*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Suối nước nóng chia thành hai gian riêng biệt, gian bình dân và gian khách quý, Hứa Thanh ngồi nhờ xe Nhiếp Ứng đương nhiên may mắn được lọt vào vế sau.
Lãnh chìa khóa xong liền có người dẫn các nàng đến phòng thay đồ, gian khách quý hôm nay hầu như không có ai, toàn bộ phòng thay đồ chỉ có hai người các nàng, Hứa Thanh cũng không ngượng ngùng, thay quần áo của suối nước nóng.
Nàng mới vừa cởi quần áo, còn chưa kịp thay y phục của suối nước nóng, chợt cảm thấy trên eo có hơi ấm truyền đến, Hứa Thanh sửng sốt, quay đầu có chút kỳ quái hỏi: “Nhiếp cô nương?”
Nhiếp Ứng lúc này như người vừa tỉnh mộng, trầm trầm nói “A Thanh trên eo có bớt à?”
Hứa Thanh nghe nàng hỏi về cái bớt của mình, trong lòng minh bạch vài phần, cái bớt của nàng lớn lên có chút kỳ cục, lần đầu tiên thấy, nàng cũng tò mò thật lâu.
“Có, nhìn kỳ quái lắm phải không?”
“Có từ nhỏ a?”
“Bớt đương nhiên là có từ nhỏ rồi”
Cái bớt của nàng có chút quái dị, hình tứ bất tượng, bên trên còn có một tầng hoa mai giống sẹo, tỷ tỷ nói là nàng khi nhỏ ham chơi lưu lại, may là không ở trên mặt, Hứa Thanh trước giờ cũng không để ý nó.
“Ở trên còn có sẹo lúc nhỏ ta nghịch ra, có phải nhìn xấu lắm không?”
“Không có, ta chỉ là cảm thấy lạ lạ”
Hai người thay y phục xong liền đi suối nước nóng, Hứa Thanh lần đầu tiên hưởng thụ, cảm thấy nơi đây đúng là không uổng tiền, nhưng Nhiếp Ứng vẫn luôn thất thần, câu trên vả câu dưới, các nàng cũng không ở lâu, ngâm một lúc liền đi ra.
Hứa Thanh vốn định đưa Nhiếp Ứng về khách điếm, nhưng Nhiếp Ứng giống như mất hồn, Hứa Thanh gọi mấy lần, nàng mới ngơ ra.
“Không cần, A Thanh, ta tự về được rồi” nói xong cũng không nhìn lại, cúi đầu hướng khách điếm đi, chốc lát lại chạy tới, “A Thanh, ngày mai ngươi không cần tới bồi ta, ta có chuyện quan trọng, cần về kinh một chuyến”
Hứa Thanh có chút giật mình “Ngày mai liền đi sao? Gấp như vậy? Hay là để ta tiễn Nhiếp cô nương một đoạn”
“Không cần, ta đi ngay hôm nay, không cần tới tiễn ta, đến lúc ta về, chúng ta gặp lại sau”
Hứa Thanh thấy nàng sốt ruột, cũng không nói gì nữa, chỉ kịp dặn dò đi đường cẩn thận, liền thấy nàng vội vàng đi rồi.
Trên đường hồi phủ, Hứa Thanh nhớ tới bản thân đã xin nghỉ phép mấy ngày, bây giờ mới nghỉ có một ngày, Nhiếp Ứng đã có việc đi rồi, nếu phép cũng đã xin, Hứa Thanh tính toán, cũng có đã lâu không đi thăm tỷ tỷ, không bằng liền thừa dịp này về nhà nhìn xem.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Thanh ăn chút điểm tâm, vốn dĩ định về thẳng nhà, nhưng nghĩ đến tỷ tỷ ngày thường thích ăn mấy món hoang dã, nên quyết định lên núi săn chút thú hoang mang về, ăn xong điểm tâm, liền trở lại trong phủ mượn cung tên, cõng lên núi.
Tạ Thu Thời sáng sớm đã sai người nhìn chằm chằm Hứa Thanh, bây giờ đang nghe báo cáo việc Hứa Thanh mượn cung tên trong phủ mang đi, hắn đem tóc dài đen như mực chảy thẳng, từ trong gương quay đầu hỏi “Ngươi nói ả mượn cung tên mang đi?”
Tạ Thu Thời cho người lui xuống, tay gõ gõ cái bàn, mày tinh xảo hơi hơi nhăn lại “Trường Nhạc, ngươi nói ả mang cung tên làm gì?”
Trường Nhạc cũng cảm thấy kỳ quái, “Nô tài không biết, chẳng lẽ hôm nay ả cùng Nhiếp cô nương đi săn thú sao?” việc này cũng không hợp lí lắm.
Tạ Thu Thời duỗi tay chỉ vào giá treo quần áo “Mặc quần áo cho ta, chúng ta đi khách điếm Nhiếp Ứng ở xem” hắn vốn dĩ sai người theo dõi Nhiếp Ứng, nhưng Nhiếp Ứng tính cảnh giác rất cao, vừa vặn lại có Hứa Thanh ngu xuẩn thích hợp làm đá kê chân, hắn liền kêu người lui về, hiện tại xem ra, hắn có lẽ nên phái người coi chừng một chút.
.....
Tạ Thu Thời ở khách điếm đợi nửa ngày, Trường Nhạc mới từ hậu viện về.
“Như thế nào?”
“Thiếu gia, tiểu nhị nói, Nhiếp cô nương ngày hôm qua trả phòng đi rồi?”
“Đi rồi?” Tạ Thu Thời lúc này mới thay đổi sắc mặt “Hôm qua đi rồi?”
