Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 14: Tại sao sau khi nghe thấy Tống Hi một mình về nhà, thì anh lại không vui vậy?





Đoạn đường kế tiếp, Nhiếp Dịch theo sát cô trượt xuống, dạy cho cô cách đổi hướng trượt, cách ngừng lại, và cách tạo lợi thế.

Cả quá trình nhiệt độ trên gương mặt của Tống Hi không dịu lại chút nào.

Bữa cơm tối, Nhiếp Dịch và Thẩm Đình đi cùng nhau.

Nhiếp Minh Châu kinh ngạc, “Chú nhỏ, không phải chú nói có việc bận sao?”

Tống Hi ngồi cạnh chột dạ ngẩng đầu nhìn Nhiếp Dịch, lại thấy nét mặt anh hờ hững thờ ơ đang đảo mắt qua.

Rồi nghe anh đè giọng, trả lời: “Giải quyết được rồi.”

Tống Hi: “…….”

Trời lạnh đi, mấy người chọn một quán lẩu chính tông gần đấy.

Thẩm Đình cố ý ngồi cạnh Tống Hi, ân cần giơ đũa lên hỏi cô ăn gì đặng gắp giúp cô.

Tống Hi được anh ấy săn sóc mà ngượng ngùng.

Nhiếp Minh Châu lại trêu ghẹo: “Nếu không phải em biết anh đã đính hôn với chị của Hi Hi, thì em đã tưởng anh có ý với Tống Hi nhà em đó!”

Thẩm Đình ôi chao một tiếng: “Em thì biết cái gì, sau này Tống Hi là em gái của anh, anh không đối tốt với em ấy thì tốt với ai đây?”

“Với em này,” Thẩm Hành Chu dời đũa sang, “Em là em họ của anh đấy!”

Tống Hi ngồi bên cạnh Thẩm Đình và Nhiếp Minh Châu, câu này rất có hàm ý, không hề có ý định giữ phép lịch sự, mình Thẩm Đình dính đau thương tiếp.

Thẩm Đình phất tay: “Em là một thằng con trai, hóng hớt cái gì?”

Nhiếp Minh Châu thấy Nhiếp Dịch thì thở dài: “Em cũng là con gái đấy, dù biết rằng không nên góp vui vào vụ này, nhưng mà bậc cha chú nhà em chỉ lo ăn cho sướng cái thân mình thôi.”

Nhiếp Dịch chậm rãi nói: “Cháu bao lớn, tay không biết tự gắp miếng lẩu à?”

Nhiếp Minh Châu bị chọc tức muốn hộc máu: “Không lẽ Tống Hi không biết ăn à? Sao anh Thẩm Đình lại săn sóc cậu ấy thế!”

Thẩm Đình cười đắc ý.

Nhiếp Dịch lạnh lùng đảo mắt nhìn sang bàn tay đang gắp miếng thịt vào chén của Tống Hi: “Cậu ta nợ đấy, chứ nào biết người ăn có vui vẻ hay không?”

Anh vừa nói, Tống Hi cũng đúng lúc uyển chuyển từ chối Thẩm Đình: “Em tự gắp được, anh đừng khách sáo thế, em cũng không thể không thấy ngại.”

Hai bên như đóng lỗ bên tai Thẩm Đình: “…..”

Bàn này ai cũng thân quen nhau cả, lại thêm Nhiếp Minh Châu rất thích chêm mấy câu hài hước vào, nên bầu không khí cũng rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Tống Hi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa ra đã thấy Thẩm Đình đang đứng ở cửa.

Thẩm Đình này, tuy rằng cà lơ phất phơ và chuyện gì cũng không để trong lòng thế thôi, nhưng thật ra tâm tư tỉ mỉ, chuyện nên nói hay không nên nói đều rõ mồn một, nếu không thì cũng không thể ngồi lên cái ghế phó chủ nhiệm khoa ngoại ở tuổi đời trẻ như thế được.

“Em Tống Hi này, anh vẫn luôn tìm cơ hội để nói lời xin lỗi với em, chuyện ngày hôm đó thật ra không như em nghĩ đâu.”

Tống Hi cũng không rõ chuyện là như thế nào, sửng sốt: “Không sao đâu, cũng không phải là do anh.”

“Sao lại không phải là do anh!” Thẩm Đình lại giải thích, “Có thể em không biết thôi, người hôm ấy gây chuyện với em, đều là từ phía anh cả.”

Việc này phải nói đến cái hôm mà Thẩm Đình và Nhiếp Dịch chơi đánh bài.

