bình tĩnh nói: “Dù là có một phòng lớn đi chăng nữa, nhưng con đường này cũng không ổn! Đây đều là nơi văn nhân lui tới, ta mở tiệm điểm tâm ở đây có vẻ hơi vắng.”

Nếu là thương nhân khôn khéo, nghe mấy lời này sẽ phản bác ngay, ngài mở tiệm điểm tâm, sợ tiệm vắng vẻ còn tìm tới chỗ ta làm gì, không phải ngài tự nguyện tới tận cửa sao? Nhưng rõ ràng là Triển Dịch Chi chỉ có bản lĩnh bắt trộm, không có bản lĩnh kinh doanh!

“Vậy, nếu không thì bớt thêm hai mươi lượng nhé?” Triển Dịch Chi thử dò hỏi.

Tô Đường thầm nghĩ, rất hấp dẫn, nhưng cũng không đồng ý, tiếp tục nhíu mày kén cá chọn canh: “Còn nữa, ở đằng kia người ta còn tặng kèm mấy bộ bàn ghế sẵn có, huynh xem chỗ huynh…” nói xong nàng lại ra vẻ khó xử.

Tô Đường khó xử, Triển Dịch Chi còn khó hơn: “Hay là bớt thêm năm lượng?”

Nhìn hắn liên tục hạ giá, Tô Đường cũng nghi hoặc: “Không phải ở đây vốn kinh doanh tranh chữ sao? Sao lại phải cho thuê lại?” Chẳng lẽ cửa hàng này có vấn đề gì?

Như là bị nói trúng nỗi lòng, Triển Dịch Chi thở dài, đau thương nói: “Cửa tiệm này trên danh nghĩa là sản nghiệp của ta, vốn cũng cho người khác thuê, đến khi người kia đến kỳ hạn thì rời đi, nên bỏ không. Huynh cũng biết, đàn ông mà, rất nhiều thứ phải tiêu xài, vì thế, ta thấy người khác có thể kiếm được chút tiền, nên nghĩ mình cũng kinh doanh nho nhỏ một chút. Ai ngờ mở cửa ba tháng, không bán được một bức tranh chữ nào, còn bị bằng hữu đồng nghiệp lấy đi bao nhiêu, đúng là ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa…”

Tô Đường thầm cắn lưỡi, đầu đuôi câu chuyện của Triển đại nhân cũng đau lòng ghê, khiến nàng không đành lòng mặc cả nữa: “Vậy… không phải Triển đại nhân là Trung thiếu khanh trong Đại Lý tự sao? Sao còn rảnh rỗi mở cửa tiệm?”

“Việc này à, quá đơn giản mà. Khi nào cần bắt tội phạm, thì đóng cửa hàng là được rồi.” Triển Dịch Chi nhếch môi cười nói.

Phụt! Ngài như thế còn mong kiếm tiền cái nỗi gì?!

Tô Đường nén cười, lại hỏi thăm tình hình cửa tiệm một chút, nhìn chung cũng khá vừa lòng, nên quyết định thuê. Cò kè mặc cả thêm một lúc nữa, cuối cùng hai người chốt giá ba trăm bốn mươi lượng, hơn nữa còn yêu cầu để lại mấy bức tranh chữ đang treo trên tường.

Vẫn quy củ cũ, đặt cọc trước ba mươi lượng, sau đó hẹn nhau trưa mai đến nha môn hoàn thành các thủ tục khác. Để đề phòng lại có biến cố, nàng còn cố tình ghi chú rõ, nếu phá vỡ giao dịch phải bồi thường gấp ba số tiền đặt cọc.

Khi ký tên, nhìn thấy mấy chữ “ba trăm bốn mươi lượng”, Triển Dịch Chi thoáng mơ hồ, rõ ràng ban đầu là bốn trăm lượng, sau đột nhiên mới có một lát đã thiếu mất sáu mươi lượng rồi? Hắn nhớ lại tình huống vừa rồi, không khỏi nghẹn ngào trợn mắt.

Người thanh niên có vóc dáng không cao nhưng lại luôn giữ vẻ bình tĩnh trước mặt hắn đây, vừa rồi vừa khiêu khích đâm chọc, lại vừa than nghèo kể khổ, giết người không thấy máu, lột mất một lớp da của hắn rồi.

Sau khi phục hồi tinh thần, Triển Dịch Chi nghẹn ngào chắp tay nói: “Tô huynh thật lợi hại! Triển mỗ bội phục!”

Tô Đường khẽ cười: “Là do Triển đại nhân thương cho đám dân đen chúng ta thôi!”

Nhìn Tô Đường cười tươi, Triển Dịch Chi thoáng hoảng hốt, nói: “Ha ha ha ha, nếu sau này có việc gì Triển mỗ có thể giúp được, xin Tô huynh cứ nói thẳng.”

Rốt cuộc Tô Đường cũng không nhịn được nữa: “Xin Triển đại nhân cứ đổi tên tại hạ thành Diêm huynh đi! Cáo từ!”

Triển Dịch Chi đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng đi xa dần của Tô Đường, trong lòng buồn bực, Tô huynh và Diêm huynh thì khác gì nhau? Tô Diêm, cái tên này cũng kỳ cục thật, chẳng lẽ ngũ hành của hắn ta thiếu muối sao?

Ba người Tô Đường đi không bao xa, Hỉ Thước bắt đầu tiến lên: “Tiểu thư, vừa rồi người cười quyến rũ như vậy với cái người kia làm gì? Người thế này là đang dụ dỗ người khác đấy! Xin người chú ý thân phận của mình!”

Tô Đường bị cô ấy trách như vậy, không hiểu ra sao: “Dụ dỗ á?”

“Hừ! Vị Triển đại nhân này có phải là người đàn ông mà hôm trước người khen rằng rất thú vị gì đó không?” Hỉ Thước giận dữ nói.

“Đúng thế đúng thế, em có thấy hắn rất thú vị không?” Tô Đường đáp ngay.

Hỉ Thước nghiêm mặt: “Tuy hắn rất thú vị, cũng rất dễ nhìn, nhưng tiểu thư, người phải giữ khoảng cách với hắn chứ! Người là gái đã có chồng rồi!”

Tô Đường gõ mạnh vào đầu cô ấy một cái: “Em đúng là, lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, tiểu thư nhà em rất quang minh chính đại, với ai mà chẳng cười như vậy! Dạo này em càng lúc càng khó lường rồi, phải tìm cơ hội nhanh nhanh mà gả em đi thôi!”

Tiểu Mạc nghe vậy, hai mắt sáng rực lên.

Hỉ Thước lại càng tức giận: “Tiểu thư, người còn nói lung tung nữa, em sẽ tức thật đấy!”

“Được rồi được rồi, ta không nói lung tung nữa.” Tô Đường nhượng bộ, nhưng chỉ một giây sau lại đùa bỡn tiếp: “Em là để gả làm thiếp cho mặt lạnh, sao có thể tùy tiện thành thân được chứ? Hì hì.”

Nghe nửa câu cầu, sắc mặt Hỉ Thước hòa hoãn bớt đi, nhưng nghe nửa câu sau, khuôn mặt mũm mĩm lại đỏ bừng lên, tức đến không nói thành lời, dậm chân vài cái rồi uốn éo chạy mất.

Tô Đường vốn chỉ đùa giỡn với Hỉ Thước thôi, nhưng tiểu Mạc nghe lại tưởng thật. Hắn vốn tự ti vì xuất thân chỉ là tên ăn mày của mình, giờ nghe mấy câu này…

Hắn thầm hít sâu một hơi, xua tan đi sự chán nản trong lòng, nói với Tô Đường: “Tiểu thư, sao người lại chọn cửa tiệm này? Lúc trước đệ cũng có xem qua, tốt thì có tốt, giá cả cũng ổn, nhưng khu này hơi vắng.”

Tô Đường nhẹ liếm môi, vừa sang thu, môi nàng rất dễ bị khô: “Tuy chỗ đó không náo nhiệt như đầu đường kia, nhưng cũng không quá tệ. Đệ xem, người đi dạo trên ngõ Tứ Quý nếu mỏi chân sẽ muốn tìm nơi ngồi nghỉ một chút, mà hai con đường này đều không có nơi nào để nghỉ chân cả. Các lớp học trên đường Học Sĩ nếu vào giờ đi học hay tan lớp đều rất náo nhiệt, hơn nữa còn có không ít học trò nhà giàu, ngửi thấy mùi thơm sẽ dừng lại, mua một chút mang về nhà, để người khác ăn thử một lần, chưa biết chừng còn có thể dẫn người khác tới. Ở bên đường kia đông đúc thật, nhưng ở nơi này, nếu từ từ tích cóp, khai thác, thì tương lai cũng rất khả quan. Hơn nữa, không phải tục ngữ đã có câu, rượu thơm không sợ ngõ sâu sao? Lại còn có cả sự thông minh tài trí của tiểu thư nhà đệ nữa chứ, hà hà, tiểu Mạc, đệ phải tin tưởng vào tiểu thư nhà đệ!”

Nghe nàng nói vậy, tiểu Mạc cũng thấy có lý, liền gật đầu lia lịa.

Tô Đường nói tiếp: “Ngày mai, đệ dùng thân phận của đệ đi làm thủ tục giấy tờ. Hiện giờ ta không tiện ra mặt để lộ thân phận, vì thế, ngày mai đệ nhớ cầm hết mọi thứ đi nhé!”

Tô Đường nói rất nhẹ nhàng, nhưng tiểu Mạc lại kinh hãi — đây là sự tín nhiệm cao đến mức nào chứ!

Tô Đường nhìn thấu tâm sự của hắn, bú vào trán hắn một cái, cười nói: “Sau này đệ là chưởng quầy rồi, phải làm cho tốt đấy!”

Tiểu Mạc rưng rưng nước mắt.

“Nhưng mà tiểu thư, còn một việc nữa ạ. Cửa hàng này chỉ có cửa hàng hai mặt tiền và một sân sau, không có cả nơi để làm điểm tâm!”

Tô Đường nghĩ một chút, nói: “Không sao, mặt tiền cửa hàng rộng, ngăn lại một chút làm nơi làm điểm tâm, tạm thời đưa lên đưa xuống hơi phiền phức một chút, nhưng sau này cũng có thể thuê thêm nhà bên cạnh! Còn nữa, ta không tiện ra ngoài, việc tìm đầu bếp, tiểu nhị phải phiền đệ rồi, chúng ta cố gắng để nửa tháng sau có thể khai trương!”

“Vâng!” Hai mắt tiểu Mạc sáng ngời nhìn Tô Đường, trịnh trọng gật đầu.

Trọng trách mà tiểu thư giao phó cho đệ, đệ nhất định sẽ dùng toàn lực để hoàn thành!

***

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv