Lãnh Lam Ca chỉ cảm thấy mình có một giấc mộng đặc biệt dài và ly kỳ.
Trong mộng, mình tiến vào luyện ngục đỏ thẫm cuồng dã, khắp nơi đều là nóng bỏng khô nóng không thể chịu nổi, thất hồn lục phách của mình dường như bị thiêu rụi bởi ngọn lửa vô tận...
Trong thoáng chốc, mình giống như cùng một thân ảnh xa lạ lại quen thuộc trong đại hỏa cực kỳ triền miên, người nọ vuốt ve làm cho mình càng thêm luân hãm, toàn bộ thân thể suýt nữa bị cỗ nóng bỏng phô thiên cái địa kia hòa tan.
Lãnh Lam Ca rất muốn hỏi, ngươi là ai, rốt cuộc là ai?
Nhưng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, phát ra từng trận tiếng rên rỉ thở dài áp lực đến cực hạn, ngay cả chính mình nghe xong cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng căn bản không nhịn được, chỉ hy vọng người nọ đừng dừng lại.
Nhưng trong thoáng chốc, thân ảnh mơ hồ kia lại đột nhiên gắt gao ôm lấy mình, không ngừng ở bên tai mình nói, chịu đựng... chịu đựng thêm một chút...
Nhưng vì sao còn phải chịu đựng?
Ta đã chịu đựng nhiều năm như vậy, bây giờ...đã... thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Lãnh Lam Ca cảm thấy thân thể mình càng ngày càng trầm luân, biển lửa nóng bỏng phô thiên cái địa đem chính mình vây quanh, cơ hồ muốn đem một tia thần trí cuối cùng của mình cũng thiêu hủy.
Cứ như vậy đi... Ta đã chấp nhận số phận...Không ai có thể cứu ta.
'Tí tách, tí tách', vài giọt nước mắt ấm áp từ trên mặt người nọ trượt xuống, nhỏ xuống trên người mình càng đốt càng liệt, trong khoảnh khắc, nóng khiến người ta khó có thể chịu đựng được liền lui đi, một cỗ lương ý mát mẻ thư sướng dần dần lan tràn lên toàn thân, chậm rãi thấm vào trong lòng mình.
"Thật xin lỗi.. Thật xin lỗi.."
Trong lúc mê man, người nọ tựa hồ một mực ở bên tai mình nói ba chữ này, Lãnh Lam Ca rất muốn nhìn xem người này rốt cuộc là ai, vì sao phải nói xin lỗi với mình.
Thế nhưng nàng thực sự quá mệt mỏi quá mệt mỏi, tinh thần của nàng quanh năm suốt tháng căng thẳng như một cây cung bị kéo đến cực hạn, giờ này khắc này, cái gì nàng cũng không muốn quản, cho dù chỉ có một khắc cũng tốt, thật sự cái gì cũng không cần suy nghĩ...
Lãnh Lam Ca chỉ cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng lơ lửng, nàng nghe được thanh âm nước chảy róc rách, còn có hương thơm thanh nhã của hoa sen, cách đó không xa truyền đến tiếng cười đùa nói chuyện như có như không.
Nàng cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, nhưng chỉ trong chớp mắt, nước mắt liền mãnh liệt trào ra.
Nàng an tĩnh ngưng mắt nhìn người đối diện, chỉ cảm thấy trái tim mình giống như hoa nở ngàn vạn cánh, phức tạp nở rộ.
Thiếu niên áo trắng kia, đang khẽ tựa vào trên thân thuyền, một tay vươn ra ngoài thuyền, ngâm vào trong hồ nước, nhắm mắt cảm thụ dòng nước chảy theo dòng nước chảy xiết, sắc mặt lạnh nhạt, khóe miệng ngậm một nụ cười lười biếng, không phô trương không kiêu ngạo, lại khiến người ta nhìn qua khó quên.
