1.
- Cả lớp lấy giấy kiểm tra làm bài kiểm tra 15 phút. Dẹp sách vở vô hết, không được lộn xộn nha!Cô giáo dạy môn Hóa cất tiếng. Nguyên đám trong lớp thất tha thất thiểu lôi giấy ra. Nói thật, môn Hóa Học đối với tôi cũng không mấy khó khăn, nhưng cũng không quá dễ dàng. Ít ra tôi cũng làm được mấy cái cơ bản: Tính số mol, tính nồng độ phần trăm, nhận diện các loại dung dịch và chất khí, vân vân và mây mây, nói chung là những cái đã học tôi đều làm được, còn những cái nâng cao xa tít thì tôi chịu thua. Mà hôm nay, xui xẻo thay, cô giáo lại đánh đố chúng tôi bằng một câu Hóa nâng cao hóc búa:
- Đừng có mà lật sổ hay lật sách kiếm tìm, đề này không có trong sách đâu! - Cô hùng hồn tuyên bố..
Tôi chăm chú làm bài, bài 1 là tính nồng độ phần trăm của các dung dịch. Bài hai là bài...Nói chung là đọc đề xong tôi rất chóng mặt...Bỏ, bỏ...
- Khỏi cần cảm ơn - Tú Minh đẩy tờ giấy trước mặt tôi, là cách giải bài 2....
Tôi xua tay rồi đẩy tờ giấy lại cho hắn...Hắn nhếch môi, rồi dẹp...
Các bạn đừng tưởng rằng do tôi không ưa hắn nên tôi dỗi mà không thèm chép. Đính chính lại nhé!
Thứ nhất, tôi không muốn mang ơn hay nợ nần gì hắn, vì tôi không thích hắn, tôi biết, có lẽ hắn học giỏi, có lẽ hắn tài năng hơn tôi...Nhưng tôi vẫn không muốn chép bài hắn đưa...
Thứ hai, tôi là người có nguyên tắc rõ ràng, kiến thức của mình thì mình xài, không biết thì có thể học hỏi để bổ sung. Với lại bài 1 tôi hoàn toàn làm đúng, Ít nhất tôi được 7 điểm, vậy là ok hơn so với một số người rồi, vậy thôi!
Không biết có thể học hỏi, chứ không bao giờ gian lận, đó là nguyên tắc của tôi, cũng là cách nghĩ của tôi. GIả sử nếu tôi chép bài của hắn mà được 10 điểm, tôi cũng không vui vẻ gì!
Hôm nay là thứ bảy, tất nhiên tôi phải đi hát...
Danh sách hôm nay có 3 bài...Hả? Hôm qua thầy Tổng phụ trách bảo hôm nay tôi hát có hai bài mà!
Gì vậy? Hả? Tú Minh ở đâu được phép vô phòng Phát Thanh? Tại sao?
- Hey, Ngọc Minh, từ hôm nay Tú Minh sẽ là một trong những thành viên nhóm Phát Thanh Học Đường trường ta đó. Hai em chung lớp nên giúp đỡ nhau nha! - Lời thầy tổng phụ trách như sấm dội bên tai tôi...
Gì kì vậy trời? Không chịu đâu! Không chịu đâu a!
- Ủa, kì vậy thầy, sao em không nghe thông báo gì hết...Bạn ấy được vô nhóm sao thầy? Mà bạn ấy làm gì mới được ?
Thầy gãi gãi đầu, vẻ mặt nhăn nhó, khó coi hết sức! Còn Tú Minh cứ trưng ra bộ mặt "" không cảm xúc "". Đáng ghét a!
- Ờ, tại Tú Minh đăng kí, rồi thầy Khiêm hiệu trưởng duyệt luôn!
Gì? Thầy Hiệu trưởng duyệt cho á? Chuyên quyền á? Ở một trường học công bằng và dân chủ như vầy mà có hiện tượng chuyên quyền á!
- Tôi được hát chính, giống cậu. - Tú Minh phun ra mấy câu..
- Gì? Cậu hát ư? - Tôi hỏi
- Vầy nè Ngọc Minh - Thầy nói - Tú Minh khi học ở trường cũ cũng đã từng đạt giải khi thi hát giống em....
- Thì cứ cho là vậy, nhưng thầy cho em hỏi, thầy đã từng nghe cậu ấy hát chưa ạ? - Tôi hỏi..
- Thì hôm nay thầy mới cho Tú Minh thử việc nè! Nếu hát tốt, thầy sẽ nhận bạn ấy vô nhóm luôn!
- Ok! Thì chúng ta cứ nghe thử đi...
Và quyết định "" nghe thử "" của tôi là một quyết định vô cùng sai lầm!
Trời ơi! Ông có cần cho hắn giọng hát hay đến vậy không? Hơn cả con nữa!
Hắn hát bài của Shayne Ward, giọng lại có sáu phần giống!
Giọng trầm, sâu lắng! Thật sự, thật sự rất hay a!
"" Em khiến tôi thật dễ dàng để yêu em...Những giây phút em mỉm cười với tôi....
Và tôi thật dễ dàng yêu em, vì sự tỏa sáng tự nhiên ấy...
Có quá nhiều cách, tôi không thể nào đếm hết...
Em khiến tôi dễ dàng yêu em...""
Từng câu chữ hắn nhả ra thật nhẹ nhàng, nhưng chúng như những nhát dao cứa vào lòng tôi. Tôi giờ đây giống như một đứa bé bị giành mất món đồ chơi. Uất ức! Ganh tỵ! Khâm phục! Những cảm xúc hỗn độn!
Giọng hát truyền cảm, thứ tôi luôn tự hào về bản thân giờ đây hóa hạt cát, mà hắn, giọng hát của hắn chính là sa mạc mênh mông đó! Tôi, tôi ghen tị!
- Hay lắm! - Tôi chỉ có thể nói ra hai chữ đó. Tiêu rồi, giờ trong Đội Phát Thanh này tôi không còn giá trị nữa rồi....
- Cảm ơn đã lắng nghe, tên tôi là Cao Tú Minh, học sinh lớp 9a2. Chúc các bạn buổi trưa vui vẻ.
Vậy đó, hắn chỉ nói ra tên thôi. Mà sân trường đã dậy lên tiếng hò hét kích động. Lắm đứa còn đứng trước cửa Phòng Phát Thanh đập cửa ầm ĩ! Thầy phải chạy ra giải tán tụi nó.
- Tuyệt lắm, Minh! Em vô hát chính với Ngọc Minh luôn nha! Ngay từ hôm nay luôn!
Ừ! Tôi thất sủng rồi, ngay từ hôm nay luôn!
Tôi hát tiếp, trước khi nhận giấy báo sa thải, tôi vẫn phải làm tốt nhiệm vụ của mình...
Tôi thất bại rồi! Thất bại thật rồi! Tôi đã thua hắn! Tôi học không giỏi, không nổi trội gì, tôi biết. Nhưng ngay cả giọng hát là thứ tôi tự hào nhất giờ cũng chẳng là gì nữa!
Nhớ ngày mới vào học, để được hát cho Phòng Phát Thanh đâu có dễ dàng gì! Tôi phải đắng kí, rồi tuyển này, tuyển nọ! Ròng rã cho đến khi tôi đạt giải nhất cuộc thi hát của trường, tôi mới được hát chính! Còn hắn...
Ờ, phải rồi, hắn giỏi hơn tôi mà!
Ờ, phải rồi, hắn được mến mộ hơn tôi mà!
Bùi Ngọc Minh, mày phải thừa nhận, mày thua hắn!
Các bạn nghĩ khi có người giỏi hơn mình, ta sẽ mến mộ ư, sẽ khâm họ ư! Không hề nhé!
Đã là con người thì ai cũng có lòng ganh ghét, tôi ganh ghét hắn, ganh ghét hắn! Hóa ra, tôi không cao thượng như tôi vẫn nghĩ!
Xong nhiệm vụ, tôi chào thầy rồi lao ra khỏi Phòng Phát Thanh, chạy băng qua sân trường, tôi chui vào nhà vệ sinh ngồi xổm xuống úp mặt vào hai lòng bàn tay mà nức nở!
Xong rồi ~
2.
Tôi đã làm như không có chuyện gì xảy ra mà về lớp, ngồi học những tiết còn lại.
Tôi nghĩ thông suốt rồi, thua thì thua, sợ gì! Tôi vẫn là người hát chính, chỉ là thêm một người thôi! Thêm một người hát chính thì sẽ thêm cơ hội thành công cho nhóm!
Công tư rõ ràng, lợi ích chung luôn lúc nào cũng phải được đề cao hơn lợi ích cá nhân! Tôi nghĩ vậy...
- Lúc nãy sao đi nhanh vậy? - Tú Minh hỏi tôi.
Quan tâm hả? Sao như thân thiết quá vậy chú?
- Toa lét - Tôi phun hai chữ như là đáp trả hắn....
Hắn nhìn tôi rồi không nói gì. Vậy cũng tốt...
Tôi không để tâm chuyện cỏn con này nữa. Tôi bận lo chuyện quan trọng hơn. Hôm nay tan học, nhóm chúng tôi sẽ thăm cô Nhiên - thân chủ của ba tôi cũng là cô giáo tội nghiệp của Kỳ Phong.
Sáng nay, tôi không dậy trễ như mọi ngày nữa, xe buýt cũng không bị trễ. Đang ngồi trên xe, tôi nhận được tin nhắn của Phong."" Mày nghe ba mày nói rồi phải không, 12 giờ trưa nay thăm cô Nhiên ở bệnh viện nha, Tao nhắn Phương rồi, mày nhắn Đan Thanh nha! Trưa gặp, tao sẽ đến rước! ""
Tôi tức tốc gọi điện lại cho nó nhưng lại nghe câu thông báo ức chế! Vào lớp, Đan Thanh chào mừng tôi bằng vô số câu hỏi. Nó hỏi tới tấp, dồn dập đến nỗi Tú Minh phải bỏ đi nhường chỗ cho nó! Ra cửa, hắn lại điêu đứng bởi sự kích động của đám con gái....
Bên đây, tôi đang từ tốn trả lời những câu hỏi của Thanh thì bên kia, Tú Minh đang dùng thái độ nhã nhặn đến xa cách để từ chối lời mời đi chơi của tụi con gái
"" Như bạn biết đó, sau giờ học mình rất bận, mình không đi được đâu...""
"" Tao nói rồi, ba tao phản ứng dữ dội lắm, đụng tới nỗi đau của ổng mà...""
"" Không được, xin thứ lỗi.....""
"" Được hết, ba tao hứa sẽ làm hết sức để xử vụ này nhanh - gọn lẹ ""...........
Tôi nôn nao trong dạ hết sức. Chuông vừa reo tan học, tôi đã kích động nắm tay con Thanh bay ra cổng một cách nhanh nhất có thể.....Nơi đó, tôi biết, có hai nhỏ bạn đang đợi chúng tôi...
Chẳng thấy nhỏ đâu, trước cổng lại có đám đông người những người đang tụ tập. Tôi và Thanh che lấn vất vả để vào xem...
Phong kìa, Phương đó, nhưng ả ta là ai...........???