Mộ Dung Nhan bị Sở Hạ Đề nhìn chăm chú trong lòng có chút sợ hãi, liền ôm Doanh nhi chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Tử Yên, đem Doanh nhi trả lại cho nàng, nàng lúng túng nói với Tiêu Tử Yên, "Nàng mang Doanh nhi đi nội điện chơi trước, ta.. Ta xử lý một ít chuyện."
Tiêu Tử Yên ngước mắt nhìn Mộ Dung Nhan một chút, lại nhìn Sở Hạ Đề một chút, trong lòng thở dài một hơi, vẫn khẽ gật đầu, ôm Doanh nhi đi vào nội điện.
Mộ Dung Nhan lại đi tới trước mặt Sở Hạ Đề, lại vẫy tay ý bảo Dương Trung cùng Hồ Thị lại đây, nàng mở miệng nói, "Tẩu tử, Tiểu Trung, lúc trước do xảy ra chút chuyện, vẫn gạt các ngươi, mong rằng cố gắng tha thứ, kỳ thực thân phận thật sự của ta là Thất hoàng tử của Đại Yên..."
Mộ Dung Nhan còn chưa dứt lời, Hồ Thị lại muốn quỳ xuống, Mộ Dung Nhan vội vàng nâng Hồ Thị lên, vội vàng nói, "Tẩu tử, ngươi đang có thai, không cần đa lễ!"
"Điện hạ đừng tiếp tục gọi dân nữ là tẩu tử nữa, dân nữ không chịu nổi." Hồ Thị hốt hoảng nói, nghĩ tới trên đường đi mình cùng trượng phu đùa giỡn hắn có bao nhiêu vô lễ, còn chiếm phòng của hắn hại hắn phải ngủ bàn, liền cố ý muốn quỳ xuống tạ tội.
"Mệnh lệnh của Bản vương không cho phép ngươi quỳ!" Mộ Dung Nhan cuối cùng nghiêm mặt nói, sau đó khẽ thở dài, "Tẩu tử hà tất phải khách khí như vậy, bất luận ta là Mộ Ngạn hay là Mộ Dung Nhan, ta đều thật tâm coi Lâm đại ca cùng ngươi là huynh tẩu của ta."
Mộ Dung Nhan lại nhìn phía Dương Trung cảm xúc bất an đang đứng một bên, khẽ cười nói, "Tiểu Trung, sư phụ cũng mãi mãi là sư phụ của ngươi, cho nên nhà của sư phụ, ngươi coi như là nhà của mình, không cần câu nệ như thế."
Dương Trung cúi xuống thấp hơn, kỳ thật ngày hôm qua hắn không dám ngủ trên cái giường rộng lớn kia, cuối cùng ngủ ở trên đất, mới miễn cưỡng ngủ.
"Hoàng thượng giá lâm!" Lúc này, cửa điện đột nhiên truyền đến một tiếng sắc bén cao giọng thét lên.
Mộ Dung Nhan trên mặt cả kinh, không biết phụ hoàng tới lúc này làm gì, chẳng lẽ là bởi vì sáng sớm ta không lên triều nên lại đây trách tội ta à...
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan vội la lên với ba người Sở Hạ Đề, "Các ngươi trước tiến vào điện tránh một chút!"
Sở Hạ Đề bất mãn nói, "Tại sao ta phải tránh, lẽ nào thân phận của ta làm xấu mặt ngươi sao?"
"Ôi, lát nữa sẽ giải thích với ngươi!" Mộ Dung Nhan lôi tay Sở Hạ Đề liền đem nàng nhốt vào trong điện, nàng cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy mặt khó xử của mình.
Mộ Dung Nhan mới vừa đóng chặt cửa, liền nghe được phía sau truyền đến một âm thanh sắc bén mà nghiêm khắc, "Tương Vương Điện hạ, vì sao bệ hạ giá lâm, ngươi còn chậm chạp không tới nghênh giá?"
Mộ Dung Nhan chậm rãi đi tới giữa đình viện, quỳ xuống trước mặt Yên Chiêu Đế uy nghiêm đáng sợ, thấp giọng nói, "Nhi thần không biết phụ hoàng giá lâm, không có từ xa tiếp đón, mong rằng phụ hoàng thứ tội."
"Vì sao sáng sớm ngươi không vào triều? Trong mắt của ngươi còn có trẫm hay không? Có triều đình hay không? Có tổ tông định ra pháp chế hay không?"
Yên Chiêu Đế lớn tiếng hỏi, hắn thực sự quá thất vọng đối với đứa con này, từ trước đến nay, vì sao ngươi luôn say mê với nhi nữ tình trường, ba lần bốn lượt đều vì nữ nhân rước hoạ, vốn tưởng rằng một hồi chiến tranh cùng giáo huấn có thể cho ngươi trưởng thành, kết quả lúc này vừa mới trở về, cũng lại bởi vì nữ nhân chôn vùi tai hoạ ngầm giữa các nước.
"Nhi thần.. Nhi thần nhất thời lỡ canh giờ vào triều, vì lẽ đó.. Vì lẽ đó.." Mộ Dung Nhan lắp ba lắp bắp trả lời, nàng tự biết việc này là mình đuối lý, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên biện giải như thế nào.
"Hừ, đến tột cùng là chuyện gì đem ngươi mê đến đầu óc choáng váng như vậy, hay cả giờ thượng triều cũng quên?!" Yên Chiêu Đế nheo lại mắt, đánh giá xung quanh Chiêu Lan Điện quá mức yên tĩnh.
"Là Nhi thần sai rồi, thỉnh phụ hoàng trách phạt đi." Mộ Dung Nhan ngẩng đầu nói, nàng không muốn giải thích nữa, thầm nghĩ, ngươi không phải là tới hưng sư vấn tội sao, lý do quan trọng sao, này như nguyện vọng của ngươi, để ngươi trách phạt là được rồi.
"Biểu ca?" Lúc này, Ma Da Đồng mới từ tịnh phòng tắm rửa đi ra, lúc đi ngang qua đình viện, nhìn thấy Mộ Dung Nhan đang quỳ gối giữa đình viện, liền lo lắng đi lên phía trước.
Yên Chiêu Đế ngước mắt lên nhìn, thân thể không khỏi nhoáng lên một cái, dùng sức dụi mắt mình, lẩm bẩm gọi, "Lan nhi.. Lan nhi.."
Ma Da Đồng hoàn toàn bị doạ sợ cháng váng, Hoàng đế mặc long bào Yên quốc lại thất thần lạc phách nhìn mình chằm chằm, trong lúc nhất thời, nàng ngốc đứng tại chỗ, liền quỳ xuống hành lễ đều quên.
"Phụ hoàng, nàng không phải..." Mộ Dung Nhan biết phụ hoàng lầm tưởng biểu muội là mẫu phi, nhưng lời nói còn chưa dứt, đã thấy Chiêu Đế bước nhanh về phía Ma Da Đồng, long bào bay khắp, hai tay khẽ mở, giống như muốn ôm nàng.
Mộ Dung Nhan vội vàng đứng lên, một bước lớn vọt tới Ma Da Đồng cùng Yên Chiêu Đế, giang hai tay ra, ngăn ở trước mặt Chiêu Đế, lớn tiếng nói với hắn, "Phụ hoàng, nàng không phải mẫu phi! Nàng là biểu muội của ta!"
Yên Chiêu Đế nhìn chằm chằm con mắt Ma Da Đồng thất kinh, một lúc lâu, trong ánh mắt si mê mới dần dần bình phục lại, nàng không phải Lan nhi, không phải Lan nhi... Nhưng vì sao lại giống như vậy? Nàng là biểu muội của Nhan nhi? Vậy nàng chính là nữ nhi của tiểu tử Ma Ni Âu, Lâu Lan công chúa, lẽ nào nghiệt tử này thật sự như lời của sứ giả hai nước nói tới, dùng vũ lực để bắt người ta tới?
Nghĩ tới đây, Yên Chiêu Đề quay về Mộ Dung Nhan phủ đầu quát lên, "Quỳ xuống cho trẫm!"
Mộ Dung Nhan vội vàng thẳng tắp quỳ xuống, nàng thầm nghĩ, ôi, phụ hoàng lại muốn trách tội ta che giấu chuyện mang biểu muội hồi kinh...
Kỳ thực mình vốn định mang hai người Sở, Ma hảo hảo đi chơi mấy ngày, chờ các nàng chơi đủ rồi liền lặng lẽ đem các nàng về nước, không nghĩ tới không khéo như vậy, biểu muội lại bị phụ hoàng bắt gặp...
"Còn một vị công chúa Hung Nô đâu?" Yên Chiêu Đế âm trầm hỏi.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên, không rõ phụ hoàng làm sao biết Sở Hạ Đề cũng ở chỗ mình, rõ ràng mình còn chưa nói cho bất luận kẻ nào.
Yên Chiêu Đế nhìn Mộ Dung Nhan thần sắc cả kinh, liền cho rằng hắn có tật giật mình, cả giận nói, "Người đến, đem tên nghiệt tử này đánh tại chỗ cho trẫm 20 đại bản!"
"Rõ." Chiêu Đế vừa dứt lời, liền có hai tên thị vệ đi lên, đem Mộ Dung Nhan đặt ở trên đất, giơ lên côn trượng muốn hạ xuống.
"Không được đánh! Ngươi dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đánh nàng?!" Sở Hạ Đề cuối cùng không nhìn nổi, một cước đạp văng cửa lớn, liền đi ra.
Mà Ma Da Đồng cũng kinh hoảng quỳ xuống, không hiểu hỏi, "Bệ hạ, vì sao đột nhiên muốn đánh biểu ca?"
Yên Chiêu Đế ngưng mắt nhìn phía này một thiếu nữ xinh đẹp bộ phi y sáng rực rỡ, xem tính khí này liền biết nàng nhất định là nữ nhi của A Đề Đạt, lại quay đầu lại nhìn Ma Da Đồng vẻ mặt khẩn trương đang nhìn chằm chằm nhi tử mình, lập tức bửng tỉnh đại ngộ, thực sự là cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, thì ra là như vậy... thì ra là sứ giả hai nước không rõ chân tướng, hai nha đầu này rõ ràng là cam tâm tình nguyện theo Nhan nhi tới, còn nói cái gì cưỡng bức... Có điều sự tình phải giải thích rõ ràng cho thỏa đáng, đừng làm cho những phiên bang tiểu quốc xem thường Đại Yên ta.
Yên Chiêu Đế nhẹ nhàng phất phất tay, hai thị vệ kia liền cung kính mà lui xuống.
"Ngươi mang theo công chúa hai nước hồi kinh, chuyện lớn như vậy, vì sao không để cho trẫm biết trước." Yên Chiêu Đế không vui hỏi.
"Phụ hoàng hiện tại biết rồi cũng không muộn." Mộ Dung Nhan ảo não Yên Chiêu Đế vì loại chuyện nhỏ này liền muốn trượng đánh mình, nàng thầm nghĩ, vốn hai người kia chính là lấy danh nghĩa cá nhân theo ta tới, ta việc gì phải nói cho ngài biết chứ.
"Hừ, ngươi cho rằng trẫm là như thế nào biết được!" Yên Chiêu Đế trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan một chút, rồi nói với hai người Sở, Ma, "Sứ thần của Hung Nô cùng Lâu Lan đã đến Yên Kinh, bọn họ nói cho trẫm, là nhi tử của trẫm ép buộc các ngươi tới Yên Kinh, để trẫm mau chóng giao ra hai người ngươi, bằng không sẽ lại hơi mào chiến tranh, việc này là thật sao?"
"Phụ hoàng, nhi thần không có ép buộc..." Mộ Dung Nhan vội vàng giải thích.