Bản thân mình đã trở lại năm hạnh phúc nhất, mà đó chính là bộ dáng ban đầu của người ta thích nhất.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn Lãnh Lam Ca mình tựa vào trong ngực ngủ say, thấy sắc mặt nàng an bình, khóe miệng hàm chứa một nụ cười yếu ớt, nhịn không được đưa tay khẽ vuốt ve hai má nàng, nhẹ giọng nói, "Xem ra, ngươi đang có một giấc mộng đẹp."
Mộ Dung Nhan kỳ thật cũng cực kỳ mệt mỏi, nhưng nàng không nỡ ngủ, hiện giờ đối với mình mà nói chính là một giấc mộng đẹp, nàng không có chán ghét chính mình nữa, mà là bình tĩnh ngủ yên trong ngực mình, loại cơ hội này, sợ là chờ sau khi nàng tỉnh lại sẽ không còn nữa.
Mộ Dung Nhan thẳng tắp nhìn chằm chằm dung nhan Lãnh Lam Ca, tầm mắt rốt cuộc cũng không dời được nửa tấc, hai gò má kiều diễm như hoa, cánh mi thật dài hơi run rẩy, thấy mà thương.
Trái tim Mộ Dung Nhan lại bắt đầu đập thình thịch, hô hấp chậm rãi trở nên nặng nề.
Lặng lẽ hôn nàng một cái đi... Liền một chút.
Mộ Dung Nhan cúi đầu, từng tấc từng tấc chậm rãi kề sát vào đôi môi mềm mại mềm mại của Lãnh Lam Ca.
Chính mình đã có thể cảm giác được nàng thở ra thổ khí như lan, ánh mắt Mộ Dung Nhan nhắm lại, liền đè lên đôi môi ấm áp hương ngọt ngào của nàng.
Bỗng nhiên, lông mi Lãnh Lam Ca mãnh liệt rung động, hô hấp trở nên dồn dập, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng.
Thiếu niên áo trắng trong mộng kia ôm lấy mình, ở bên tai mình nhẹ giọng nỉ non, thanh âm ôn nhu như nước, đôi môi mỏng chậm rãi kề sát vào mình, khiến tim mình đập thình thịch, sắc mặt ửng hồng, ngay cả hô hấp cũng không cảm thấy trở nên dồn dập.
Nhưng nụ hôn này thật sự là quá chân thật, chân thật đến mức làm sao có thể cảm nhận được nhiệt độ của người nọ?
Lãnh Lam Ca chậm rãi mở mắt ra, trong phút chốc con ngươi co rút lại, nàng... làm sao nàng lại thật sự hôn mình?
Lãnh Lam Ca theo bản năng đưa tay suy yếu chống lại Mộ Dung Nhan đang vong tình mút môi mình, mắt đầy kinh ngạc, không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết vì sao nàng lại xuất hiện bên cạnh mình.
Nguoi này không phải đã đi nơi đất phong sao?
Trong nháy mắt Mộ Dung Nhan bị Lãnh Lam Ca duỗi tay đẩy ra, mới hoàn hồn, không khỏi cả người run lên, trong nháy mắt sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt đỏ tai hồng, lúc này mới ý thức được nàng đã tỉnh lại.
"Thật xin lỗi... Ta... Ta..." Mộ Dung Nhan cực kỳ lúng túng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lãnh Lam Ca.
"Còn không buông ta ra." Lãnh Lam Ca lấy lại bình tĩnh, thấy nàng còn vững vàng ôm mình, liền mở miệng nói.
Mộ Dung Nhan nghe xong, vội vàng thu tay về phía sau, mạnh mẽ lui về phía sau vài thước, âm thầm mắng mình thật sự là đồ không ra gì, làm sao có thể thừa dịp nàng ngủ say làm ra loại hành động khinh bạc này với nàng!
Thật lâu sau, hai người ai cũng không nói chuyện, Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy không khí này mỏng manh đến mức khiến người ta hít thở không thông, nàng áy náy cúi thấp đầu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống, cũng không dám thở mạnh.
Lãnh Lam Ca chậm rãi vươn đầu ngón tay chạm vào môi vừa mới được Mộ Dung Nhan hôn qua, kinh ngạc một lát, trong lúc nhất thời giống như mộng, người vừa rồi trong mộng cùng mình điên loan đảo phượng cũng là nàng sao?
Nhớ tới đây, Lãnh Lam Ca đột nhiên nhìn về phía người khởi xướng đang cúi đầu không nói, run giọng hỏi, "Ngươi và ta.. Có hay không.. Có hay không.."
Lúc này cả người nàng còn mềm nhũn vô lực, khô nóng trong lòng còn chưa hoàn toàn thối lui, mà cảm giác ẩm ướt xấu hổ ở gốc chân đang nhắc nhở mình lúc trước bị súc sinh Mộ Dung Huy rót thuốc hạ lưu, cho nên... vừa rồi không phải là một giấc mơ?
Chẳng lẽ... Mình thật đã cùng với nàng... Làm trái với luân thường đạo lý rồi?
Mộ Dung Nhan thấy Lãnh Lam Ca mắt đầy hoảng sợ bàng hoàng, trong khoảnh khắc một trái tim tựa như chìm vào đầm băng ngàn năm, mình ở trong lòng nàng quả nhiên đã thập phần không chịu nổi... Nếu không phải vì thứ thuốc kia thúc giục, nàng căn bản sẽ không muốn cùng mình phát sinh da thịt thân thiết.
Mộ Dung Nhan siết chặt nắm đấm, gần như dùng hết toàn lực, khàn khàn nói, "Yên tâm, ngươi trong sạch, ta biết ngươi là hoàng tẩu của ta, tuyệt đối sẽ không đối với ngươi như vậy."
Lời này vừa nói ra, hai người lại lâm vào trầm mặc vô tận.
Nghe được Mộ Dung Nhan nói như vậy, Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới khẽ run rẩy, chỉ là thê lương nhìn người cực kỳ quen thuộc lại cực kỳ xa lạ này, trong lúc nhất thời, trong lòng như bị đánh ngàn vạn kết, cắt không ngừng, lý còn loạn.
"Đây là nơi nào?"
Hồi lâu, Lãnh Lam Ca thấy Mộ Dung Nhan từ đầu đến cuối không nói một lời, liền mở miệng hỏi, thanh âm quạnh quẽ, lại khó phân biệt hỉ nộ.
Mộ Dung Nhan lúc này mới nâng mắt lên cẩn thận đánh giá thạch thất u ám này, đã ở đây thật lâu, lúc này hai mắt đã có thể thấy rõ bài trí trong phòng, nàng nhìn chung quanh một vòng, không khỏi "ơ" một tiếng.
Nơi này... Làm sao lại giống như đúc tẩm cung Chiêu Lan Điện của mình?
Mộ Dung Nhan đứng dậy, chậm rãi đi tới trước bàn, lấy đá đánh lửa trong ngực ra, đốt từng cây nến trên bàn.
Ánh nến chập chờn không chừng phản chiếu bóng dáng hai người trên vách đá, Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn tẩm điện vô cùng quen thuộc này, thật lâu không nói gì.
Mỗi một vật trong thạch thất này đều giống như trong Chiêu Lan điện, cũng không biết đến tột cùng Yên Chiêu Đế được xây dựng dưới ngự thư phòng này từ khi nào, vì sao phải xây trong ngự thư phòng đây?
Điểm khác biệt duy nhất chính là trên vách tường có thêm một bức tranh mẫu phi.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn bức tranh sống động như thật này, trong nháy mắt, nữ tử tuyệt sắc trong bức tranh dường như từ trong bức tranh đi ra, trong đôi mắt nhạt màu hổ phách tràn đầy trìu mến, đang mỉm cười vẫy tay với mình, "Nhan nhi, lại đây."
"Mẫu phi...." Mộ Dung Nhan lẩm bẩm gọi, hai đầu gối mềm nhũn, liền quỳ gối trước bức họa này.
