Trong nháy mắt, từ thu vào đông, đầu cành bắt đầu trụi lá.
Nhưng chiến tranh lại vẫn không chấm dứt.
Ở nơi đây, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn đến lòng người ngươi lừa ta gạt trần trụi.
Mộ Dung Nhan thật lâu không còn rơi lệ nữa, dù cho chung quanh vẫn không ngừng có người ngã xuống.
Là chính mình trở nên chết lặng vô tình sao?
Cảm giác đã lâu rồi không chạm vào sự thiện niệm ôn tồn của nhân gian...
Mộ Dung Nhan bắt đầu điên cuồng tưởng niệm Lãnh Lam Ca, mỗi đêm nương ánh nến mỏng manh, đều phải lấy chiếc túi hương đặt trong lòng ra, nhìn lọn tóc đen của Lãnh Lam Ca suy nghĩ xuất thuần.
Ca nhi, ta rất nhớ nàng...Ta thực muốn gặp nàng một lần...
Chiến tranh giữa hai quốc gia tựa hồ tiến nhập vào vô tận trận đánh giằng co, Khố Luân là địa phương tốt, làm cho Yên quân cùng Hung Nô tranh đi đoạt lại, thật sự là đoạt mà mất, rồi mất lại đoạt lại.
Ngày đó, Mộ Dung Nhan mang theo Dương Tham Lĩnh suất lĩnh một đội nhân mã đi tuần tra ngoài thành Khố Luân.
"Dương Tham Lĩnh, đến tột cùng khi nào chiến tranh mới có thể chấm dứt?" Mộ Dung Nhan phiền muộn hỏi.
"Thuộc hạ là người thô tục, ta cảm thấy đánh giặc hẳn không khác đánh nhau lắm, cần có một phương quỳ xuống cầu xin tha thứ, một bên khác mới chịu thu tay..." Dương Đại Vi mở miệng hồi đáp.
"Vốn không có biện pháp vẹn toàn đôi bên sao?" Mộ Dung Nhan thấp giọng hỏi.
"Aish, trên đời này nào có chuyện tiện nghi nào mà không cần trả cái giá đắt đâu!" Dương Đại Vi ngửa mặt lên trời thở dài.
Mộ Dung Nhan đột nhiên nghĩ tới Lãnh Lam Ca, không khỏi thầm nghĩ, ta đây muốn cho nàng hoàn toàn chấp nhận con người chân chính của ta, sẽ phải trả cái giá đắt gì?
Lúc này, tiền phương có một tuần binh cưỡi ngựa chạy tới chỗ Mộ Dung Nhan, hắn vội vàng la lên: "Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ mới vừa ở trên núi Bắc Khố phát hiện binh lính Hung Nô đang vận chuyển một xe lương thảo, hẳn là tiếp tế cho quân địch ở tiền tuyến, chúng ta nên hành động thế nào?"
Mộ Dung Nhan vừa nghe, thầm nghĩ, nay trong thành Khố Luân lương thảo eo hẹp, nếu có thể cướp đoạt số lương thảo đó đến tiếp tế cho bên ta, cũng có thể làm cho các quân sĩ không còn lo lắng cố kỵ, không cần để bụng đói đánh giặc. Nghĩ thế, Mộ Dung Nhan liền nói: "Đương nhiên cần chặt đứt quân thảo của Hung Nô, các ngươi theo bổn Vương đi cướp xe lương!"
Cách không xa núi Bắc Khố, rất nhanh một hàng Mộ Dung Nhan liền ở sườn núi thấy được đội ngũ hộ tống lương thảo của Hung Nô, binh lính thủ hộ cũng không nhiều lắm.
Mộ Dung Nhan thấy thế, trong lòng vui vẻ, hô lên với đám binh lính Hung Nô: "Các ngươi mau giao ra lương thảo, thúc thủ chịu trói, ta có thể tha chết cho các ngươi!"
"Phi, nam nhân Yên quốc các ngươi đều vô sỉ như ngươi sao?" Đúng lúc này, chỉ thấy một thiếu nữ mặc hồng sam nhảy từ trên xe ngựa xuống, chỉ vào mũi Mộ Dung Nhan mà mắng, đám binh lính Hung Nô có vẻ phi thường khẩn trương, đều hoành đao đứng bên cạnh nữ tử kia để bảo hộ.