"Ngươi câm miệng, trẫm không hỏi ngươi." Yên Chiêu Đế quay về Mộ Dung Nhan quát lên.
"Ta thích nàng, cho nên ta tự nguyện theo nàng đến Yên Kinh." Sở Hạ Đề thoải mái nói, nàng là nữ tử thảo nguyên Mạc Bắc, muốn yêu liền yêu, muốn hận liền hận, chưa bao giờ xấu hổ làm vẻ ta đây.
Yên Chiêu Đế sững sờ, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, hắn chỉ vào Sở Hạ Đề nói, "Ngươi quả nhiên là nữ tử của tiểu tử A Đề Đạt kia! Thật sự giống hắn như đúc!"
Hắn nghĩ tới năm đó ở tiệc rượu Mạc Nam thành Trục Lộc Đài, A Đề Đạt cũng là từngnhư vậy không kiêng dè chút nào ở trước mặt mọi người thổ lộ ái mộ đối với Ma Ny Lan.
"Này, ngươi tôn trọng phụ vương ta một chút!" Sở Hạ Đề trừng mắt Yên Chiêu Đế, buồn bực hắn nói năng lỗ mãng đối với phụ vương mình.
"Ngươi lớn mật!" Cao Tuyền nhịn không được lên tiếng quát, công chúa Hung Nô này lại dám lên tiếng bất kính với bệ hạ.
"Không sao cả! Không sao cả!" Yên Chiêu Đế chợt cảm thấy trong lòng thật sự thống khoái không nói lên lời, chính mình cùng A Đề Đạt cuối cùng là không ai thắng ai, nhưng rốt cuộc hậu bối nữ nhi, nam nhi của mình có thể vì mình mà tranh dành một hơi rồi.
"Vậy còn ngươi?" Yên Chiêu Đế lại ngưng mắt nhìn Ma Da Đồng hỏi, bỗng nhiên nhìn tới, nữ tử này thật sự cực kỳ giống nàng, làm cho mình suýt chút nữa không nhịn được lại muốn ôm nàng vào ngực.
"Ta.. Ta cũng là tự nguyện cùng biểu ca tới đây.." Ma Da Đồng cúi thấp đầu xuống, giống như muỗi kêu nhỏ bé nói.
"Tốt, rất tốt! Ngày mai trẫm sẽ vì hai người ngươi thiết yến ở Vị Ương Cung, đến lúc đó hai ngươi tự mình đem lời nói rõ ràng ra với các ngươi sứ thần, không nên làm hỏng thanh danh hoàng tử Đại Yên ta." Yên Chiêu Đế bỏ lại những lời này, như có như không liếc nhìn Ma Da Đồng một chút, liền xoay người phất tay áo rời đi.
***
Hôm sau, đêm đó, Vị Ương Cung.
Khi Mộ Dung Nhan mang theo hai người Sở, Ma bước vào trong điện, sứ thần hai nước kích động đứng lên, công chúa quả nhiên là ở Yên Kinh, lần này có thể mang công chúa phục mệnh trở về.
Mà quần thần Yên quốc lại ghen tỵ với vị Tương vương Điện hạ nhiều năm không gặp này, không nghĩ tới hắn không chỉ có thể ' khởi tử hoàn sinh ', lần này trở về lại dẫn theo hai vị công chúa xinh đẹp, thực sự là hưởng hết diễm phúc nhân gian.
Mộ Dung Cảnh đỏ mắt nghĩ thầm, sớm biết như vậy, bản vương cũng đi Mạc Bắc đánh trận thì tốt rồi...
Nhưng kỳ thực tâm tình Mộ Dung Nhan vào giờ khắc này lại hết sức âm u, nàng vừa bước vào trong điện, lại nhìn thấy Mộ Dung Huyền thân mật nói chuyện bên tai Lãnh Lam Ca, nhìn hai người này như vậy thân mật không kẽ hở, làm nàng trong lòng rất khó chịu.
Mộ Dung Nhan mắt nhìn thẳng đi tới chỗ ngồi của mình, ngồi nghiêm chỉnh, nỗ lực không để cho mình nhìn đến Lãnh Lam Ca, nhưng đều là không nhịn được, vẫn âm thầm ngước mắt nhìn về phía nàng, nhưng càng nhìn lòng càng chua xót, càng xem càng thần thương.
Ôi, bây giờ trong mắt của nàng từ lâu không có ta, sau khi ta bước vào, nàng không nhìn ta một chút nào...
Mộ Dung Nhan chua xót cầm chén rượu lên, rầu rĩ không vui uống, đột nhiên cảm thấy một ngón tay mềm mại vươn đến gò má trái của mình, nhẹ nhàng chà xát hai lần, chính là Sở Hạ Đề bên cạnh, nàng nhẹ giọng ở bên tai mình thổi khí nói, "Ngươi cái đồ tiểu quỷ nhát gan, chỉ nhìn có ích lợi gì? Có bản lĩnh thì đoạt lại đi."
Từ giây phút Mộ Dung Nhan bước vào cửa điện, Sở Hạ Đề liền biết ai là Lãnh Lam Ca, cho dù không muốn thừa nhận, cũng không thể không nói, nàng cùng Mộ Dung Nhan đúng là rất xứng đôi, hai người đều mặc bộ áo trắng giống nhau, hai người đều ẩn nhẫn khắc chế như nhau, có lẽ là hai người cũng đều giống nhau còn yêu đối phương...
Mộ Dung Nhan nghe Sở Hạ Đề nói những lời lớn mật này, thân thể không khỏi chấn động, nhưng một lát sau, vẫn là cười khổ lắc lắc đầu, nàng thầm nghĩ, làm sao có thể đây...
"Ngươi đã không dám, vậy ta giúp ngươi nói với nàng, nói ngươi còn muốn cùng một chỗ với nàng." Sở Hạ Đề nói xong, liền muốn đứng lên.
Mộ Dung Nhan biết Sở Hạ Đề là người nói được làm được, lập tức hoảng hốt, vội vàng nắm tay Sở Hạ Đề, kéo nàng xuống một cái, nhưng không ngờ bởi vì dùng quá sức, lại trực tiếp kéo nàng vào lồng ngực mình.
"Khụ khụ!" Yên Chiêu Đế quay về Mộ Dung Nhan nặng nề bắt đầu ho khan, nhắc nhở hắn chú ý trường hợp, ở trước mặt sứ thần hai nước công khai cùng Công chúa bọn họ ôm ấp còn ra thể thống gì.
Quả nhiên, sắc mặt sứ thần Hung Nô âm trầm nhìn Mộ Dung Nhan, hận không thể chém hai tay hắn đang lôi kéo Công chúa kia mới tốt.
Mộ Dung Nhan mặt ửng hồng lên, cuống quít buông lỏng tay nắm Sở Hạ Đề ra, thấp giọng quát nàng, "Đừng nghịch!"
Lãnh Lam Ca cũng nhìn không được nữa, nàng bỗng nhiên đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan còn đang cúi đầu nói chuyện với công chúa xinh đẹp trong lòng, liền đi ra ngoài điện.
Từ người kia vừa vào cửa điện, Mộ Dung Huyền ở bên tai nàng đã lẩm bẩm, hai vị công chúa Hung Nô và Lâu Lan là hắn mang về, có thể đều sẽ gả cho hắn cũng khó nói.
Kỳ thực chính mình tự nói với lòng mình ngàn vạn lần, không để ý, không để ý... Nếu mình cũng đã gả cho người khác, vậy hắn cưới người khác cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng căn bản không có cách nào không để ý, gò má của hắn đã từng chỉ có mình mới có thể xoa xoa, bên tai hắn đã từng chỉ có mình có thể nhỏ nhẹ thì thầm, hai tay của hắn đã từng chỉ có mình có thể chạm vào, trong lòng của hắn đã từng chỉ có mình có thể ôm nhau...