Nàng quỳ xuống, mới phát hiện trên vách đá phía dưới bức chân dung này, còn khắc mấy dòng chữ nhỏ.
Mộ Dung Nhan chạm vào hàng chữ bên trên, nhẹ nhàng thì thầm, "Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước vu sơn bất thị vân. Thủ thứ tùng hoa lãn hồi cố, nửa đạo tu duyên nửa đạo quân."
Mộ Dung Nhan đọc xong, mũi chua xót, gần như rơi lệ, bài thơ này là "Ly Tư" của nhà thơ Nguyên Chẩn, là để tưởng nhớ người vợ đã mất mà làm.
Nàng không hiểu, phụ hoàng nếu đối với mẫu phi mình si tình mê luyến như thế, nhưng vì sao nhiều năm như vậy lại không biểu lộ, thậm chí cố ý xa cách đây?
Mà Lãnh Lam Ca nghe Mộ Dung Nhan đọc xong bài thơ này, cũng không khỏi sâu kín thở dài một tiếng, ở trong lòng yên lặng đọc..Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ...Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ...
Mộ Dung Nhan nghe được tiếng thở dài của Lãnh Lam Ca, trong lòng lúc này mới chợt hiểu ra.
Aish, tình trên thế gian này, vốn là thân bất do kỷ, phụ hoàng cùng mẫu phi là như thế.. phụ hoàng cùng mẫu phi là như thế. Mình và nàng ấy cũng vậy.... Mình không phải cũng làm cách nào đều không bỏ xuống được nàng ấy, nhưng hôm nay lại không thể không cách nàng càng ngày càng xa đó sao...
Mộ Dung Nhan ảm đạm thất thần trong chốc lát, lấy lại bình tĩnh, dùng sức đập xuống đầu của mình, thầm nghĩ, hiện giờ nào còn tâm tư nghĩ đến những nữ nhi tình trường, việc cấp bách trước mắt nên mau chóng cứu nàng ra ngoài, đưa đến một nơi an toàn mới đúng!
"Chúng ta ở phía dưới Ngự thư phòng."
Mộ Dung Nhan trả lời, nàng đưa tay mò mẫm xung quanh, hi vọng có thể tìm tới một cửa ám đạo, hiện giờ trong Tử Cấm Thành nhất định đề phòng sâm nghiêm, nếu mình lại mang theo Lãnh Lam Ca trở về, nhất định sẽ bị bắt ngay tại trận.
Nhưng dò xét một vòng, tất cả bài trí trong phòng đều giống như Chiêu Lan điện của mình, không có gì đặc biệt.
Mộ Dung Nhan không cam lòng, liền cẩn thận tìm kiếm một vòng nữa.
Không có khả năng không thu hoạch được gì, phụ hoàng tốn nhiều tinh lực như vậy làm cái chỗ này, nhất định là có chỗ gì đặc biệt mới đúng.
Lãnh Lam Ca cắn chặt hàm răng, mình chậm rãi đứng lên, giương mắt nhìn bức họa kia, mình chưa từng thấy qua vị Lan phi nương nương trong truyền thuyết này, hiện giờ đột nhiên nhìn lại, quả thực giống vị công chúa Lâu Lan quốc kia, chỉ là dưới ánh nến, người trong bức tranh kia nhìn qua càng thêm sáng mắt thiện ái, cố phán sinh huy.
Lãnh Lam Ca không khỏi thầm nghĩ, đây chính là mẫu phi của nàng ấy sao? Quả nhiên là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.
Nàng bất giác đến gần vài bước, muốn càng thêm nhìn rõ ràng, nhưng vừa mới đi tới trước mặt, Lãnh Lam Ca lại cảm thấy một trận choáng váng, hai chân mềm nhũn, liền ngã về phía trước, thầm nghĩ một tiếng không xong, lại không khống chế được thân thể, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, một trận gió cuốn đến trước người mình, mình liền ngã vào một cái ôm ấm áp mang theo hương hoa lê nhàn nhạt.
"Ca.. Ngươi.. Ngươi không sao chứ?" Mộ Dung Nhan thật sự nuốt hai chữ "Ca nhi" thốt ra vào trong bụng, vô cùng lo lắng nhìn Lãnh Lam Ca sắc mặt tái nhợt.
Lãnh Lam Ca vốn thân thể không tốt, mấy ngày nay tâm tình thăng trầm, tâm lực tiều tụy, hơn nữa đêm qua mạnh mẽ nhẫn dục, đối với thân thể lại là một tầng thương tổn, lúc này ngay cả khí lực đi đường cũng không còn.
Lãnh Lam Ca vô lực lắc đầu, muốn từ trong ngực Mộ Dung Nhan đứng lên, lại nhất thời cũng không dùng được sức, đành phải mềm nhũn tựa vào vai nàng.
Nhưng nàng hơi liếc mắt nhìn chỗ chân dung, không khỏi ánh mắt hiện nên kinh ngạc.
Thì ra, vừa rồi Mộ Dung Nhan vì bắt được Lãnh Lam Ca nghiêng về phía trước, động tĩnh quá lớn, trong lúc vô tình làm chân dung Của Ma Ny Lan rơi xuống đất.
Mộ Dung Nhan theo ánh mắt Lãnh Lam Ca nhìn lại, chỉ thấy một bọc màu vàng tươi sáng bốn phương đang khảm ở trong vách tường, bởi vì trước đó chân dung Của Ma Ny Lan che khuất nó, mà Mộ Dung Nhan cũng không nghĩ tới đụng chạm chân dung mẫu phi, cho nên không phát hiện manh mối.
Nhìn thấy cái bọc được buộc bằng vải gấm màu vàng tươi sáng này, trái tim Mộ Dung Nhan bắt đầu mãnh liệt nhảy lên, nàng hiểu được, đây chính là thứ Mộ Dung Huy vẫn tìm kiếm.
Nàng dùng sức rút ra cái bọc này, chỉ thấy bên trong còn cất giấu một cơ quan, nàng nhẹ nhàng nhấn một cái, sau một lát, một âm thanh rất nhỏ bên trong răng rắc, bên trong dựa vào tường, rõ ràng xuất hiện một cái cửa động bốn phía tối đen như mực nhìn thấy mấy thước vuông.
Mộ Dung Nhan thấy vậy, trong lòng vui vẻ, đây nhất định là một lối thoát!
Mộ Dung Nhan đem chân dung mẫu phi thu vào trong tay áo, buộc bọc ở bên hông mình, nói một tiếng 'Đắc tội' với Lãnh Lam Ca suy yếu mảnh khảnh, liền cõng nàng chui vào trong động đen kịt này.
Mà Lãnh Lam Ca còn chưa kịp kinh hô, liền bị Mộ Dung Nhan cõng tiến vào trong cự huyệt tựa như một cái miệng muốn nuốt chửng người ta kia, trước mặt liền ngửi được một cỗ bụi mục nát chói mũi, làm cho người ta khó có thể hô hấp.
Nàng đành phải theo bản năng vùi hai má vào cổ Mộ Dung Nhan, dùng hương hoa lê nhàn nhạt này che đi mùi khó chịu này.
Mộ Dung Nhan nhanh chóng đi trong mật đạo hẹp hòi âm u dài đằng đẵng, gần như không có gió, trước sau đen kịt, không biết điểm cuối ở nơi nào, làm bạn với mình chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lãnh Lam Ca phía sau.
Mộ Dung Nhan cảm nhận được giai nhân sau lưng đang dán sát vào lưng mình, da thịt trơn nhẵn của nàng như có như không lướt qua mình, chọc cho Mộ Dung Nhan một trận tâm thần phấn chấn, không khỏi thầm nghĩ, nếu con đường này thật sự không có điểm cuối, vậy thì tốt biết bao...
Cho dù trên người đang mang theo trọng khí quốc gia mà các triều đại vì mưu đại bảo mà ngươi tranh ta đoạt, nhưng trong lòng Mộ Dung Nhan, cũng không bằng một luồng hương thơm ngát của người phía sau mình.
Cũng không biết đi được bao lâu, Mộ Dung Nhan dần dần bắt đầu thở hồng hộc, trên trán cũng thấm ra tầng mồ hôi nóng, sau lưng dính ướt một mảnh, càng có thể cảm nhận được sự mềm mại trước ngực Lãnh Lam Ca.
Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy mình miệng đắng lưỡi khô, tim đập nhanh đến mức cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai chân như rót chì nặng từng bước khó khăn, trong lòng một trận tâm viên ý mã.
Mộ Dung Nhan vịn vách đá, trong bóng đêm như lọt vào trong sương mù, rất nhanh xung quanh chậm rãi bắt đầu có gió thổi qua, không khí cũng dần dần trở nên tươi mới, nàng hơi lấy lại bình tĩnh, bỏ đi nỗi nhớ nhung trong đầu, tiếp tục đi về phía trước, nói vậy lập tức có thể đến cửa ra.
Đột nhiên, lại chỉ nghe Mộ Dung Nhan 'Ai gu' kêu thảm thiết một tiếng, trước trán nàng liền nặng nề đụng phải một bức tường.
"Ngươi.. Ngươi không sao chứ?" Lãnh Lam Ca nghe được tiếng kêu đau đớn của Mộ Dung Nhan, khẩn trương hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì." Mộ Dung Nhan đau đến mức hít sâu vài hơi khí lạnh, thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là con đường chết sao?
Lãnh Lam Ca chần chờ một lát, vẫn duỗi tay vuốt ve trán Mộ Dung Nhan vừa đụng phải, chậm rãi nhẹ nhàng.
Mộ Dung Nhan không dám nhúc nhích, trong lòng vừa vui mừng vừa hoang mang, không biết Lãnh Lam Ca rốt cuộc đối với mình rốt cuộc là tâm tư gì.
Một lát sau, Lãnh Lam Ca thu tay lại, nhưng nàng thấy Mộ Dung Nhan cả người vẫn đứng sững sờ, nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ, thật sự là một Ngốc Tử không thể cứu chữa...
Nàng thấp giọng nói, "Thả ta xuống đi."
Mộ Dung Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi thả Lãnh Lam Ca xuống, trong bóng tối chỉ cảm thấy hai má mình nóng như lửa đốt, may mắn nàng không thể thấy rõ.
Mộ Dung Nhan ngượng ngùng xoay người, đưa tay sờ soạng bức tường trước mặt, rất nhanh nàng tìm được một cái vòng đồng ở góc dưới bên phải tường, trong lòng nàng thở dài, lại mơ hồ có chút tiếc hận, đây cũng không phải là một con đường chết.
Nàng dùng sức kéo một phát, một trận tiếng vang trầm nặng qua đi, trước mắt đột nhiên xuất hiện mấy tia sáng. Trên vách tường nặng nề trước mặt, xuất hiện một lỗ hổng vuông vức khó có thể khiến người ta khom lưng ra vào.
Hai người khom lưng chui ra cửa động kia vừa nhìn, rõ ràng phát hiện thì ra mật đạo này đúng là thông thẳng ra ngoài hoàng cung!
Mộ Dung Nhan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được kéo tay Lãnh Lam Ca, nói, "Chúng ta trốn thoát, mau đi thôi!"
NNhưng Lãnh Lam Ca lại dùng sức tránh tay Mộ Dung Nhan ra, nhìn nàng thật sâu, nói, "Mời Tương Vương điện hạ đi thôi, bổn cung không thể đi."
Mộ Dung Nhan nghe xong, vội vàng hỏi, "Vì sao ngươi không thể đi?"
"Bởi vì, ta là mẫu phi của Ngạn nhi."