Ngày ấy Thẩm Đình và Tống Tĩnh Viện gây nhau xong, tính tình bộc phát, chờ Nhiếp Dịch đi rồi hai người còn lại cũng tận tình khuyên nhủ anh ấy. Thật ra Thẩm Đình phun bậy vài câu thế thôi, nhưng trong lòng đã quẳng chuyện lên chín tầng mây lâu rồi, chỉ là ngựa bà trước mặt bạn bè cho có, nếu không thì mất mặt quá, thế là chửi đã miệng quá đâm ra nghiện, nói phải dạy lại cái tính thối của Tống Tĩnh Viện kia.

Lúc đang nói, thằng oắt Triệu Nhị đi vào, cười nhạt hỏi dạy lại ai.

Khi Triệu Nhị đi vào, câu chuyện gần như kết thúc.

Cái vòng luẩn quẩn của thành phố A lớn như vậy, mấy người cùng đẳng cấp lúc nào cũng có thể gặp được nhau, đã thế còn có cùng bối cảnh nên cứ hay hẹn đi chơi riêng, ngoài mặt thì cười hi hi ha ha, nhưng trong lòng đều thăm hỏi đến tận ba mẹ ông bà nhau luôn rồi.

Vốn dĩ mối quan hệ giữa Thẩm Đình và Triệu Nhị không thân lắm, nhưng mà Điền Diệp làm việc ở bệnh viện lại khá thân với anh ấy.

Điền Diệp có ý với Thẩm Đình từ lâu, chỉ là Thẩm Đình không quan tâm đến cô ta, Điền Diệp tức quá, Triệu Nhị bèn đưa ra một ý tưởng, muốn làm cho nhà họ Tống lúng túng, thì chỉ có thể ra tay từ tiệc đính hôn đó thôi.

Thẩm Đình sờ sờ mũi, chân thành nói: “Đều là do anh không xử lý tốt mọi chuyện, mới khiến người ta ăn hiếp em, chuyện này thực sự không liên quan đến chị em đâu, cô ấy cũng ấm ức lắm, nếu như vì chuyện này mà làm cho mối quan hệ của hai người tệ đi, thì anh thật lòng không có mặt mũi nào mà làm anh rể của em hết.”

Tống Hi bật cười, nhắc đến hôm ấy cô nổi nóng, hiểu lầm Tống Tĩnh Viện, nhịn không được phải hỏi: “Chị ấy sao rồi?”

Nghĩ đến chuyện mỗi lần bắt chuyện với cô ấy là bị ban cho tiếng cút, Thẩm Đình gật đầu, “Khỏe re luôn, hào sảng và nhiệt tình 100%.”

Tống Hi: “?”

Thẩm Đình cười cười: “Hôm nay hẹn em đi ăn, trước là muốn giải thích rõ ràng với em, chờ khi về thành phố A, nhất định phải tìm thời gian hẹn em đi ăn lại một bữa.”



Vì đã giải quyết được mâu thuẫn trong lòng Thẩm Đình, vậy nên sáng nay trả phòng, tâm trạng của anh ấy rất tốt, đi cùng Nhiếp Dịch đến bãi đỗ xe.

Gặp được Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu đang chuẩn bị về.

Nhiếp Dịch quét mắt nhìn thoáng qua, hỏi: “Tống Hi đâu?”

Nhiếp Minh Châu: “Đêm qua cậu ấy đi trước rồi, nói là trong nhà có chuyện.”

Nhiếp Dịch dừng bước: “Về một mình, về thế nào?”

“Book xe….” Nhiếp Minh Châu nhìn ánh mắt đang dần trầm xuống của chú nhỏ mình, theo phản xạ có điều kiện, giải thích, “Yên tâm đi ạ, nửa đêm cậu ấy gửi wechat cho cháu, về đến nhà an toàn rồi.”

Sắc mặt Nhiếp Dịch bấy giờ mới khấm khá hơn.

Lúc nghiêm khắc là anh có dư thừa khí thế luôn, Nhiếp Minh Châu thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra, thậm chí còn không có ý cố tìm hiểu vào sâu, tại sao sau khi nghe thấy Tống Hi một mình về nhà, thì anh lại không vui vậy?

Chờ khi lên xe, Thẩm Đình nói: “Tôi biết tại sao Tống Hi lại đột ngột đi trong đêm như thế đấy, nghe Tống Tĩnh Viện nói, ông cụ Tống té xỉu trong nhà vệ sinh.”