Nhưng bây giờ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những nữ tử khác đối với hắn như vậy, trong lòng mình phảng phất có ngàn vạn cây kim sắc bén đâm vào, làm nàng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, làm nàng không nhịn được muốn chất vấn hắn vì sao phải ở trước mặt mình cùng những nữ tử khác thân mật như vậy, nhưng vừa nhìn thấy Mộ Dung Huyền ngồi bên cạnh mình, liền lại không thể không cúi đầu với thân phận của mình.
Ôi, ta vẫn nên đi thôi... Ta cũng không muốn tiếp tục chờ ở nơi khó chịu này nữa, một khắc cũng không muốn...
"Người trong lòng của ngươi đi rồi, ngươi có muốn đuổi theo hay không?" Sở Hạ Đề nhìn bóng lưng Lãnh Lam Ca rời đi, ngưng mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan hỏi.
Mộ Dung Nhan tự nhiên là muốn đuổi theo, thế nhưng nàng thấp thỏm lén nhìn Mộ Dung Huyền, thầm nghĩ, ôi, nếu như mình rời đi, nhất định hắn sẽ hoài nghi, thanh danh của chính mình đúng là không đáng kể, chỉ sợ hắn đến lúc đó làm khó dễ Ca nhi...
Nghĩ tới đây, nàng vẫn lắc đầu một cái, cười khổ nói, "Ta có tư cách gì mà đuổi theo nàng."
"Nha, ta biết rồi, ngươi là sợ ngươi huynh trưởng phát hiện ngươi sắm sừng cho hắn."
Sở Hạ Đề đem thần sắc do dự Mộ Dung Nhan thu hết đáy mắt, khanh khách khẽ cười nói, trong mắt tất cả đều là chế nhạo tâm ý, còn có một tia như ẩn như hiện chua xót.
Bản thân Sở Hạ Đề cũng không biết tại sao mình phải nói những lời này với Mộ Dung Nhan, nhưng thực sự không ưa cái bộ dạng khúm núm của nàng, dáng vẻ yếu đuối muốn lại không dám, mình thích người kia là Mộ Dung Nhan đối mặt thiên quân vạn mã cũng không sợ hãi, là A Mộc dưới sự chú ý của cả thế gian dám không kiêng dè chút nào nói ra điều mình thích, không phải là Tương Vương Điện hạ ủ rũ, như cẩu bại gia như bây giờ.
"Nói hưu nói vượn! Ta sợ hắn làm gì?! Rõ ràng là hắn đoạt của ta.. Ta.."
"Ngươi đã không sợ, vậy thì đi tìm nàng, nói rõ ràng ra."
"Việc đã đến nước này, còn có cái gì để nói..."
"Nói với nàng, ngươi còn thích nàng a."
"Cho dù còn yêu thích thì có thể như thế nào đây, có vài thứ chỉ là thời niên thiếu mong muốn đơn phương thôi."
Sở Hạ Đề sững sờ, những lời này là sau khi mình cùng A Mộc biểu lộ tâm ý, nàng tự nhủ...
Nếu lúc đó sau khi mình nói thích nàng, nàng cũng sảng khoái đáp lại mình, hôm nay mình cần gì phải ngồi ở cái yến hội xa lạ vô vị này cùng với nàng đàm luận nữ nhân khác...
"Mộ Dung Nhan, có một số lời không kịp nói ra, sẽ hối hận cả đời."
Âm thanh của Sở Hạ Đề đột nhiên trở nên có chút mờ ảo cùng sầu bi, nàng đứng lên, bưng chén rượu đi về phía Mộ Dung Huyền.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc mà nhìn Sở Hạ Đề mời rượu cùng vẻ mặt kinh ngạc Mộ Dung Huyền, chỉ cảm thấy mũi đau xót, trong hốc mắt xông lên vài tia nóng rực, nàng nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài điện, tiếp theo càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác liền chạy như điên trong hành lang.
Hết chương 55