Mộ Dung Nhan phát giác lời này nghe quen tai cực kỳ, liền nhìn chằm chằm mặt nữ hài kia nhớ lại một hồi, thế này mới nhớ ra hồng sam nữ tử đó chính là hắc y nữ tử thời gian trước đến Quân Cơ Xử trộm đồ vật. Nàng cười lạnh nói: "Ta là quang minh chính đại cướp, dù sao cũng tốt hơn người nào đó lén lút ăn trộm, mạnh hơn nhiều."
Thiếu nữ kia nghe Mộ Dung Nhan ở trước mặt binh lính giễu cợt mình, lập tức mặt loé lên tức giận, cười lạnh: "Cướp? Ta làm cho ngươi cái gì cũng không cướp được!"
Nói xong, nàng nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ thấy binh lính Hung Nô đứng bên cạnh xe lương đều lấy ra cây đánh lửa, đốt lên rồi ném vào lương thảo.
"Ngươi...ngươi..." Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm xe lương thảo đã bốc cháy, trong lòng tiếc hận không thôi.
"Ta cái gì mà ta, ta không có được, ngươi cũng đừng hòng." Thiếu nữ kia khoanh tay lại, đắc ý nhìn Mộ Dung Nhan.
"Điện hạ, ta xem nữ tử này ở Hung Nô nhất định có địa vị không thấp..." Lúc này, Dương Đại Vi kề sát bên tai Mộ Dung Nhan, thấp giọng nói.
Hắn phát hiện mọi binh lính Hung Nô xung quanh đều rất tôn kính với thiếu nữ này, hiển nhiên, thiếu nữ này còn quan trọng hơn lương thảo.
Mộ Dung Nhan gật đầu, chống lại hai mắt thiếu nữ kia, liền nói: "Được! Ngươi không cho ta đoạt lương thảo, ta liền đoạt ngươi!"
Nói xong, liền cầm thương lao tới chỗ thiếu nữ kia.
Thiếu nữ hồng sam đã từng chứng kiến võ công của Mộ Dung Nhan, nhìn hắn lao tới phía mình, cũng không dám đánh bừa, nhảy lên một con ngựa, quay đầu chạy trốn về phía đỉnh núi.
Binh lính Hung Nô còn lại như phát điên, giơ vũ khí trong tay lên, liều chết ngăn đón Yên quân đuổi theo thiếu nữ kia.
Mộ Dung Nhan dưới sự trợ giúp của Dương Đại Vi, một mình nhảy ra khỏi vòng vây, chạy nhanh đuổi theo hướng thiếu nữ kia rời đi.
Thiếu nữ kia cưỡi ngựa lên đỉnh núi mới phát hiện không còn đường thối lui, sau lưng chính là vách núi, liền muốn đổi hướng khác để đào tẩu, lại phát hiện Mộ Dung Nhan đã đuổi theo.
Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, nói: "Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, ta cam đoan sẽ không thương tổn ngươi, nếu không đao kiếm không có mắt, ngươi cũng không nên trách ta."
Thiếu nữ kia cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, bỗng nhiên nhảy xuống ngựa, ngồi xổm dưới đất ôm đầu khóc rống.
Mộ Dung Nhan sửng sốt, hỏi: "Ngươi khóc cái gì? Ngươi lại muốn dùng âm mưu quỷ kế gì nữa?"
Thiếu nữ kia khóc lê hoa đái vũ, ngẩng đầu lên nói với Mộ Dung Nhan: "Ta là một nữ tử yếu đuối, làm sao có nhiều âm mưu quỷ kế như ngươi nghĩ. Ngươi muốn dẫn ta về quân doanh của Yên quân các ngươi, cho dù ngươi không thương tổn ta, nhưng người ngoài nhìn ta là nữ tử Hung Nô, cũng chắc chắn sẽ khi dễ ta, ta...ta vẫn là hiện tại chết đi thì hơn!" Nói xong, thiếu nữ kia liền rút thanh kiếm bên hông, muốn cắt cổ mình.
