Hỏa hoạn
Những ngày này đúng là vượt qua chẳng chút dễ dàng!
Tịch Phi Nghiêu che ngực, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng tức khí lại buồn nôn. Giữa ban ngày trước mặt nhiều người, nàng còn có thể giả vờ như không có gì xảy ra, nhưng những lúc không có ai, nàng chỉ hận không thể cứ nằm luôn trên giường mãi mãi cũng không cần phải ngồi dậy. Nói thật lòng, trước kia nàng cũng từng nghe qua một vài phản ứng của thai phụ, nhìn dáng vẻ của mấy thai phụ đó, thật ra trong lòng nàng rất xem thường, chẳng phải cũng chỉ mang bầu một đứa bé thôi à, lại thấy không thoải mái đến mức ấy? Nhưng đến khi đặt vào trên người nàng thật rồi, thì mới biết mùi vị thật sự khó vượt qua.
Đặc biệt lúc này lại là thời điểm mấu chốt, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, được nghỉ phép lại càng như mây trôi.
Chỉ có vượt qua khó khăn, mà khó khăn đẻ ra khó khăn nữa thì cũng phải vượt qua.
Đợi sau này thoái ẩn “giang hồ” rồi, nàng nhất định phải viết cuốn tự truyện 《 Nữ hán tử là như thế nào luyện thành 》mới được.
Thật vất vả mới dằn xuống được cảm giác nôn mửa, đang định uống ngụm nước để hóa giải khó chịu, thì đột nhiên nàng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, tiếng bước chân xốc xếch, không biết là đang phát sinh chuyện gì.
Mặt mũi trầm xuống, Tịch Phi Nghiêu âm thầm thở ra một hơi, xem ra cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Là thành hay bại, đều tuỳ thuộc vào bước này.
“Vô Nhai Tử tiền bối, tối nay, an nguy của thái nữ điện hạ đều nhờ vào người.” Tịch Phi Nghiêu hướng mái nhà nói.
“Ta đối với tiền bối thế nhưng là yên tâm, chuyện tìm chết thiếp thân trước giờ không làm.” Huống hồ, hiện tại trong bụng nàng còn có thêm một sinh mạng, dĩ nhiên là phải bảo trọng thật tốt.
Nhắc tới, nàng thế nhưng vất vả lắm mới có được hậu thuẫn có thế lực mạnh, cho nên, nàng bỏ ra cũng là không ít.
Có điều so với thu hoạch thu lại được, thì vẫn là thử một phen xem sao.
Nói tiếp, chuyện của Vô Nhai Tử tiền bối, nàng vẫn là rất tình nguyện giúp đỡ.
Được rồi, ác thú vị của nàng lại bắt đầu lan tràn đó.
Vô Nhai Tử đối với đồ tức Tịch Phi Nghiêu này, đúng thật là vừa yêu vừa hận.
Chuyện hư hỏng kia của nàng, nàng ta đã nghe được từ đâu? Hai, nhớ năm đó thuở thiếu niên sốt sắng, đã bỏ lỡ người mình thích nhất thì chớ còn chết cũng không chịu hối cải, đợi đến khi tuổi tác đã cao, cũng không biết được Y Nhân hiện đang ở đâu. Đi tìm đã nhiều năm rồi, nhưng hoàn toàn không có được tin tức. Cuối cùng nàng chán nản đến độ xém chút nữa chết đói trước cửa nhà đồ nhi, nhớ lại, chẳng phải có chút xíu mất mặt ư.
Vì để báo đáp ơn cứu mạng của bạn học Tiểu Vệ, cũng coi như Vô Nhai Tử mến tài, xem như lưu lại dạy võ công cho Vệ Linh Tê, nào ngờ đứa nhỏ này thật sự không một chút thông minh, như nàng đây mà còn có ý niệm xém chút là bóp chết nó rồi. Cả người nàng võ công tuyệt thế, lại bị nhục nhã như vậy, có lẽ gặp phải ai cũng đều sẽ có suy nghĩ như vậy đi.
Thời gian thơi thơi cũng trôi qua, có Vệ Linh Tê cùng đồng hành, Vô Nhai Tử cũng từ từ đoạn tuyệt với việc đi tìm lại người trong lòng.
Thiên hạ rộng lớn, chỉ với sức một mình mình, muốn tìm một người, quả là giống như mò kim đáy biển.
