- Mời các em học sinh và thầy cô giáo nghỉ.
Con Phương oan thán, nó phải vịn mãi vào người cái Hân mới đứng dậy được.
- Ôi mẹ ơi, ê hết cả mông.
- Kéo tao dậy cái.
Con Ly đưa tay về phía tôi.
- Không dậy nổi hả? Haha
Tôi đang loay hoay dắt xe vào trong chỗ để xe thì bọn thằng Tài đi tới, Thằng Tài còn dơ tay vẫy vẫy trước mặt tôi trông thân thiện lắm, cơ mà tôi cũng không quan tâm lắm, vì chắc tụi nó lại có ý đồ xấu đây mà.
- Hi, lớp phó nay đi học sớm thế.
- Tôi vẫn đi học tầm này mà có mà mấy ông đi trễ.
- Bà nói có lý ha.
Chúng nó vừa nói vừa hùa nhau gật gật cái đầu.
- Rồi sao muốn nhờ vả cái gì?
Dứt lời một nụ cười gian ác nở trên môi thằng Tài.
Hehe, chỉ có bà hiểu tôi, có chuyện nhờ bà đây, bà mang ba cái cặp này lên lớp giùm bọn tôi, bọn tôi đi ăn sáng rồi về ngay, tôi hứa sẽ mua trà sữa báo đáp bà sau, hứa đấy.
Tôi chưa kịp từ chối thì ba cái cặp đã yên vị nằm lên yên xe máy rồi, ba tên kìa thì phóng một mặt ra cổng trường không thèm ngoái đầu lại nhìn một cái.
Tôi đang định vứt luôn ở đây, nhưng mà ngộ nhỡ có gì quý giá bị người ta lấy mất tôi phải đền thì sao. Không được không được thôi thì cứ mang lên lớp rồi tính sau.
Ăn sáng ư, nghe ra oai phết, tưởng tôi không biết mấy ông đi chơi điện tử chắc. Đợi đấy, tôi mà bắt được sẽ phạt thật nặng, phạt tiền chẵn chứ không phải tiền lẻ đâu.
Theo như lời cô chủ nhiệm phổ biến, ai mà chơi điện tử trong lớp bị lớp trưởng hoặc lớp phó bắt được sẽ bị mời phụ huynh và phạt tiền. Tôi phải tiêu diệt tận gốc mới được, cứ thế này thì hỏng hết.
Mệt nhoài khoác mấy cái cặp vào lớp, vừa vào tới lớp tôi quăng luôn lên bàn. Vai đau nhức đúng là rã rời chân tay mà, dù sao tôi cũng là con gái, làm sao có thể vác ba cái cặp mà không thấy mệt được, mà còn chưa kể cặp của tôi nữa chứ. Mà nếu có ai vác bốn cái cặp đấy mà không thấy mỏi tay thì quái vật mất rồi.
- Ê, ê lại đây.
Cái ly ngoắc tay kêu tôi lại gần.
- Gì thế?
- Học bài cũ chưa?
- Thôi chết quên rồi, tối hôm qua cày phim hơn một giờ sáng quên không học bài rồi.
- Hả? Lớp phó kiểu gì vậy? Tao tưởng mày học rồi nên tao không học.
- Kiểu này thì chết rồi, cả lớp không ai học hết.
Reng.. reng.. reng..
- Vụ này xử sau đi.
- Ừ
Cô Trang dạy tiếng Anh nhẹ nhàng bước vào lớp, cô giáo nổi tiếng quý con gái hơn con trai ở trường tôi. Chắc tại nhà cô thiếu con gái nên cô mới quý thế. Thấy bảo cô có tận ba anh Hoàng tử cơ mà.
- Cả lớp gắp sách vở lại cô kiểm tra bài cũ, có ai xung phong trả bài không?
Cả lớp im re không một ai ho he gì cả, cảm tưởng như có con muỗi bay qua cũng có thể thấy nó đạp cánh.
- Có lớp có ai học bài không?
Vẫn im re như cũ, cô Trang bực mình gõ thước xuống bàn.
- Lớp trưởng thì sao?
Cô giáo nhìn về phía Vân - lớp trưởng lớp tôi, con Vân rụt rè đứng dậy lắc đầu.
- Lớp trưởng không học bài, lớp phó cũng thế chứ gì?
Cô giáo liếc mắt nhìn tôi, thôi nhe răng cười gượng ngại ngùng.
- Tôi hỏi lại lần cuối, cô ai học bài không?
- Không ạ.
Cả lớp đồng thanh đáp, cô giáo trợn mắt liếc một lược, ánh mắt hình viên đạn nhìn từng đưa một, đứa nào đứa nấy nổi hết cả da gà.
- Sao không học bài? Hay là coi trọng môn khác hơn môn của tôi.
- Không ạ, chúng em chẳng bao giờ có suy nghĩ đấy đâu ạ. Hôm qua trên tivi có trận bóng hay quá nên tụi em quên học. Chúng em xin lỗi cô ạ.
Thằng Tú ở dưới vọng lên.
- Lí do hay quá nhỉ? Chẳng lẽ bóng đá còn quan trọng hơn việc học bài cũ trước khi đến lớp. Để tôi báo với thầy hiệu trưởng để các anh chị ở nhà coi cho thoải mái.
- Úi! Cô ơi hạ hỏa hạ hỏa, tức giận không tốt cho sức khỏe mà nó còn ảnh hưởng đến nhan sắc của cô đấy ạ.
Cả lớp tôi vừa mới đây thôi không ai dám ho he thế mà bây giờ thì cười sặc sụa, thằng này dẻo mồn dẻo miệng thế.
- Cảm ơn mấy lời đường mật của anh, anh không phải nịnh.
Lớp tôi cười to hơn, cô trang thì vừa nói vừa tủm tỉm cười.
- Thôi cô cho lớp em nợ nha cô, bọn em hứa tiết sau sẽ trả bài đầy đủ ạ.
Tôi nài nỉ.
- Thôi được rồi, tôi chỉ châm trước cho lần này thôi đấy, không có lần sau đâu, lần sau tôi gọi tên ai mà không học học bài thì cứ xác định tên mình nằm trong sổ đầu bài. Rõ chưa?
- Rõ ạ.
Cả lớp đồng thanh đáp. Cô cứ nói vậy thôi chứ cô châm trước cho không biết bao nhiêu lần rồi, cô hiền lắm.
Tiếng chuông ra chơi kết thúc tiết học đầu tiên vang lên. Thảo đứng dậy đi ra khỏi bàn làm vài động tác thể dục.
- Ôi, cuối cùng cũng ra chơi, buồn ngủ muốn chết.
- Tôi canh từng giờ từng phút từng giây để đợi tới khoảng khắc này.
- Khiếp, văn vở ghê chưa.