"Vạn lần không thể!" Mộ Dung Nhan kinh hãi, vội vàng nhảy xuống, sải bước lao về phía thiếu nữ kia, muốn ngăn nàng tự sát. Nhưng bỗng nhiên Mộ Dung Nhan nhìn thấy khoé miệng thiếu nữ kia hơi giương lên, trong tâm nghi có biến, động tác liền thoáng chậm lại.
Quả nhiên thiếu nữ kia vừa thấy Mộ Dung Nhan tiếp cận, tay trái liền mạnh mẽ rút ra một cái ống nhỏ từ phía sau, lại hướng về phía Mộ Dung Nhan thổi bột phấn.
Mà lần này Mộ Dung Nhan đã sớm phát hiện, vội ngừng thở, một chưởng đánh bay cái ống trên tay thiếu nữ.
Nhưng thiếu nữ cũng nhân cơ hội bổ ra một kiếm, bức Mộ Dung Nhan đến bên vách núi.
Mộ Dung Nhan cả giận nói: "Ngươi quả nhiên tâm địa ác độc! Ta sẽ không bao giờ tin một lời nào của ngươi nữa!"
"Xì, rõ ràng là chính ngươi ngu ngốc!" Thiếu nữ vừa nói, vừa hung hăng xuất kiếm.
Mộ Dung Nhan đứng bên vách núi như đứng trên băng mỏng, vừa không ở trên ngựa, lại đánh gần như thế, căn bản không thi triển được thương pháp, nàng trong lòng quýnh lên, liền đành phải vứt thương dùng tay, tiếp tục đánh cùng thiếu nữ kia.
Đúng lúc này, đám người Dương Đại Vi cũng đuổi tới, hắn nhìn đến Mộ Dung Nhan gặp nguy hiểm, không khỏi kêu to: "Điện hạ! Cẩn thận dưới chân!"
Vừa nghe lời kia, Mộ Dung Nhan liền cảm thấy dưới chân trầm xuống, trong lòng biết không ổn, vội vàng vươn tay bắt lấy cánh tay thiếu nữ trước mặt, muốn tìm lại trọng tâm, không ngờ lại kéo nàng xuống theo, hai người cứ thế lôi lôi đẩy đẩy rơi xuống vách núi.
Trong quá trình rơi xuống, thiếu nữ kia vẫn sợ tới mức nhắm mắt kêu to, thẳng đến khi trên người truyền đến thanh âm cố hết sức của Mộ Dung Nhan: "Ngươi...ngươi đừng hét nữa..."
Thiếu nữ chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Mộ Dung Nhan một tay nắm chặt một nhánh cây thò ra từ trên vách núi, còn một tay kia đang gắt gao nắm cánh tay mình, hai người còn đang lơ lửng giữa không trung, dưới chân một mảnh sương mù dày đặc, thấy không rõ rốt cuộc còn cao bao nhiêu.
Thiếu nữ thập phần sợ hãi, vội dùng hai tay gắt gao ôm chặt tay Mộ Dung Nhan, sợ nàng buông lỏng tay, mình sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
"Ngươi siết ta đau quá..." Mộ Dung Nhan không khỏi nhíu mày.
"Ngươi...ngươi đừng buông tay ra đó...Ta...ta cũng không muốn chết." Hai tay thiếu nữ bắt đầu có chút run run, bị treo lơ lửng thế này, khí lực của một người thực dễ dàng hao hết.
"Hừ, còn không phải vì ngươi vừa rồi muốn dồn ta vào chỗ chết sao, ngươi không muốn chết, chẳng lẽ ta muốn." Mộ Dung Nhan khinh miệt chế nhạo.
"Ta sai rồi...Tóm lại...ngươi trăm ngàn lần đừng buông tay!" Thiếu nữ cảm thấy thể lực của mình sắp chống đỡ hết nổi, vội vàng khóc nức nở nói.
Mộ Dung Nhan cũng không phải loại người có thù tất báo, nghe thiếu nữ đã tự nhận sai, liền cũng cảm thấy mềm lòng, trên tay dồn lực, càng nắm chặt nàng.
Cũng không ngờ cành cây trên vách đá cuối cùng không chịu được sức nặng của hai người, tại thời khắc mấu chốt thế nhưng "răng rắc" một tiếng gãy lìa.
Cũng may dưới vách núi thì ra là hồ nước, chỉ nghe "rầm! rầm" hai tiếng nổ, Mộ Dung Nhan cùng thiếu nữ mặc hồng sam đều rơi xuống hồ.
Mộ Dung Nhan bị uống vài ngụm nước hồ lạnh như băng, nhưng kỹ năng bơi của nàng rất tốt, liền vội vàng cởi khôi giáp trên người, hai chân quẫy đạp, chui ra khỏi mặt nước.
Mộ Dung Nhan nổi trên mặt nước, thở hổn hển, lại không phát hiện bóng dáng thiếu nữ kia đâu.
Mộ Dung Nhan cảm thấy đời trước nhất định là mình thiếu nàng ta rất nhiều tiền...Nàng hít sâu một hơi, lại lặn xuống hồ nước lạnh thấu xương.
Mộ Dung Nhan bơi đến đáy hồ liền thấy hồng sam thiếu nữ đã không nhúc nhích, hai tay mở ra, phiêu phù trong nước.
Nàng lập tức hoảng hốt, bơi qua, truyền một hơi thật dài vào miệng thiếu nữ kia, sau đó ôm nàng ta, liều mạng bơi lên.
Mộ Dung Nhan cơ hồ hao hết khí lực toàn thân mới đưa được thiếu nữ lên bờ. Nàng để thiếu nữ nằm trên mặt đất, vỗ hai gò má nàng ấy, kêu lên: "Này! Ngươi tỉnh tỉnh! Không phải ngươi không muốn chết sao?! Mau tỉnh lại!"
Chỉ thấy sắc mặt thiếu nữ tái nhợt như tờ giấy, môi xanh mét, vẫn không nhúc nhích, không hề phản ứng.
Mộ Dung Nhan đưa tay bắt mạch, phát hiện nàng hơi thở mong manh, đã sắp không chống đỡ được.
Mộ Dung Nhan thầm thở dài một hơi, liền cúi người dùng miệng đối miệng thổi hơi cho thiếu nữ, đồng thời, hai tay để trên ngực nàng ta, đem nội lực của mình truyền vào cơ thể nàng, vì nàng lưu thông máu ứ đọng.
Thật lâu thật lâu sau, thiếu nữ kia dần dần cảm giác được mình khôi phục tri giác, nàng suy yếu mở mắt, lại thấy Mộ Dung Nhan đang hôn môi mình, hai tay còn đặt trước ngực mình, lập tức vừa thẹn vừa giận, cũng không biết từ đâu sinh ra khí lực, một cái tát liền đem Mộ Dung Nhan từ trên người mình đánh ngã xuống đất.
"Ngươi hạ lưu!" Thiếu nữ hai tay bảo vệ trước ngực, giận dữ trừng Mộ Dung Nhan, trên mặt thế nhưng dần dần có huyết sắc.
"Sao ngươi lại có thể không biết tốt xấu như thế! Ta...ta đang cứu mạng ngươi đó!" Mộ Dung Nhan cũng nổi giận, nàng đứng dậy, xoay người muốn đi.
Thiếu nữ thầm nghĩ, chẳng lẽ ta trách lầm hắn...Hắn cũng không phải đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
Nàng thấy Mộ Dung Nhan muốn đi, không khỏi hô lên: "Ngươi...ngươi định đi đâu?"
Mộ Dung Nhan cũng không thèm để ý tới, một mình cắm đầu đi vào cánh rừng bên bờ.
Thiếu nữ mắt thấy sắc trời sắp tối, không dám một mình ở lại nơi này, liền cuống quýt đứng dậy, chạy về phía Mộ Dung Nhan.
"Này, ngươi nói gì đi, đừng ngậm chặt miệng như thế, giống một khúc gỗ."
Mộ Dung Nhan không chút để ý, cũng không quay đầu, tiếp tục đi tới.
"Được rồi được rồi, là ta hiểu lầm ngươi, đa tạ ngươi đã cứu mạng ta."
Mộ Dung Nhan vẫn không lên tiếng, đi tới trước, bất quá cơn tức trong lòng đã chầm chậm tan đi.
"Ai ui..." Thiếu nữ kia kêu thảm một tiếng, đột nhiên té ngã.
Mộ Dung Nhan nghe thấy động tĩnh phía sau, nhìn lại, phát hiện thiếu nữ kia té trên mặt đất không nhúc nhích, liền vội chạy tới bên cạnh nàng, kêu: "Này! Ngươi làm sao vậy?"
Thiếu nữ kia lại đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, làm cái mặt quỷ với Mộ Dung Nhan, cười nói: "Ha ha, ngươi vẫn lại đây nói chuyện với ta kìa!"
Mộ Dung Nhan cảm thấy thiếu nữ này quả thực không thể nói lý, hung hăng trừng mắt lườm nàng một cái, lại biến sắc. Nàng khẽ nói với thiếu nữ kia: "Ngươi...ngươi đừng cử động, trăm ngàn lần đừng nhúc nhích..." Mà chính mình thì bắt tay chậm rãi với vào trong giày.
Thì ra, nàng nhìn thấy trên cành cây phía sau thiếu nữ này, có một con rắn lục đang thè lưỡi từ từ bò lại gần.
Thiếu nữ kia lại vẫn cười hì hì khoanh tay lại, nhún vai nói với Mộ Dung Nhan: "Làm gì chứ, ngươi muốn học chiêu số của ta, lừa gạt ta sao?"
Lời còn chưa dứt, thiếu nữ chỉ cảm thấy vai trái mình đột nhiên truyền đến một trận đau đớn toàn tâm.
Mộ Dung Nhan vội vàng xông lên cầm chỗ bảy tấc của con rắn kia, rút ra đoản nhận trong giày, giơ tay mạnh mẽ chém đứt con rắn.
Mà thiếu nữ nọ thân mình lay động, tứ chi tê dại đổ về phía trước.
Mộ Dung Nhan thấy thế, vội vàng tiếp được nàng, trong lòng biết nàng trúng độc. Thuở nhỏ Mộ Dung Nhan đã từng học qua một ít y thuật với Tuyết Nhi, biết phàm quanh chỗ có rắn xuất hiện, tất có xà thảo có thể giải độc rắn.
Nàng cẩn thận tìm hiểu bốn phía, quả nhiên nhìn đến hai cây chu xà thảo, liền nhanh nhẹn đi qua hái về.
Mộ Dung Nhan hái được xà thảo rồi, liền bắt đầu cởi y phục thiếu nữ nọ.
Thiếu nữ kia trúng độc, tuy cảm thấy toàn thân tê dại, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, thấy Mộ Dung Nhan cởi y phục của mình, liền hốt hoảng hô lên: "Ngươi...ngươi muốn làm gì?!"
Mộ Dung Nhan biết độc rắn nếu theo miệng vết thương khuếch tán rộng ra, có thể gây phiền toái. Tình huống khẩn cấp, liền không có thời gian giải thích, cứ thế dùng sức xé mở y phục của thiếu nữ, lộ ra bả vai nàng ấy, nhằm vào miệng vết thương của nàng, dùng miệng hút, sau đó đem độc trong miệng phun ra, lặp đi lặp lại vài lần.
Một lần cuối cùng, Mộ Dung Nhan phun ra một ngụm máu tươi, liền đem hai chu xà thảo để vào trong miệng, cẩn thận nhai nát, sau đó phun ra đắp lên vết thương trên vai thiếu nữ, rồi xé một mảnh vải trên y phục của mình, cẩn thận băng bó cho nàng ta, rồi giúp nàng kéo y phục lại cẩn thận.
Mộ Dung Nhan lau mồ hôi trên trán, cõng thiếu nữ lên, xem ra phải mau tìm một chỗ nghỉ ngơi mới được.
Mà thiếu nữ kia từ ban đầu hoảng sợ vô thố, đến sau lại trong lòng tràn ngập cảm kích cùng dâng lên một thứ tình cảm không rõ.
Nàng nghiêng đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Mộ Dung Nhan, nước mắt cũng không chịu khống chế trào ra từ hốc mắt.
Mộ Dung Nhan cõng thiếu nữ đi một đoạn đường mới nhìn đến cách đó không xa có một gian nhà nông.
Nàng đạp cửa mà vào, phát hiện là một gian nhà nông rỗng tuếch cũ nát, xem ra bởi vì chiến tranh, mọi người nơi này đều đã đào tẩu.
Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng đặt thiếu nữ xuống đất, chính mình thì đi chung quanh tìm một ít cành khô, vải rách linh tinh, sau đó lấy ra đá đánh lửa châm lên, bởi vì sắc trời đã hoàn toàn tối.
Lúc này, thiếu nữ nọ đã dần dần có thể hoạt động tứ chi, xem ra độc đã giải. Nàng vụng trộm lau đi nước mắt trên mặt, nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan vẫn luôn hối hả ngược xuôi.
Mộ Dung Nhan cuối cùng ngồi xuống, thở hổn hển, đem hai tay tới gần ngọn lửa sưởi ấm.
Nàng cảm thấy một ngày hôm nay thật sự quá mệt, tất cả đều là nhờ thiếu nữ trước mặt ban tặng...
"Ngươi tên là gì?" Mộ Dung Nhan cảm thấy tất yếu cần biết được danh tính thiếu nữ này.
Thiếu nữ lại ngoài ý muốn trở nên có chút an tĩnh. Nàng chống lại đôi con ngươi màu hổ phách của Mộ Dung Nhan, nhưng không trả lời. Một lát sau, nàng lấy ngón tay viết xuống ba chữ trên tấm ván gỗ đầy tro bụi.
Mộ Dung Nhan ngưng mắt nhìn, từng chữ chậm rãi hiện đọc lên: "Sở, Hạ, Đề."
Một lát sau, Mộ Dung Nhan liền cau mày hỏi: "Trong số người Hung Nô các ngươi, cũng có họ Sở sao?"
Sở Hạ Đề vừa nghe xong, trong lòng thầm giật thót, nhưng trên mặt liền cười khẽ nói: "Bằng không ta hẳn nên họ gì? Chẳng lẽ họ Mộ Dung giống ngươi mới được?"
Nàng lúc ở trên vách núi nghe được binh lính Yên quốc kêu hắn là "điện hạ", nên tự nhiên biết được hắn họ Mộ Dung.
Mộ Dung Nhan nghe nàng nói vậy, liền càng khẳng định đó là tên giả.
Mộ Dung Nhan nghĩ, nếu nàng ta đã không chịu nói rõ thì quên đi, dù sao chờ y sam mình khô sẽ lập tức chạy lấy người, cũng không bao giờ gặp nàng ta nữa.
Sở Hạ Đề thấy Mộ Dung Nhan lại im bặt không chịu hé răng, liền nói: "Uy, tuy ngươi họ Mộ Dung, nhưng không cần giống khối gỗ như thế chứ, ngươi tên là gì?"
"Ta vì cái gì phải nói cho ngươi?" Mộ Dung Nhan thản nhiên đáp.
"Ngươi..." Sở Hạ Đề không ngờ Mộ Dung Nhan lại nói một câu như vậy. Nàng ngừng một chút, nói tiếp: "Tốt lắm, nếu ngươi không nói, ta đây liền vẫn gọi ngươi là đầu gỗ!"
"Tuỳ ngươi, bổn Vương không so đo với loại nữ tử ăn nói lung tung như ngươi." Mộ Dung Nhan không bị Sở Hạ Đề kích thích một chút nào.
"Được, ngươi bắt đầu bày ra cái vẻ Vương gia Đại Yên đi! Đầu gỗ chết tiệt, đầu gỗ nát, đầu gỗ thối, đầu gỗ ngu ngốc!!!" Sở Hạ Đề bị chọc tức, dậm chân, chỉ vào Mộ Dung Nhan sẵng giọng mắng.
Mộ Dung Nhan ngáp một cái, bỏ thêm cành khô vào đống lửa, như thể Sở Hạ Đề không phải đang nói mình.
Một trận gió lạnh gào thét mà đến, Sở Hạ Đề thế này mới phát giác cả người lạnh lẽo, y phục toàn thân đều ẩm ướt, đầu cũng bắt đầu ẩn ẩn nóng lên. Nàng hắn hơi một cái, liền vội ngồi xuống, tới gần đống lửa không quá lớn, dùng hai tay ôm chặt chính mình.
Một Dung Nhan thật sự không tưởng xen vào chuyện của Sở Hạ Đề một chút nào nữa, thẳng đến khi nàng ấy liên tục hắt hơi mười mấy cái, Mộ Dung Nhan ở một bên nhắm mắt dưỡng thần không thể nhịn được nữa chỉ vào nàng, nói: "Ngươi cởi y phục ra cho ta!"
Sở Hạ Đề trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Nhan, lắp bắp hỏi: "Ngươi...ngươi nói gì?"
Lần này nàng tuyệt đối hoài nghi mình nghe lầm, nào có ai lại vô liêm sỉ như thế, công khai đưa ra loại yêu cầu vô lý này.
"Ý của ta là, cởi y phục ướt của ngươi ra, hong khô rồi hẵn mặc vào, bằng không ngươi còn tiếp tục như vậy sẽ nhiễm bệnh nặng, chẳng phải trước đó ta cứu ngươi uổng công sao." Mộ Dung Nhan cũng hiểu lời ban nãy mình nói có chút đường đột, liền cẩn thận giải thích.
Sở Hạ Đề toàn thân ướt đẫm, gió lạnh từ bốn phương tám hướng theo khe cửa thổi tới người mình, đâu có dễ chịu, nhưng dù sao cũng không thể ở trước mặt Mộ Dung Nhan cởi y phục chứ. Nàng đỏ mặt, lắp bắp: "Kia vạn nhất ngươi...ngươi..."
Mộ Dung Nhan thế này mới hiểu được, Sở Hạ Đề là cố kỵ mình. Nàng thiếu chút nữa quên ở trong mắt Sở Hạ Đề, mình là "nam nhân". Nàng xấu hổ nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không nhìn ngươi..."
Bỗng nhiên Mộ Dung Nhan linh quang chợt loé, có rồi, nàng cởi áo khoác ra, tìm mấy cành cây chống đỡ, để ở giữa mình và Sở Hạ Đề, rồi lại lấy một mảnh vải che hai mắt mình, sau đó nói với Sở Hạ Đề: "Thế nào? Như vậy vạn vô nhất thất rồi chứ!"
Sở Hạ Đề len lén phất phất tay trước mặt Mộ Dung Nhan đang bịt mắt, lại làm cái mặt quỷ, thấy người kia quả thật không phản ứng, hẳn là không nhìn thấy mình, mới yếu ớt "ừ" một tiếng, sau đó chậm rãi cởi y phục.
"Phải rồi." Mộ Dung Nhan đột nhiên mở miệng.
Lúc này, y phục của Sở Hạ Đề đang cởi được một nửa, nàng vội vàng kéo đồ lên, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi thấy ổn thì nói với ta một tiếng, đem hai tay để vào lòng bàn tay của ta, ta truyền chút nội lực cho ngươi." Nói xong, song chưởng của Mộ Dung Nhan liền từ dưới áo khoác đưa lại.
Sở Hạ Đề sửng sốt một chút, tiếp đó liền hiểu được, hắn là sợ mình cảm lạnh, lập tức trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Sở Hạ Đề đem ngoại sam cùng nội y ướt đẫm đều cởi bỏ, lộ ra da thịt tuyết trắng phấn nộn, chỉ chừa lại một chiếc quần lót. Nàng thẹn thùng đem hai tay mình đặt vào lòng bàn tay cực nóng của Mộ Dung Nhan, liền thấy một cỗ nhiệt khí chậm rãi chảy vào cơ thể mình. Chỉ một lúc sau, liền cảm thấy trăm mạch toàn thân đều được sưởi ấm.
Sở Hạ Đề cảm thụ được độ ấm trong lòng bàn tay Mộ Dung Nhan, theo dõi hai tay hắn mà suy nghĩ xuất thần. Bàn tay của nam tử Yên quốc đều ôn nhuận như ngọc giống vậy sao?
Cũng không biết trải qua bao lâu, Sở Hạ Đề lại cứ thế tay trong tay Mộ Dung Nhan ngủ thiếp đi. Tuy Mộ Dung Nhan không ngủ, nhưng cũng hết sức chăm chú điều tức vận khí, nhắm mắt dưỡng thần.
Cho nên tuy hai người đều có võ công, lại không nghe được tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
Thẳng đến không thiếu tiếng bước chân đều đến trước cửa, thế này Mộ Dung Nhan mới nghe động tĩnh, thu lại hai tay, mà Sở Hạ Đề mất đi đôi bàn tay ấm áp kia, cũng mạnh mẽ tỉnh dậy.
Chỉ nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh quen thuộc: "Trong phòng này hình như có ánh lửa, chúng ta vào xem đi, xem có phải điện hạ ở bên trong hay không."
Mộ Dung Nhan tháo miếng vải che mắt, thầm nghĩ không ổn, Sở Hạ Đề sợ là không kịp mặc y phục!
Nháy mắt khi người kia đá cửa mà vào, Mộ Dung Nhan liền kéo áo khoác của mình đang treo trên gậy gỗ xuống, phủ lên tấm lưng trần của Sở Hạ Đề, sau đó ôm nàng vào lòng, dùng thân thể mình chắn đi cảnh xuân vô hạn của nàng.
Dương Đại Vĩ cùng hai binh lính phía sau nghẹn họng nhìn trân trối vị Thất điện hạ của Đại Yên thế nhưng lại cùng nữ tử Hung Nô kia ôm nhau, hơn nữa xem tình cảnh, nữ tử kia hẳn là để trần thân thể. Trong nhất thời, hắn đứng trước cửa, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Các ngươi còn không đi ra ngoài?!" Mộ Dung Nhan cảm nhận được nữ tử trong lòng lạnh run, liền vội vàng lên tiếng.
Dương Đại Vi thế này mới như ở trong mộng mới tỉnh, cái mặt ngăm đen đỏ bừng, hắn vội vàng đóng cửa lại, rồi dẫn theo hai gã binh lính nhanh chóng lui xa vài bước.
Mà binh lính canh giữ bên ngoài không rõ tình huống đều xông tới, hỏi: "Dương đại nhân, trong phòng làm sao vậy?"
Dương Đại Vi là người thành thật, sao có thể nói ra tình cảnh mình vừa rồi nhìn thấy, nghẹn một lúc lâu sau mới nói: "Các ngươi đừng hỏi..."
Nhưng hai gã binh lính kia, lại đều có vẻ miệng không giữ được.
Trong đó một binh sĩ nhẹ giọng nói: "Thất điện hạ của chúng ta đang cùng mỹ nhân Hung Nô kia 'làm việc', thực đúng là cái gọi đại nạn không chết, tất có diễm phúc!"
"Ah, không phải Đại Yên có quân lệnh, không thể gian dâm nữ tử sao?"
Một binh lính khác lập tức nói: "Thất điện hạ của chúng ta đâu có, rất rõ ràng chính là nữ tử Hung Nô kia chủ động yêu thương nhung nhớ...Vậy thì đương nhiên không xem như..."
Đang nói chuyện, Mộ Dung Nhan sắc mặt không tốt từ trong phòng đi ra, binh lính này lập tức liền cúi đầu, không dám nói thêm một chữ. Dù sao đối phương là Hoàng Tử, ai cũng không có gan lớn đến mức ở trước mặt hắn khua môi múa mép.
"Họ Mộ Dung, ngươi tốt nhất quản cho tốt miệng đám binh lính của ngươi, bằng không ta sẽ thay ngươi đem đầu lưỡi bọn hắn cắt bỏ!" Lúc này, Sở Hạ Đề cũng mặc y phục, từ trong phòng đi ra, sắc mặt thoạt hồng thoạt trắng. Nàng oán hận nói với Mộ Dung Nhan, sau đó xoay người rời đi.
"Điện hạ, liền cứ như vậy thả nàng đi sao?" Dương Đại Vi nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Hạ Đề dần dần đi xa, hỏi.
"Bằng không, ta nên bắt nàng lại làm con tin sao?" Mộ Dung Nhan nhìn Dương Đại Vi, lại nghiêm mặt nói: "Đại Yên ta đánh giặc, không cần dựa vào bắt một nữ nhân làm con tin."
"Rõ." Dương Đại Vi thấp giọng đáp.
Hết chương 31
- ----------------------------------
Bách Linh: sao ghét truyện nữ phẫn thế nhở, vừa đọc vừa phải cố tưởng tượng gương mặt Mộ Dung Nhan nữ tính 1 chút, ko thì có cảm giác đang đọc ngôn tình, xưng hô cũng khó nữa chứ =.=