Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện

Chương 9: Gặp gỡ



Sau khi Lâm Việt Nhiên về đến nhà, không vội vàng đi tắm rửa như thường lệ, anh chỉ ngồi trên cửa sổ nhìn ánh đèn vạn nhà ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Có thể ở nhà riêng của Kiều Thanh Viễn, ăn bữa tối do Kiều Thanh Viễn tự tay làm, đây là chuyện anh chưa bao giờ dám mơ ước xa vời, cho dù là trong mộng, cũng chưa bao giờ mơ thấy.

Nhưng vào ngày hôm nay, anh đúng hẹn, mang theo món đồ hộp mình cố ý làm, giả vờ tự nhiên mà làm những gì mình thích.

Hôm nay anh ăn mặc cẩn thận. Áo len màu xanh lam cùng quần tây màu đen ôm vừa vặn, trước ngực còn cài một cây trâm bạc hình mặt trăng.

Anh giơ tay vuốt ve mặt trăng trên ngực, tựa như hôn lên đôi mắt Kiều Thanh Viễn trong đêm khuya.

Lâm Việt Nhiên không biết thẫn thờ ở cửa sổ bao lâu, đợi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh về hiện thực, anh mới phát giác đã hơn mười một giờ đêm.

Chàng trai mà anh quan tâm đang nói ở đầu dây bên kia, "Anh ơi, em có điều rất quan trọng muốn nói với anh, em muốn gặp anh.""

Lâm Việt Nhiên cúp điện thoại, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Anh biết thời gian hiện tại không thích hợp để gặp mặt, nhưng giọng điệu của Kiều Thanh Viễn quá mức phiền muộn, còn có được một tầng lo lắng cùng khổ sở không che giấu, Lâm Việt Nhiên lo lắng, cũng luyến tiếc, cho nên không cự tuyệt, cũng không từ chối.

-

12 giờ đêm, Lâm Việt Nhiên và Kiều Thanh Viễn gặp nhau tại quán cà phê Khinh Nguyệt.

"Anh, trễ như vậy còn gọi anh ra, thật sự xin lỗi."

Kiều Thanh Viễn nhận lấy áo khoác của Lâm Việt Nhiên, giúp anh treo lên, sau đó nói: "Nhưng em nhịn không được, chỉ cảm thấy nếu không lập tức nói chuyện này với anh, em nhất định sẽ hối hận."

Lâm Việt Nhiên hỏi hắn, "Có chuyện gì vậy? Đừng lo, nếu gặp khó khăn gì, hãy nói với anh. Anh có thể giúp được nhất định sẽ không bỏ mặc em."

Ánh mắt Kiều Thanh Viễn sáng ngời, "Thật sao? Anh ơi, anh có nghiêm túc không?"



Lâm Việt Nhiên gật đầu, tuy rằng anh bắt đầu xa cách Kiều Thanh Viễn, nhưng cũng không phải muốn cùng hắn làm người xa lạ, chỉ là giữ khoảng cách bạn bè bình thường.

Kiều Thanh Viễn dường như bị tiêm một mũi thuốc mạnh, hai tay hắn vuốt ve thành ly, rốt cục hạ quyết tâm nói: "Anh ơi, chúng ta kết hôn đi!"

Lâm Việt Nhiên cầm thìa không vững, va chạm với thành cốc phát ra một tiếng "đinh".

Kiều Thanh Viễn tiếp tục: "Em sẽ không kết hôn với người mình không thích. Anh ơi, chúng ta giả kết hôn đi."

Lâm Việt Nhiên sửng sốt, anh hoài nghi mình đang nằm mơ.

Kiều Thanh Viễn ảo não cúi đầu, hít sâu một hơi, sau đó thành khẩn nói: "Anh, có lẽ anh cũng đã nghe nói chuyện gần đây. Trong nhà em và chú Lâm định để em và Lâm Hân Nhiên liên hôn, nhưng em không đáp ứng. Em không thích Lâm Hân Nhiên, không muốn kết hôn với cậu ta, không thể tiếp nhận việc phải ở cùng một chỗ với một người mình không có cảm giác.

Em không muốn bỏ qua cảm xúc trong trái tim mình, cũng không muốn lừa dối gia đình mà tùy tiện đồng ý."

Kiều Thanh Viễn nhìn vào mắt Lâm Việt Nhiên, "Em biết em nói như vậy rất ích kỷ, nhưng vừa nghĩ đến, một khi em đáp ứng liên hôn, sẽ đem người mình thích càng đẩy càng xa, em nhất định sẽ khổ sở đến không thở nổi. Anh, anh yên tâm, nếu anh đồng ý kết hôn giả với em, gia đình em sẽ không cho anh bất kỳ áp lực nào, em cam đoan với anh, sẽ không để cho họ trút tức giận lên người anh.

Lâm Việt Nhiên mặc dù biết người nhà họ Kiều đều là người dễ nói chuyện, nhưng cũng không nghĩ tới Kiều Thanh Viễn có thể dễ dàng thuyết phục gia đình như vậy. Anh nhịn không được nghĩ, có phải Kiều Thanh Viễn dùng thủ đoạn kịch liệt gì hay không, anh không hy vọng Kiều Thanh Viễn tự thương tổn mình.

Nỗi lo lắng của anh đều tràn ra khóe mắt, Kiều Thanh Viễn hiểu.

Trái tim hắn ấm áp, cười nói: "Em không sao, toàn bộ quá trình không quá kịch liệt, chỉ nói với họ cảm xúc và suy nghĩ của em, cuối cùng cha mẹ cũng chọn tôn trọng ý kiến của em."

Kiều Thanh Viễn sẽ không nói dối mình, Lâm Việt Nhiên tin lời hắn nói. Tỉnh táo lại, lý trí của anh cũng trở lại, trong nháy mắt bắt được mấu chốt trong lời nói vừa rồi của Kiều Thanh Viễn.

Lâm Việt Nhiên hỏi: "Em vừa nói... Người em thích? Vậy em kết hôn giả với anh, em không lo sẽ khiến cậu ấy thất vọng sao? Hoặc là nói, em chỉ để ý Lâm Hân Nhiên, mà không ngại anh?"

Kiều Thanh Viễn vội vã tìm lí do nói: "Anh ấy, anh ấy không biết em thích anh ấy."

Hắn vốn muốn thăm dò Lâm Việt Nhiên một chút, kết quả Lâm Việt Nhiên vừa vặn cúi đầu uống trà sữa, bỏ lỡ thâm tình trong mắt hắn.

Lâm Việt Nhiên không dám nhìn vào mắt Kiều Thanh Viễn, anh chỉ biết, Kiều Thanh Viễn thật sự có người thầm mến.

Nhưng Kiều Thanh Viễn thích người kia như vậy, vì sao còn muốn kết hôn giả với anh?

Lâm Việt Nhiên tuy rằng còn chưa nghĩ rõ ràng điểm then chốt trong đó, nhưng cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

Anh đã tự động tìm được lí do và đáp án viên mãn cho Kiều Thanh Viễn.

Kiều Thanh Viễn hiện đang trong giai đoạn thầm mến, cần một công cụ để tạm thời thoát khỏi áp lực của gia đình, để tranh thủ thời gian cho cuộc hôn nhân tương lai và lựa chọn trong tương lai của mình. Người làm công cụ này cần không có mưu đồ với Kiều Thanh Viễn, cần phải biết rõ ràng, còn cần phải trong thời gian ngắn làm cho đám cưới chớp nhoáng này khiến nhà họ Kiều yên tâm —— như vậy đứa con trai Lâm gia cùng Kiều Thanh Viễn lớn lên, đồng thời cũng không được gia đình kỳ vọng liền trở thành người tốt nhất.

Lâm Việt Nhiên cũng không vì mình trở thành người công cụ mà có cảm xúc khác, anh chỉ muốn cảm tạ vận mệnh trong bóng tối, là ông trời đã đẩy Kiều Thanh Viễn về phía anh, giờ khắc này, anh sẽ không buông tay nữa.

Kiều Thanh Viễn còn đang chờ đáp án của Lâm Việt Nhiên, Lâm Việt Nhiên đáp lại, "Được, anh đáp ứng em."

Ánh mắt Kiều Thanh Viễn trong nháy mắt liền sáng lên, hắn vội vàng nói với Lâm Việt Nhiên: "Nếu anh cần gì, anh cứ việc nói ra, em có thể làm được nhất định sẽ thỏa mãn anh. Chuyện này, em vĩnh viễn nợ anh, cho nên hãy để rem có cơ hội bồi thường, ngàn vạn lần không được khách khí với em."



Lâm Việt Nhiên mỉm cười, "Hiện tại chưa nghĩ ra muốn em làm gì, trước ghi nợ, hy vọng đến lúc đó, em có thể đáp ứng nguyện vọng của anh."

Kiều Thanh Viễn trong lòng, chỉ cần anh không đòi ly hôn với em, những thứ khác đều dễ nói.

Hắn gật đầu, sau đó lại hỏi: "Giờ cũng muộn rồi, anh ơi, trời sáng chúng ta đã đi xếp hàng sớm, sổ hộ khẩu em đã mang theo rồi, tối nay có thể đến nhà anh ở không?"

Lâm Việt Nhiên chỉ cảm thấy kinh hỉ đêm nay quá lớn, nhất thời không phản ứng.

Kiều Thanh Viễn lấy lùi làm tiến, "Đợi đến hừng đông chúng ta sẽ đi lĩnh chứng, đêm hôm trước em ngủ chỗ anh quả thật cũng không hợp quy củ. Nhưng nếu chúng ta tách riêng và gặp lại nhau vào ngày mai, vô hình trung sẽ làm giảm chất lượng giấc ngủ. Anh ơi, anh ngủ nông, em hy vọng anh có thể có một giấc ngủ ngon."

Kiều Thanh Viễn nhìn biểu tình Lâm Việt Nhiên thả lỏng, liền thừa dịp rèn sắt còn nóng nói: "Vậy nếu không ngủ ở chỗ em thì sao? Em sẽ đưa anh về lấy sổ hộ khẩu, sau đó sáng mai cùng nhau xuất phát từ nhà em, em cũng có thể chuẩn bị bữa sáng."

Lâm Việt Nhiên nghĩ đến đêm nay mình còn chưa tắm rửa, nếu là đêm trước khi nhận giấy chứng nhận ngủ ở nhà Kiều Thanh Viễn, còn dùng phòng tắm nhà hắn mà nói, chỉ nghĩ thôi, lỗ tai Lâm Việt Nhiên đều muốn nóng lên.

"Vẫn nên đến nhà anh đi." Lâm Việt Nhiên nói.

Mục đích của Kiều Thanh Viễn đã đạt được, trong nháy mắt đáp ứng, sau đó giống như sợ Lâm Việt Nhiên đổi ý, cầm lấy áo khoác của Lâm Việt Nhiên đưa tới, "Anh, chúng ta mau về nhà đi, đã quá muộn."

Lâm Việt Nhiên cười hắn, "Em cũng biết đã muộn rồi à."

Kiều Thanh Viễn vội vàng bồi tội, "Việc gấp mà, lần sau em không dám, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh."

Lâm Việt Nhiên không nói mình căn bản là chưa ngủ, anh chỉ giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Kiều Thanh Viễn, "Đi thôi, đợi đến hừng đông chúng ta đã thay đổi sang một loại quan hệ mới, phải mất vài ngày thích ứng, miễn cho ở trước mặt trưởng bối lộ ra sơ hở gì."

Kiều Thanh Viễn vốn còn kinh ngạc hành động thân mật vừa rồi của Lâm Việt Nhiên, sau khi nghe Lâm Việt Nhiên nói liền tự động đem hành động vừa rồi trở thành diễn tập trước.

Trong lòng hắn nửa vui vẻ nửa là tiếc nuối.

"Tuyết rơi."

Kiều Thanh Viễn ôm bả vai Lâm Việt Nhiên, đưa người vào ghế lái phụ, sau đó giữ cửa xe, cúi người nói: "Anh, trâm cài hôm nay rất đẹp."

Lỗ tai Lâm Việt Nhiên đỏ lên.

Trên đường trở về, Lâm Việt Nhiên đều đang suy nghĩ những gì Kiều Thanh Viễn vừa nói bên tai mình.

Anh không dám nghĩ, chỉ cho rằng Kiều Thanh Viễn nghe lời mình làm diễn tập trước. Lâm Việt Nhiên trong lòng nổi lên nỗi chua xót, tự anh an ủi mình, Kiều Thanh Viễn nói với mình, đó chính là thật lòng khen ngợi, không đem mình thành bất cứ người nào khác.

Xe của Kiều Thanh Viễn đậu ở đây, hắn lái xe của Lâm Việt Nhiên, đường xá Hải thị đêm khuya thông suốt không bị cản trở, Kiều Thanh Viễn vốn định chậm rãi lái xe nhiều cùng Lâm Việt Nhiên hưởng thụ thế giới hai người, nhưng hắn không đành lòng phá hư thời gian ngủ của Lâm Việt Nhiên, đành phải nhanh chóng vững vàng lái về chỗ ở của anh.

"Anh ơi, đến rồi."

Kiều Thanh Viễn nhẹ nhàng đánh thức Lâm Việt Nhiên, lại đem mũ len của mình đội lên đầu Lâm Việt Nhiên.



"Gara dưới hầm lạnh giá, vừa rồi anh lại ngủ thiếp đi, đừng để bị cảm lạnh."

Lâm Việt Nhiên mơ mơ màng màng, dọc theo đường đi được Kiều Thanh Viễn dắt đi, thân thể anh theo bản năng ỷ lại thân cận với Kiều Thanh Viễn, không bài xích hắn tới gần, cho nên khi lý trí không ở đây, liền biến thành Lâm Việt Nhiên nửa năm trước.

Trong lòng Kiều Thanh Viễn ảm đạm, khi đó Lâm Việt Nhiên còn chưa để ý người khác, cũng chưa bắt đầu xa lánh mình.

"Dù sao em cũng sẽ không buông tay. ", Kiều Thanh Viễn thì thầm.

Lâm Việt Nhiên ở cửa thay giày, không nghe rõ hắn nói gì, "Em nói gì vậy?"

Kiều Thanh Viễn cười, cất giày cho Lâm Việt Nhiên, trầm giọng nói: "Em nói quá muộn rồi, buổi tối anh đừng tắm nữa, sáng mai rồi tắm sau."

Lâm Việt Nhiên không có bệnh sạch sẽ, nhưng chịu không nổi việc mình không tắm rửa đã đi ngủ, anh lắc đầu, theo bản năng muốn phản bác.

Kiều Thanh Viễn lại nói: "Vậy e giúp anh sấy tóc."

Lâm Việt Nhiên không thích sấy tóc, có đôi khi lười biếng không sấy khô đã đi ngủ.

Kiều Thanh Viễn kiên trì nói: "Nếu không sẽ đau đầu."

Lâm Việt Nhiên thỏa hiệp, "Vậy được, anh tắm rất nhanh."

Trong lòng Kiều Thanh Viễn vui vẻ, không nghĩ tới Lâm Việt Nhiên không tỉnh táo lại mềm lòng như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv