Vệ đại tiểu thư đông cứng rồi
Nếu dùng hai chữ để hình dung Vệ đại tiểu thư giờ phút này, không thể nghi ngờ chút nào chính là bi kịch.
Ở đây trên đường trước thì không thôn sau thì không điếm, rồi thì một chiếc xe ngựa hỏng không thể di động, với cả một bệnh nhân bị nhiễm phong hàn, ân, có lẽ có hơn một chút, hình như là bị nội thương, vậy mà duy nhất có được lại chính là thư sinh tay trói gà không chặt, đây là bi thảm đến bực nào?
Cứu người, hay là không cứu? Cũng cứu được một nửa rồi, nửa đường bỏ dở không phải tác phong của ta, đúng, cứu đi, dù sao cũng không thể trông cậy nàng ta sẽ báo đáp ta, chỉ cần không dụng đao kiếm trước mặt ta là tốt rồi. Vệ Vân Nhiễm cảm thấy muội tức nói hai từ thánh mẫu, nhất định chính là vì bản thân mình mà có từ ấy, chậc chậc, ta a không phải thánh mẫu sao? Lấy đức báo oán a!
Dù chủ ý quyết định cứu người, nhưng làm thế nào để cứu đây? Nàng cũng không phải đại phu, cơ bản cũng không biết nên xử lý thế nào, xem như muốn mang nàng ta đi đại phu cũng không tiện a!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng trắng trắng của Liễu Trì, còn có hơi thở ngày càng yếu, Vệ đại tiểu thư thật lòng quấn quít.
“Lạnh —— mẹ ơi—— con lạnh ——”
Liễu Trì nắm lấy tay Vệ Vân Nhiễm, chủ động tìm kiếm ấm áp, thân người dán vào ngực Vệ đại tiểu thư chặt hơn, giống như một con thỏ nhỏ nhu nhược.
Vệ Vân Nhiễm có loại cảm giác không nói nên lời, nàng nhất định đầu óc hỏng rồi, bằng không làm sao sẽ cảm thấy nữ tử hung dữ này giống con thỏ nhỏ chứ? Hẳn là cọp đi, tuyệt đối là con cọp đúng vậy!
Vệ đại tiểu thư còn chưa kịp xúc động, đã cảm thấy ngực nóng lên, cúi đầu, trong nháy mắt sững sốt, sau đó, bạo phát tiềm lực kinh người trong thân thể, đẩy Liễu Trì muội muội,
“Nữ tử hung dữ, tay ngươi để đi đâu vậy!!!”
Hai tay hộ ngực, mặt đầy kinh ngạc cùng tức giận, còn người sau hiển nhiên cơ bản không biết chuyện gì đang xảy ra, sau lưng đụng vào mặt đất, rên lên một tiếng, khóe miệng mơ hồ tràn ra tia máu.
Ai, Vệ đại tiểu thư ngược lại hít một hơi lạnh, cũng không để ý chuyện ngực bị đụng, lập tức đến bên cạnh Liễu Trì, lấy tay dò xét hơi thở của nàng, còn may còn may, tức thật mà! Thật sợ mình đẩy một cái, thì trực tiếp đẩy người tới Diêm Vương điện luôn, vậy tội mình rõ như ban ngày rồi.
Qua loa lau chùi khóe miệng cho Liễu Trì, thật ra Vệ đại tiểu thư trong lòng vẫn có chút áy náy, ngươi xem, cũng đem người ta dày vò thành dạng gì rồi, chỉ còn lại chút hơi tàn.
“Nữ tử dung dữ, ngươi cũng ngàn vạn lần đừng chết, nếu ngươi chết, ta sẽ chịu thiệt rất lớn nha!”
Cắn răng, Vệ Vân Nhiễm nhìn người nào đó nửa sống nửa chết, cuối cùng hạ ngoan tâm, làm ra chuyện cuồng điên nhất, lang sói nhất, chuyện tuyệt không thể nào được làm nhất đời nàng. Điều này cũng dẫn đến đại tẩu của Vệ Linh Tê ra đời.
Không thể không nói, đây là số mệnh đã định a! Liễu Trì nhất định là phải dây dưa với Vệ gia rồi, không phải nhỏ, thì là lớn.
Vệ đại tiểu thư không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, nàng cũng không phải chưa từng trải qua nhân sự, không như muội muội không gì so được của nàng, trong sáng y như tờ giấy trắng. Chính vì vậy, nàng mới càng lúng túng, rõ ràng nói với bản thân mọi người đều như nhau, nhưng chính là không nhịn được suy nghĩ ngoái nhìn chỗ nào đó, rõ ràng là đang cứu nàng ta, nhưng bản thân chính là lại có suy nghĩ sờ mó nàng ta!
Con bà nó, Vệ Vân Nhiễm đầu ngươi hỏng rồi, coi như ngươi có đói khát hơn nữa, cũng sẽ không có suy nghĩ này với nữ tử hung dữ chứ! Mọi người đều là ngoại tử, xem như nhìn nhau lõa thể, vậy cũng rất bình thường, ngươi ngược lại nhặng xị lên cái gì chứ?!
Vệ Vân Nhiễm cảm thấy bắt đầu từ khi gặp Liễu Trì, đầu nàng liền không bình thường, luôn làm chút chuyện không giải thích được, không có bất kỳ chuyện tốt nào, thật sự giống như có ma vậy, bản thân sử xự hoàn toàn không giống với khi bình thường.
Nàng thương hoa tiếc ngọc vẫn là nhắm vào nội tử, từ khi nào bắt đầu ngay cả ngoại tử cũng sẽ như vậy?
Nhìn gương mặt anh khí quá đáng uể oải của Liễu Trì, thật có loại xúc động muốn tháo nó xuống, lại so với ta càng đẹp mắt, đặc biệt cái dáng vẻ nhu nhược của lúc này, lại để cho bản thân nhất thời mị mắt, đến tâm cũng rối loạn.
Nhẹ nhàng cởi ra quần áo Liễu Trì, từng món từng món.
Lòng Vệ Vân Nhiễm còn chưa kịp run lên, liền lộ ra vẻ mặt vừa ngốc lăng vừa kinh ngạc.
Thân thể Liễu Trì rất gầy yếu, nhưng đó cũng không phải điều quan trọng nhất, mà là thân thể bên trên hầu như khắc đầy thẹo của nàng.
Kia những vết thẹo rậm rạp chằng chịt để Vệ Vân Nhiễm không nhịn được chấn động.
Nàng là thư sinh, luôn động khẩu không động thủ, hơn nữa cũng không cần nàng động thủ, chuyện cần làm sẽ luôn có người thay nàng làm, mà nàng chỉ cần thấy kết quả là được rồi, còn đến quá trình, đến đó cũng không quan trọng.
Cho nên, chợt vừa nhìn thấy vết thương của Liễu Trì, Vệ Vân Nhiễm thật sự sững sốt, dù sớm đã biết Liễu Trì hẳn là ‘nhân sĩ giang hồ’, nhưng thật thấy những thứ này, lại sẽ không đành lòng.
Ngón tay rơi vào những thứ sớm đã trở thành vết thẹo, nóng bỏng cách tầng da thịt xuyên thấu tựa như muốn bỏng đến ngón tay nàng, để cho Vệ Vân Nhiễm không nhịn được run rẩy.
Dấu vết trên cánh tay thon nhỏ của nàng để cho người sau nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, đây, đây là!!!
Trong nháy mắt Vệ đại tiểu thư đông cứng, nàng lại thấy được thứ mà chỉ xuất hiện trên người nội tử.
Thủ cung sa.
Thủ cung sa, là tín vật nghiệm chứng trinh tiết. Chỉ có ở những người giàu sang, mới cho ra những đứa nhỏ có thứ này.
Cho nên, khi thấy trên người Liễu Trì xuất hiện thủ cung sa, Vệ đại tiểu thư thật sự có loại cảm giác rơi vào đường nhìn mù mịt.
Vẫn cho rằng nữ tử hung dữ này là ngoại tử, dù giữa chân mày có vệt thẹo phá hủy chu sa, nhưng ngôn ngữ hành động của nàng ấy lại cho người ta cảm giác nàng ấy chính là ngoại tử, bây giờ thủ cung sa bất ngờ này giống như cục đá đập xuống lòng hồ, đó nhất định thế mạnh như nước, hủy thiên diệt địa.
Dù Vệ Vân Nhiễm một mực tự nhận là phong lưu không biết kềm chế, nhưng cho tới bây giờ không hề động vào nội tử còn trinh, nàng vẫn cảm thấy đó chính là một mối phiền phức. Huống hồ, thân nàng rơi vào vòng xoáy chính trị, không thể cho người ta bất kỳ một sự bảo đảm. Cũng chính vì vậy, nàng là người tuy rơi vào vạn đóa hoa, nhưng không hề dính lấy phiến lá.
Nhưng lần này, rất hiển nhiên, Vệ đại tiểu thư đã té ngã rồi.
Trong lòng Vệ Vân Nhiễm chính là đang ‘một viên đá kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngàn con sóng’, đung đưa trái phải không ngừng. Nhìn bộ dạng yếu ớt kia của Liễu Trì, thầm hận mắt mình bỏ sau ót rồi, ngay cả người ta ngoại tử hay nội tử cũng không phân biệt được, lại xém chút nữa nhét người ta lại bên đường, một chút bụng dạ phong độ cũng không có, thật muốn để cho người binh cho hai cái.
Nếu như nói lúc trước Vệ đại tiểu thư còn không có cảm giác tội lỗi, vậy bây giờ chính là hoàn toàn không giống, bây giờ nàng chính lá áy náy gần chết, làm sao liền biến người ta thành như vậy chứ?!
Dù cũng xem như bản thân không phải hung thủ, nhưng bộ dạng bây giờ của Liễu Trì, có một nửa là vì mình, người ta là một nội tử, vốn nên để trong lòng bàn tay thương yêu, bây giờ luân lạc thành ra thê thảm như vậy, gặp phải mình lại càng thảm hơn, trái tim nhỏ bé của nàng cũng sắp quấn quít thành một đùm rồi.
Phải, bây giờ dáng vẻ không tốt mà cũng chẳng xấu, còn chưa tới phiên Vệ đại tiểu thư quá lo lắng, cởi cũng cởi rồi, lẽ nào còn mặc vào lại cho nàng ấy?
Xem như mặc vào, cũng không có nghĩa mình chưa từng nhìn thấy sự thật này.
Dù gì cũng đã hôn mê, chỉ cần xử lý xong trước khi nàng ấy tỉnh lại, trời biết ta biết, còn ai biết?!
Nghĩ như vậy, Vệ đại tiểu thư cũng không do dự, cởϊ qυầи áo của mình, ôm lấy thân thể gần như trần như mộng của Liễu Trì muội muội, đem áo khắc đắp lên thân cho cả hai, ôm nhau thật chặt.
Nghe nói, nhiệt độ cơ thể của người có thể sưởi ấm, cũng không biết là thật hay giả. Nhưng đối mặt với thân thể đang giá rét, rõ ràng toàn thân nóng bỏng còn kêu lạnh của Liễu Trì, Vệ Vân Nhiễm thật không còn cách nào khác.
Bây giờ nàng thật sâu ảo não rồi, xe ngựa của mình làm sao liền không có chuẩn bị chăn chứ?!