Sáng sớm, Thẩm Đình gọi điện thoại cho Tống Tĩnh Viện.

Vốn muốn kể công, và giải thích với cô ấy về chuyện của Tống Hi, nào đâu vừa hỏi cô ấy đang ở đâu, Tống Tĩnh Viện lại nói ở bệnh viện, không rảnh tiếp chuyện anh.

Thẩm Đình kinh ngạc hỏi cô có chuyện gì rồi, mới biết được là do cụ Tống.

Thấy cô ấy có chuyện thật, Thẩm Đình chỉ qua loa đôi câu, trước khi tắt điện thoại còn cường điệu: “Chuyện đính hôn dù có được giải quyết, em cũng không có ý định buông tha đúng không?”

Tống Tĩnh Viện trầm mặc một hồi, nói: “Ngu ngốc.”

Rồi tắt điện thoại luôn.

Thẩm Đình tức giận đến độ quăng điện thoại vào phòng, quăng xong lại lao đến cầm lên, đổi tên danh bạ, tên wechat lại thành Nhỏ Ngốc, mới thoải mái được đôi chút.

Nhắc đến chuyện này anh ấy lại không khỏi cả giận: “Cậu nói xem cái này là cái nết gì thế, tôi chọc cô ấy chỗ nào mà lại mắng tôi!”

“Không thì mắng ai?” Nhiếp Dịch liếc mắt nhìn anh ấy, “Vừa đính hôn, nhà cô ấy gặp chuyện không may, cậu còn không đến thăm?”

Thẩm Đình sửng sốt: “Tôi đã gọi điện thoại cho đồng nghiệp, nhờ họ quan tâm một chút rồi đó thôi!”

Nhiếp Dịch thản nhiên: “Thế thì cậu ngầu quá, dặn đồng nghiệp là được, khỏi cần phải lộ mặt.”

Thẩm Đình: “………”

Thẩm Đình ‘ặc’ một tiếng, vừa nhấn mạnh chân ga vừa không cam lòng yếu thế trả lời: “Cậu ngầu hơn chứ, cậu giỏi tán gái thế, sao lại không có lấy một người con gái bên cạnh, khoan hãy nhắc đến đối tượng để làm quen, mục tiêu còn chẳng có nữa là!”

Nhiếp Dịch lại không thèm để ý đến anh ấy.

Chờ đến khi Thẩm Đình hầm hừ muốn quên chuyện này rồi, thì chợt nghe Nhiếp Dịch lên tiếng:

“Sao cậu biết không có?”



Đến ngày thứ hai.

Nhiếp Minh Châu và ba mẹ đến biệt thự nhà họ Nhiếp ăn sáng.

Ba Nhiếp Minh Châu là Nhiếp Phong, nhưng thật ra lại là anh họ của Nhiếp Dịch. Thế hệ của ba Nhiếp Dịch chỉ có hai người là anh em, một người làm chính trị, một người thì kinh doanh, nhưng cũng may tình cảm hai anh em rất tốt, cả nhà Nhiếp Phong thời trai trẻ vì buôn bán nên dẫn theo ba mẹ đến thành phố S sinh sống một khoảng thời gian, sau này ba mẹ qua đời, Nhiếp Phong mới đưa vợ và con về thành phố A, sống cùng chung cư với Nhiếp Dịch, tình cảm vô cùng tốt.

Người trong nhà họ Nhiếp cực kỳ ít, Nhiếp Dịch và Nhiếp Phong lại là con trai độc nhất, đến thế hệ của Nhiếp Minh Châu, lại chỉ có mình cô nàng.

Vậy nên trong nhà, cô ấy như một viên ngọc quý được nâng trên tay.

Cuối tuần trượt tuyết về nên tay chân đau nhức, Nhiếp Minh Châu không ngủ được, sáng sớm lại không muốn ăn cơm chút nào, đang muốn lấy cớ không ăn thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trình Tiêu.

Nhiếp Minh Châu quen Trình Tiêu từ Tống Hi, bình thường gần như không có liên hệ với nhau.

Cô ấy khá ngạc nhiên nên nhận điện thoại ngay, chợt nghe giọng điệu lo lắng của Trình Tiêu: “Cậu có biết địa chỉ nhà Tống Hi không? Cậu ấy sốt rồi, bảo tớ mua thuốc qua nhưng quên nói địa chỉ nhà cho tớ, điện thoại thì lại không nhận….”

Nhiếp Minh Châu đứng vọt khỏi bàn, cầm điện thoại chạy xuống lầu.