Hắn không tin, rõ ràng Tôn Nhược nói Nhiếp Ứng sẽ ở đây một thời gian, hắn mới lập ra kế hoạch lâu dài, vậy mà bây giờ người đều chạy rồi.
Hắn đem chén trà trong tay niết chặt vài phần, nghĩ lại đang ở bên ngoài, cần phải khống chế tâm tình, Tạ Thu Thời buông chén trà ra, mở miệng: “Trường Nhạc, chúng ta hồi phủ”
.....
Tạ Thu Thời trên đường về, trong đầu vẫn luôn nghĩ về việc Nhiếp Ứng đột ngột rời đi, hôm qua đã đi rồi, nhưng không phải nàng đã nói muốn Hứa Thanh dẫn đi tham quan sao, vậy hẳn là có việc gì gấp.
Hắn trong lòng tính toán, Nhiếp Ứng rốt cuộc còn có thể trở về hay không, chính mình có nên từ bỏ cây đại thụ này, chọn cây khác leo lên.
Tạ Thu Thời nghĩ đến xuất thần, bên tai bỗng vang lên tiếng kêu của Trường Nhạc: “Túi tiền của ta!”
Trường Nhạc tức muốn chết, hắn vốn dĩ an ổn đi phía sau thiếu gia, không ngờ bị người khác đụng phải, hắn cúi đầu sửa sang lại quần áo, thì phát hiện túi tiền đã biến mất, khẳng định là bị tên kia thuận tay lấy đi, chuyện rõ như ban ngày, Trường Nhạc nôn nóng “Thiếu gia, ta đi tìm túi tiền, ta nhất định phải báo quan trừng trị hắn”
Tạ Thu Thời cũng không muốn so đo, vốn dĩ chỉ là một cái túi tiền nho nhỏ, nhưng trời định hắn hôn nay tâm tình không tốt, đặc biệt muốn nhìn tên đó bị tống vào tù, vì thế gật gật đầu “Em đi đi, ta một mình hồi phủ là được, nhớ rõ nhất định phải báo quan”
Trường Nhạc nhận lệnh đầu cũng chưa kịp gật, liền đuổi theo tên kia.
Tạ Thu Thời tiếp tục trở về phủ, lúc này, bỗng nhiên có người túm chặt cổ tay hắn, ngẩng đầu nhìn, là một ả nữ tử thô kệch lạ mặt.
Hắn vừa định kêu cứu, trên eo đã bị thứ gì đó tì vào, người nọ đem đồ vật trong tay ra phía trước cho hắn nhìn một chút, Tạ Thu Thời trong lòng cả kinh, là một cái chủy thủ.
“Có người muốn uống ly trà với Tạ thiếu gia, Tạ thiếu gia tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp, nếu không e rằng bị thương nhẹ hay mất máu chết, ta cũng khó bảo đảm a”
Tạ Thu Thời không dám lộn xộn, theo chỉ đạo của nữ tử đi phía trước ả, làm người ai cũng sẽ có sơ hở, hắn cố ý cùng nữ tử phía sau giao lưu, nhưng ả một câu cũng không chịu nói.
Bọn họ càng đi càng xa, mắt thấy gần đến một cái hẻm nhỏ, Tạ Thu Thời biết được, hắn đã không thể chạy thoát, bây giờ bỏ chạy cũng không được, vì thế hắn lần nữa thử dụ dỗ
“Ngươi xem ngươi làm việc này vì gì chứ, hơn phân nửa là vì tiền đi, người thuê ngươi trả bao nhiêu, ta trả gấp ba lần”
“Hoặc là, ngươi ra một cái giá, chỉ cần ngươi ra, ta đều có thể đáp ứng”
Ả rốt cuộc cũng lên tiếng “Xem ra người nọ nói rất đúng, Tạ thiếu gia quả thật là cao thủ mê hoặc lòng người, chỉ là ta làm việc không chỉ vì tiền, đừng lảm nhảm nữa, phí lời mà thôi”
Tạ Thu Thời lúc này trong lòng mới hoảng loạn, hắn tuyệt không thể cùng ả đi vào con hẻm đó, hắn muốn cược một phen, đánh cược nữ nhân này, ả không dám giết người.
Tạ Thu Thời dẫm lên chân ả ta, dùng hết mười phần sức lực, ả quả nhiên đau còng lưng, Tạ Thu Thời nhân cơ hội đó chạy đi, vốn định chạy đến nơi đông người, ai ngờ mới được vài bước, liền cảm thấy sau cổ tê rần, sau đó mất đi tri giác.
Lúc Tạ Thu Thời có ý thức, cổ truyền đến một trận đau nhức, có thể thấy ả kia ra tay không nhẹ, hắn muốn duỗi tay xoa xoa, lại phát hiện tay muốn di chuyển cũng không thể, hắn mở to mắt, phát hiện đối diện hắn là một cái nóc nhà rách nát,giật giật tay chân, mới biết tứ chi đều bị trói, trong lòng trầm xuống.
Tạ Thu Thời bị người ta trói thành hình chữ đại (大), cột trên bàn.
“Thu nhi tỉnh rồi sao?”
Tạ Thu Thời gian nan di chuyển cái cổ còn động đậy được, nhìn thấy nữ nhân bận bố y đang đi về hướng hắn, ánh mắt hắn trầm xuống, người tới là Tôn Nhược.
Tứ bất tượng có nghĩa là 4 loài linh vật tượng trưng vô cùng phổ biến trong văn hóa phương Đông, đặc biệt là trong văn hóa Trung Quốc, bao gồm: Long, Lân, Quy, Phụng.( gg đó quý dị chứ tôi chịu)