- Quỳnh Oanh có dậy đi học không thì bảo?
Mới sớm tinh mơ tôi đã nghe thấy tiếng hét vang trời của mẹ tôi.
Xin chào.
Tôi là Quỳnh Oanh, học sinh lớp 12A7
Hôm nay tôi chính thức trở thành học sinh cuối cấp ba.
Nhìn mình ở trong gương lại có một cảm giác khó tả, ừ thì có một chút tiếc nuối vì hai năm qua không học hành đoàng hoàng tử tế, hai năm qua không ngày nào là không gây chuyện. Hiện tôi rất hối hận vì đã không đối xử tốt với các bạn, không thể cùng nhau tạo nên những kỉ niệm đẹp. Và điều sau cùng chỉ sợ là sẽ không còn cơ hội gặp những người mà chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra nhau.
Ngày đầu tiên đi học năm lớp mười hai, tôi dậy sớm hơn thường ngày để sắp xếp lại sách vở, với lại được nghỉ ba tháng hè đối với tôi là quá đủ rồi. Trong ba tháng hè ấy không khi nào tôi nguôi ngoai nỗi nhớ trường lớp, nhưng dù sao cũng phải thú thật thì ba tháng qua tôi chưa động vào sách vở dù chỉ một chút, nhiều khi cũng thấy lo rồi nghĩ đến nếu như không ôn lại nhỡ quên hết thì chết dở, nhưng tôi thì lười quá, nước tới chân mới nhảy. Năm lớp mười hai cố gắng hơn chút chắc cũng không sao đâu.
Sách để trên đầu tủ quá lâu nên bị bám một lớp bụi dày, tôi thổi một phát bụi bay tứ tung khắp nơi, nó bay cả vào mặt tôi.
Tinh Tinh Một tin nhắn đến
Tôi vừa ho sặc sụa vừa với tay lấy cái điện thoại trên giường mở ra xem, tinh nhắn của cái Mùi - Bạn thân lớn lên từ nhỏ với tôi. Nó bảo cho đi nhờ xe vì xe đạp của nó bị hư lốp chưa kịp sửa. Tôi thay quần áo, chải tóc thật gòn gàng, nhìn mình trong gương tô thêm ít son sau đó mới dắt xe ra cổng, vừa ra đã thấy Mùi ngồi vật vờ ở đấy rồi.
Thấy thế tôi liền cất tiếng hỏi:
- Sao không vào nhà ngồi đợi?
Vừa nhìn thấy tôi nó liền quay ngoặc lại:
Mày vừa thay đồ vừa ngủ à sao lâu thế, cứ bắt tấm thân ngọc ngà này phải đợi lâu
- Tao cho đi ké mà càu nhàu là đi bộ đấy nhé
Mùi đứng dậy bỉm môi một cái rồi leo lên xe tặc lưỡi nói:
- Làm người ai lại làm thế bao giờ
- Sao không thể làm thế?
Mùi đáp:
- Làm thế thì mày không phải là người rồi.
Tôi cau mày, quay đầu lại phía sau hỏi:
- Mày vừa nói cái gì đấy?
- Đâu có đâu, tao bảo đi nhanh không muộn.
Tôi nhìn đồng hồ, kim giờ kim phút đang chỉ sáu giờ bốn mươi phút, tôi vội vội vàng vàng leo lên xe, không thì muộn mất
- Thôi đi nhanh không là bảo vệ không cho vào bây giờ
- Tao đã bảo rồi mà
- À mà khoan! Mày phải chở tao chứ, xe của tao mà
- Mới đầu năm mày chở tao đi, nói cho mày biết, mày diễm phúc lắm đấy mới được tao đi nhờ.
- Mày nhìn mặt tao xem có quan tâm không? Một là lái, hai là xuống, chọn đi.
Mùi lườm tôi một cái rồi lên xe lái
- Được lắm.
Nhìn người nhỏ con mà tay lái lụa phết, theo vốn từ hữu hạn của tôi thì đây được gọi là phóng như bay tới trường.
Đi đến đầu hẻm mấy em gái lớp ba, lớp bốn gì đó, khăn đỏ trên cổ bay phất phới trong gió. Tôi ngẩn người chợt nghĩ không biết mình của năm tháng ấy thế nào, có người tươi tắn như thế không? Trí nhớ của tôi không tốt lắm nên chẳng có chút ấn tượng gì về năm cấp một của mình, chỉ năm cấp hai thì nhớ như in.
Tôi thấy ngưỡng mộ những ai có bạn bè cùng nhau đi học về, sáng sớm đứng cổng đợi nhau, gọi in ỏi, chiều lại cùng nhau đi học về, nói chuyện xảy ra trên lớp, vui biết bao, thanh xuân còn chưa kết thúc mà thấy hoài niệm rồi.
- Cần tao kéo không?
Thằng Huy lớp tôi phóng qua, thấy nó khổ sở đạp xe, Mùi liền giảm ga xe máy lại rồi lên tiếng đề nghị.
- Thôi đừng, đường nhiều xe lắm ngã đấy!
Huy lắc đầu, bọn tôi giảm tốc độ đi song song với huy, nói vài ba câu vớ vẩn, tôi tỏ vẻ căng thẳng, giả giọng thanh niên nghiêm túc:
- Chào anh, tôi là cảnh sát giao thông của thành phố này, theo quan sát của tôi, tôi nhận định anh vi phạm những lỗi sau. Một lái xe không đội mũ bảo hiểm, hai xe không có gương, ba đi xe dàn hàng ngang làm cản trở giao thông mới anh xuống xe, xuất trình giấy tờ, và nộp phạt.
Tôi vừa nói dứt câu, con Mùi cười sặc cả lên, loạng choạng tay lái. Suýt thì tông vào thằng Huy.
Huy gào lên:
- Lần sau ra đường xin bà đừng nói quen tôi đấy
- Phải đấy, tao không quen mày xuống xe đi
Tôi nhấc tay chọc vào eo Mùi, nó giãy nảy cả lên, xe thì loạng choạng, đã vậy nó còn lái một tay, tay còn lại vòng ra sau đánh vào tay tôi.
Mười tám năm sống trên cõi đời tôi biết bản thân mình chơi cái gì cũng dở chỉ có chơi ngu là không ai bằng. Dại nhất là cù lét con Mùi khi nó đang lái xe. Xe vừa tới khúc cua thì gặp ổ gà, vì hai đứa đang giỡn nhau nên không để ý nên Mùi lái xe lao thẳng vào ổ gà, tôi chỉ thấy xốc lên và ngã nhào xuống đất, khi hoàn hồn lại mới biết đầu mình vừa tiếp đất và chảy cả máu nữa. Mùi bị ngã xuống bụi cây gần đấy giờ mới lòm còm bò dậy, thằng Huy thì hốt hoảng dừng xe chạy lại đỡ tôi dậy.