Thấy Nhiếp Dịch đang đi lên.

Ngày hôm qua anh về bên nhà lớn, thấy cô ấy thì nhíu mày: “Lỗ mãng thế làm gì?”

Nhiếp Minh Châu bị ông chú nhỏ cụ non dạy dỗ cũng không thèm để ý, ngăn anh lại hỏi: “Chú từng đưa Tống Hi về nhà ạ? Chú có biết địa chỉ cụ thể không?”

Nhiếp Dịch trầm ngâm hỏi: “Sao thế?”

Nhiếp Minh Châu kể lại những lời mà Trình Tiêu vừa nói cho anh nghe: “Trình Tiêu nói Tống Hi để cửa cho cậu ấy, nhưng bây giờ gọi cho cậu ấy thì lại không nhận, không biết có phải đang ngủ hay không nữa, cậu ấy lo lắng sợ có kẻ xấu vào nhà….”

Không chờ cô ấy nói dứt câu, Nhiếp Dịch đã vòng qua cô ấy mặc áo khoác rồi đi xuống lầu: “Chú đi xem sao, việc này cậu ta khỏi cần bận lòng, bảo cậu ta làm gì thì cứ làm đi.”

Nhiếp Minh Châu hấp tấp theo sau đuôi anh: “Cháu đi với chú.”

“Cháu cũng đi làm đi.” Nhiếp Dịch sải bước dài đi ra ngoài, chỉ chừa lại cho cô ấy một làn gió thổi qua.

Mẹ Nhiếp Minh Châu thấy Nhiếp Dịch không ăn sáng đã ra ngoài, liếc xéo rồi trách cứ Nhiếp Minh Châu: “Cứ lôi kéo chú nhỏ con chọc gì nó đấy?”

“Không phải ạ, là Tống Hi bị bệnh rồi.”

Bình thường Nhiếp Minh Châu rất ít khi nhắc đến chuyện công ty với gia đình, tuần rồi đi tiệc đính hôn về, cô ấy còn hỏi thăm về chuyện nhà họ Tống, Đường Nhụy nghe xong thì không nói thêm gì nữa.

Nhưng động tác của mẹ Nhiếp thì dừng lại, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Tống Hi, là con gái út của nhà họ Tống ấy à?”

“Dạ,” Đường Nhụy lên tiếng, “Cũng lớn chừng Minh Châu.”

“Chớp mắt đã lớn thế rồi,” Mẹ Nhiếp lắc đầu, “Tưởng Mạn đúng là mệnh khổ, nén giận nhiều năm như thế nuôi nấng con của kẻ thứ ba, nếu mà là chị ấy à, nhìn thôi cũng thấy bức bối nữa là.”

“Bà nội!” Nhiếp Minh Châu không vui gọi bà, “Nội đừng nói thế chứ, nếu mà được chọn thì Tống Hi cũng không vui vẻ khi đầu thai vào cái nhà họ Tống ấy đâu ạ.”

“Được được được, bà không nói, không nói nữa.” Mẹ Nhiếp lại hiểu cô cháu gái này quá mà, vội vã trấn an cô ấy, nói lảng sang chuyện khác, “Tống Hi bị bệnh, thì Nhiếp Dịch đi làm gì?”

Nhiếp Minh Châu vô tình nói: “Chú nhỏ quen cậu ấy đó ạ, đến xem sao.”

Mẹ Nhiếp không khỏi thở dài.

“Chuyện người ta thì để tâm thế đấy, sang chuyện của bản thân thì sao chẳng biết lo toan chút nào vậy?”

Lại là mấy câu nói liên quan đến chuyện thúc giục hôn nhân, Nhiếp Minh Châu và Đường Nhụy cùng vùi đầu, nghiêm túc ăn cơm.

Mẹ Nhiếp không nhận được sự đồng tình, quay đầu sang khõ lên chỗ ngồi của ba Nhiếp.

“Bao tuổi rồi hả, cả ngày cứ ôm khư khư cái điện thoại thế! Có thằng con cũng không biết quản lý!”

Ba Nhiếp đang tập trung xem tin tức trên điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Nhiếp Dịch làm sao thế, quan hệ nam nữ bậy bạ gì à?”

Mẹ Nhiếp càng tức giận: “Tôi ước gì nó làm ra cái chuyện quan hệ nam nữ bậy bạ gì đấy đó! Tốt nhất là làm ra người luôn đi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiếp Dịch: Ba mẹ nghĩ là con không muốn làm?

Tác giả: Không, bây giờ cậu không muốn đâu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv