Bị thương
Lần gặp gỡ này Tịch Phi Nghiêu có thể nói là nằm cũng bị trúng thương, làm một vai chính chuyển kiếp, xém chút bị gián điệp cổ đại treo ngược, suy nghĩ thì thật có chút mất thể diện.
Thời điểm Vệ Linh Tê đưa Tịch đại chủ tịch đến y quán, lại hù dọa đến đại phu, nửa thân người nàng đều là máu, mềm mại như tơ, mặt trắng như giấy. Mũi tên trên bả vai trái không cắm vào xương vai, nhưng chỉ cần hơi vừa đụng vào thôi, là đã làm cho người nửa tỉnh nửa mê liền không nhịn được rên lên, Vệ Linh Tê nhìn mà không cầm được lòng, tâm tình rút kiếm gϊếŧ người đều có.
Thật may đưa tới sớm, bằng không, đến thần tiên cũng không có cách xoay chuyển trời đất.
Vệ Linh Tê nhìn nương tử nhà mình gặp phải nỗi khổ đau đớn này, thật sự hận chết bản thân, rõ ràng đi cùng nương tử, nàng làm tướng công lại không bảo vệ tốt cho nương tử thật sự quá vô dụng!
Không bảo vệ tốt nương tử, ngay cả hung thủ cũng không bắt được, Vệ Linh Tê, mày sống còn ý nghĩa gì?
Trong lòng hết sức như đưa đám, nắm tay Tịch Phi Nghiêu đang ngủ mê man, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay Tịch Phi Nghiêu.
“Nương tử ——”
Như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng vừa đến khóe miệng, lại biến thành hai chữ ‘nương tử’.
Tịch Phi Nghiêu vừa cảm giác đã ngủ một giấc rất sâu, suốt ba ngày ba đêm mới yếu ớt tỉnh lại.
Thân thể nàng tương đối yếu, không so được với nữ tử tập võ, cho nên đối với Tịch đại chủ tịch mà nói thương thế như vậy là vào loại vết thương nặng.
Mở mắt ra, trí nhớ tựa như còn dừng lại tại một giây kia, cả người có chút mê man, tựa như không thuộc về chính mình, không chịu sự khống chế của nàng.
Năm giác quan từ từ trở về, trong tay ấm áp để Tịch Phi Nghiêu hơi nghiêng người qua, quả nhiên, là tên ngốc kia a!
Đau đớn trên thân thể bị cảm động trong lòng an ủi, chỉ cảm thấy loại tình cảm này tràn đầy buồng tim.
Lúc này Vệ Linh Tê đang nằm bên mép giường, ngủ rất say.
Này cũng không thể trách nàng, bên nương tử ba ngày ba đêm, xem như người sắt cũng không chịu đựng được.
Chỉ là không ngờ tới, nàng còn trong giấc mộng, nương tử liền tỉnh.
Tịch Phi Nghiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của Vệ Linh Tê, vừa cảm động vừa đau lòng.
Trong giấc mộng như cũ không quên nắm tay mình, bàn tay trong lòng ấm áp để Tịch Phi Nghiêu có loại xúc động muốn rơi lệ.
Nàng thật cho rằng, sẽ không còn được gặp lại.
Trong thế giới tối đen, nàng không tìm được đường ra, cứ như sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó.
Là âm thanh thâm tình mềm mại dẫn đường cho mình, tìm kiếm trong bóng tối, thẳng đến khi, thấy được ánh sáng.
Nương tử ——
Nương tử ——
Nương tử ——
Một lần rồi lại một lần, đem nàng thức tỉnh.
Muốn đưa tay sờ lên gương mặt lõm xuống của Vệ Linh Tê, bất ngờ động đến vết thương trên bả vai, nàng không nhịn được khẽ rên một tiếng, chỉ là tiếng rêи ɾỉ nhỏ như vậy nhưng cũng đánh thức người đang trong mộng.
“Nương tử ——”
Theo bản năng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt Tịch Phi Nghiêu co giật vì đau, mới tính là tỉnh lại thật sự.
“Nương tử, nàng tỉnh rồi!”
Vệ Linh Tê kích động nhào tới, hai mắt long lanh, thật giống như sủng vật cún gặp lại chủ nhân đã lâu không gặp.
“Ta thật sợ sẽ không còn được gặp lại nương tử, trên người nàng đều là máu, đều là máu, đại phu nói chậm thêm một chút, liền, liền không cứu được ——”
Bạn học Vệ nói thật sự rất thương tâm a, Tịch đại chủ tịch của chúng ta cũng nghe mà đau lòng không dứt.
“Tướng công ——”
Tịch Phi Nghiêu hít sâu một hơi, tận lực dùng giọng ôn nhu ấm áp vừa nói.
“Muội đang đè lên ta.”
Gương mặt nhăn nhúm, thật đau lắm a! Nếu đổi thành người khác, Tịch Phi Nghiêu mắng chết người ta cũng không phải là chuyện không thể, cũng vì chính là tướng công ngốc nhà mình, đau nữa cũng phải nhịn, tránh để cho muội ấy áy náy.
“A!”
Vệ Linh Tê lĩnh ngộ, ngay lập tức nhảy ra sau ba bước.
“Ta xin lỗi, nương tử, nàng còn đau không?!”
Ngô, chẳng lẽ ta chính là như nương tử đã nói, được việc không đủ bại sự có thừa sao?!
“Đồ ngốc, cách xa như vậy làm gì? Tới, nằm cùng ta!”
Tịch Phi Nghiêu thấy cử động vừa rồi của Vệ Linh Tê vừa bực mình vừa buồn cười.
“Muội đừng lộn xộn, ta hết đau rồi. Ngoan, qua đây.”
Chẹp chẹp, giọng điệu này, làm sao giống như đang kêu chú cún trung thành lại vậy?
“Nga.”
Người nào đó thật biết điều rất nghe lời bò lên giường, đương nhiên, mười phần cẩn thận, chỉ sợ động phải vết thương Tịch Phi Nghiêu.
“Tướng công, ta ngủ bao lâu rồi?” Đầu tựa lên bả vai Vệ Linh Tê, nàng sâu kín hỏi.
“Nương tử, nàng đã nằm ba ngày. Đúng rồi, thời gian này thái nữ tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng tới thăm nàng, bất quá nàng vẫn chưa tỉnh, các nàng đã trở về. Ân, ta không dám kể chuyện này cho mẹ và mẫu thân, ta sợ các nàng sẽ lo lắng.”
Bây giờ Vệ Văn Võ với Trần Uyển đối nương tử tốt hơn cả mình, nếu để cho hai vị trưởng bối biết, không biết sẽ gây ra phiền toái gì.
Đương nhiên, đây cũng là Vệ Vân Nhiễm nói, bằng không chỉ bằng cái đầu nhỏ của Vệ Linh Tê thật sẽ còn chẳng nghĩ tới.
“Ân, tướng công làm không tồi.”
Tịch Phi Nghiêu nhắm mắt, hưởng thụ thân thể mềm mại của Vệ manh vật, vết thương nào, cũng giống như không còn đau.
“Đợi nương tử lành thương, sẽ liền thưởng cho tướng công một món lễ vật, chịu không?”
Nếu đổi lại bình thường, Vệ Linh Tê sớm đã vui mừng, lễ vật gì đó là nàng mong đợi nhất, nhưng hôm nay nàng lại ngột ngạt không trả lời, càng không có tung tăng như trong tưởng tượng của Tịch Phi Nghiêu.
“Tướng công?”
Tịch Phi Nghiêu nghi ngờ trong lòng, không nhịn được mở miệng hỏi.
Vệ Linh Tê tựa hồ đang muốn mở lời thế nào, suy nghĩ một chút vẫn hỏi.
“Nương tử, A Trì, à không, Liễu Trì nói những lời đó là ý gì? Tại sao nàng ta muốn gϊếŧ nàng? Còn nữa, nương tử lại gạt ta là chuyện gì vậy? Ta biết không nên hoài nghi nương tử, nhưng mà, trong lòng ta thật rất khổ sở. Là ta quá ngu ngốc phải không? Cho nên, chuyện của nương tử cũng gạt ta, không thể để ta biết được. Ta, hình như một chút về nương tử đều không biết. Rõ ràng ta với nương tử đang ôm nhau, nhưng lại cách nhau quá xa, ta không muốn như vậy ——”
Lời này của Vệ manh vật nói rất đau buồn, cả người ưu tư suy sụp, chuyện này thật sự đã kích động nàng.
Ai lại hy vọng người chung chăn gối với mình sẽ có chuyện gạt mình chứ? Yêu càng sâu, sẽ càng để ý.
Trong lòng Tịch Phi Nghiêu trầm xuống, ngón tay nắm vạt áo Vệ Linh Tê vô thức căng thẳng cứng lại.
Trong thế giới này nàng muốn cho tướng công của nàng cuộc sống vô ưu vô lo, không có tâm cơ, không có âm mưu, nhưng hình như, thực tế đã đi chệch khỏi quỹ đạo, chuyện nàng giấu giếm ngược lại đã trở thành khoảng cách giữa các nàng.
Người thuần khiết như tờ giấy trắng, ta có nên nói với muội, để phá hủy đi cái thuần túy này?
“Nương tử ——”
Đợi hồi lâu cũng không có được Tịch Phi Nghiêu mở lời, trong lòng Vệ Linh Tê không khỏi có chút mất mác, nhưng lại cứng rắn tiếp tục chống đỡ nói: “Nếu nương tử không muốn nói cũng được, ta tin tưởng nương tử.”
Tướng công, có thể đừng dùng giọng nói ai oán đó để nói chuyện với ta? Ánh mắt này của muội, rõ ràng là đang kể ra, ta rất thương tâm, rất thương tâm a!
Tịch đại chủ tịch thầm thở dài một hơi, dùng một loại giọng rất bình tĩnh nói.
“Quân sư ngân diện trong Thiên Cơ doanh chính là ta.”
…
…
…
Sự yên lặng.
Vệ Linh Tê phỏng chừng là đã giật mình, hô hấp nàng dồn dập, ngực – miệng phập phồng lợi hại.
“Nương, nương tử ——”
Ta nhất định là đang nằm mơ! Nhất định vậy!
Nương tử, nương tử tại sao có thể lợi hại như vậy!!!
Ta, ta phải thế nào mới có thể đuổi kịp nàng đây!!!
Hài tử, ngươi tỉnh táo lại đi, muốn đuổi kịp Tịch đại chủ tịch? Nằm mơ tương đối nhanh hơn.
Người ta là nhân vật ‘đen tối’ từ đầu đến chân a.
Gặp phải người như vậy, là chỉ có thể sống dưới ánh hào quang của nàng ta thôi.