Huống hồ xem như tìm thấy được thật, vậy thì làm sao? Đã nhiều năm trôi qua rồi, nàng ấy cũng đã lập gia đình rồi đi.
Còn mình, lại được xem là gì đây?
Biến số chưa biết đó, chính là thứ cản lại sự thôi thúc trong Vô Nhai Tử.
Cho nên, nàng đã từ bỏ ý nghĩ muốn nhờ Vệ tướng quân tìm giúp.
Hôm nay, chuyện cũ không để cho ai biết kia lại bị đồ tức nhà mình moi ra, thậm chí còn mang tới tin tức làm phấn chấn lòng người, cho nên, đừng nói bảo vệ thái nữ, xem như ám sát nữ đế, nàng cũng có gan thử một lần.
Đầu có rơi xuống, thẹo có to hơn. Nhưng nếu tim không còn, vậy đúng là hết thật rồi.
Đừng nói nàng làm giá, đích thực, nếu sớm biết người nọ vẫn luôn ở một mình, nàng đã sớm chạy tới rồi. Kết quả, để uổng công phí sức nhiều năm thời gian như vậy.
Mặc dù Vô Nhai Tử đã có chút tuổi, nhưng nhìn khắp giang hồ, tuyệt đối vẫn có thể nói là một bậc tôn sư.
Dù là cao thủ võ lâm được nuôi dưỡng trong hoàng cung, cũng không nhất định có được sự lợi hại như nàng.
Hiện tại bên ngoài đang rất hỗn loạn, về phần tại sao, Vô Nhai Tử cũng là nghe được một hai từ chỗ những thị vệ đang vội vàng chạy tới.
Hỏa hoạn rồi.
Hơn nữa, còn là trận cháy lớn.
Hoàng lăng nằm trong núi, tứ phía đều bao phủ bởi cây cối.
Không khó để tưởng tượng ra, nếu xảy ra hỏa hoạn, bên trên phần kiến trúc nhất định sẽ bị đốt thành một đống phế tích.
Quan trọng nhất là, cửa ra vào chính thuộc về phần dưới đất hoàng lăng, được phát hiện thấy.
Đều là, nhờ vào trận hỏa hoạn này.
Thế nhưng người có thể phóng hỏa xung quanh hoàng lăng, có thể tưởng tượng tuyệt đối không phải là người bình thường.
Huống hồ, những cái cây đó đều đã tồn tại trên trăm năm, muốn chúng lập tức bốc cháy, khẳng định không thể một người là có thể làm được.
Âm mưu lần này, không biết đến tột cùng là do ai chủ đạo.
Vô Nhai Tử đối với những âm mưu trong triều đình thật sự không có hứng thú, với nàng mà nói, bên nhau với người mình thích, chẳng phải việc đó có ý nghĩa hơn là ngồi trên giang sơn?
Tư tưởng của mấy đại nhân vật, nàng một bách tính quả thật không hiểu được.
Phượng Tử Sam ôm lấy Phượng Tự Thần, nhìn người sau ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực mình, trong lòng không diễn tả được là loại cảm thụ gì.
Hai người nằm trên một cái giường, cứ an tĩnh như thế, hài hòa như thế, vì sao trước giờ nàng không phát hiện ra nhỉ?
Một cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt lấp đầy trong lòng Phượng Tử Sam.
Thì ra ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng ấy, cũng là một loại vui vẻ.
Trước kia là chưa từng cảm nhận được loại vui thích này.
Đưa tay ra, nàng đang muốn chạm nhẹ vào gương mặt Phượng Tự Thần, lại nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.
“Bệ hạ, hoàng lăng cháy rồi!”
Phượng Tử Sam còn chưa kịp rụt tay về, đã liền thấy gương mặt vốn mệt mỏi của người kia bỗng mở hai mắt lên, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén vạch qua mi mắt. Khi nhìn thấy là người ở phương nào, ánh mắt nàng mới chậm rãi nhu hòa xuống, đưa tay bắt lấy tay thái nữ, cổ họng khàn khàn, nhẹ giọng nói:
“Đừng lo lắng, có trẫm ở đây, không sao hết.”
Không, ta không lo lắng. Ta chẳng qua, chẳng qua, chỉ là hối hận.
Phượng Tự Thần, nữ nhi của ngươi quả nhiên giống như ngươi vậy, không phải là một ngọn đèn ít dầu.
“Kẻ nào bên ngoài ồn ào náo động!”
Phượng Tự Thần vốn ngủ cũng không sâu, nghe thấy âm thanh nhốn nháo bên ngoài, sớm đã tỉnh giấc bảy tám phần, huống hồ câu “hỏa hoạn rồi” đã gắng gượng bóp chết luôn cơn buồn ngủ còn lại của nàng.
Trọng bụng giận lên khá là nhiều, nhưng trước ánh mắt đầy nhu hòa kia của Phượng Tử Sam, mới bớt đi không ít.
“Hồi bẩm bệ hạ, hoàng lăng xảy ra hỏa hoạn!”
“Vào trong nói!” Phượng Tự Thần nghe thấy câu này, thật sự không thể nào ngủ tiếp được nữa. Hoàng lăng, đó cũng không phải là trò đùa.
Người tới chính là thống lĩnh ngự lâm quân của Phượng Tự thần, có tướng mạo bình thường, một nữ tử không có gì đặc biệt.
Bất quá, trong lòng Phượng Tử Sam hiểu rõ, vị thống lĩnh này thế nhưng không phải tầm thường như vậy.
Đừng để bề ngoài của nàng ta lừa gạt, kẻ này có thể trở thành cánh tay đắc lực của Phượng Tự Thần, là dựa vào bản lĩnh thật sự của nàng ta.
Phượng Tự Thần đứng dậy mặc y phục, lớp áo ngủ bằng gấm trên thân thể trượt từ từ xuống, nhưng nàng vẫn không thèm có chút để ý, quay sang thấy Phượng Tử Sam một trận nổi giận.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của người bên cạnh, nữ đế bệ hạ hơi sững sốt, sau đó khóe miệng nhẹ cong lên, ho nhẹ một tiếng.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi nhắc lại đi.”
Làm thống lĩnh ngự lâm quân của Phượng Tự Thần, có chút bí mật nàng vẫn là mơ hồ nhìn ra.
Cho nên, nhìn thấy cũng như không thấy, nghe thấy cũng như không nghe, nắm vững đạo lý này, nàng mới có thể đứng ở bên cạnh nữ đế, bằng không, có làm thế nào cũng không thể trụ lại ở bên lâu vậy được.
“Bệ hạ, có người phóng hỏa hoàng lăng, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho bệ hạ. Thần mời bệ hạ tạm lánh mặt, vi thần đã liên lạc với cắm quân phụ cận, sẽ ngay lập tức có mặt ở đây. Trong lúc đó, xin bệ hạ đừng rời khỏi tẩm cung.”
“Hỗn xược, là người phương nào làm?!”
“Cái này, chúng thần tạm thời vẫn chưa biết.”
“Các ngươi đều là người chết sao? Trẫm nuôi các ngươi chính là một lũ ăn hại? Phế vật!”
“Bệ hạ, những người đó dung mạo bị hủy hoại, vừa câm lại vừa điếc, sau khi bị bắt liền tự sát, không để lại một chút đầu mối.”
Nói xong, thấp thỏm nhìn gương mặt không cảm xúc của Phượng Tự Thần.
“Có điều, thuộc hạ lại phát hiện thấy vật này trong người một tên, xin bệ hạ xem qua.”
Nói xong, thận trọng móc trong người ra một vật, chính là một miếng khăn lụa dính máu.
“Đây là?”
Phượng Tự Thần cau mày.
“Lụa tơ tằm?!”
“Bệ hạ, đây không phải là lụa tơ tằm bình thường. Đây chính là loại được dệt thành và ngự dụng trong hoàng cung.”
“Ý ngươi là ——”
“Thần không dám quả quyết.”
Trong lòng Phượng Tự Thần lộp bộp, khóe mắt liếc qua Phượng Tử Sam như cũ vẫn bình tĩnh, sau đó nói:
“Ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.”
Phượng Tử Sam dĩ nhiên biết Phượng Tự Thần là đang hoài nghi mình, dù trong lòng có buồn phiền nhẹ, nhưng cũng không lập tức phát tác, chỉ có thể mặt lạnh, không nói điều gì.
Dù là bản thân tự đổ dầu vào lửa, nhưng đến giây phút này thật rồi, thì lòng nàng lại thấy hết sức khó chịu.
Hai người đối mặt nhau không ai nói điều gì, bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng.