Bất tri bất giác, lại qua hơn nửa tháng, tháng chạp tới rồi.
Sáng sớm hôm đó, thành nam của Yên kinh, giáo trường trung ương, năm nay cuộc thi tuyển của khoa thi võ sắp bắt đầu.
Yên Chiêu đế có xu hướng trọng võ khinh văn, lần này cũng tự mình tới giáo trường, muốn khâm điểm tam giáp kim khoa cuộc thi võ năm nay.
Hắn ngồi ở vị trí cao nhất trên giáo trường, chúng thành viên hoàng thất và văn võ bá quan ngồi bên dưới, bên ngoài giáo trường đứng đầy cấm vệ quân.
Bất quá, thất điện hạ và Trưởng Công chúa đồng thời cáo bệnh nhẹ, không đến.
Hai người bọn họ đương nhiên không muốn bị Cố Hàn nhận ra, huống hồ dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, cuộc thi luận võ này đâu có ai có thể đánh thắng được Cố Hàn, cho nên cũng không cần thiết phải xem, đỡ đến lúc đó còn phải nhìn thấy cái mặt đắc chí làm người ta phiền lòng của hắn.
Khi Cố Hàn dáng vẻ thư sinh nghèo kiết hủ lậu xuất hiện ở trung ương giáo trường, không ít người đều hoài nghi hắn có phải đi nhầm địa phương không. Giám quan phải xác nhận lại danh sách mãi mới chịu để hắn vào tràng tham gia so đấu.
Đám đại hán thân thể vạm vỡ đầu bóng lưỡng ở đương trường nhìn thấy Cố Hàn thoạt trông yếu đuối tiến vào tràng, tất cả đều cười ha hả không ngừng.
Mà Cố Hàn lại vân đạm phong khinh buông một câu: "Ai nha, quên ăn sáng rồi, hiện tại trong bụng đói quá, không thì các người đều cùng nhau tiến lên đi, chúng ta chấm dứt sớm, sớm về nhà ăn cơm."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cho rằng tên thư sinh này nhất định đập đầu hỏng rồi, muốn tìm chết mà!
Vị giám quan kia tâm không đành lòng, liền chỉ vào một đống vũ khí trên cái giá đặt một bên giáo trường, tốt bụng nói với hắn: "Ngươi có muốn chọn một món vũ khí trước không?"
Cố Hàn nhướng mày cười, rút từ thắt lưng ra một cây quạt, nói: "Không cần, ta tự mang theo vũ khí rồi."
Lời này vừa ra, toàn trường ồn ào cười to một trận, ngay cả Chiêu đế cũng không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ, tiểu tử này có điểm ý tứ, chỉ không biết là thật sự có bản sự, hay đơn thuần là hạng người cuồng vọng hư vô.
Vì thế, Chiêu đế hơi hơi gật đầu, giám quan liền lập tức đánh vang kim la*, ý bảo cuộc tỷ võ bắt đầu.
(*cái chiêng bằng vàng)
Cố Hàn thật sự cầm cây quạt cũ nát của mình ra, đi tới trung ương giáo trường, xoè quạt, không kiên nhẫn phất hai cái, nói với mọi người: "Còn chờ gì nữa? Chậm trễ bữa trưa thì không tốt lắm đâu."
Một đại hán tay cầm lang nha bổng thật sự nhịn không được nữa, xông ra trước một bước, giận dữ hét lên: "Lão tử ngày thường nhìn không vừa mắt nhất chính là mấy tên tiểu bạch kiểm miệng lưỡi trơn chu như ngươi. Mau ăn một bổng của gia gia!" Nói xong liền cầm lang nha bổng trong tay mạnh mẽ vung về phía mặt Cố Hàn.
Các vị đại nhân bên ngoài tràng đều vội vàng dùng tay áo che mắt, sợ phải nhìn một màn máu me tàn nhẫn.
Nhưng mà trong khoảnh khắc đó, trong tràng lại truyền đến thanh âm lười biếng của Cố Hàn: "Vị huynh đài này cũng chưa ăn sáng giống tại hạ à? Sao đánh như gối bông, không chút khí lực nào thế?"
Chỉ thấy Cố Hàn lấy chiếc quạt chặn lại thế công của lang nha bổng, đại hán kia mặt đỏ lên, lại vô luận dùng sức thế nào thì lang nha bổng cũng không di chuyển được mảy may...Cố Hàn đột nhiên mỉm cười với đại hán kia, cây quạt trong tay đang kìm giữ lang nha bổng nhẹ nhàng chuyển động, thế nhưng lại mạnh mẽ khiến cho đại hán kia phải buông tay. Thắng bại lập tức phân.
Đại hán kia trong nháy mắt mồ hôi ướt đẫm trước ngực lẫn sau lưng, sợ tới mức vẫn không nhúc nhích, không dám coi thường Cố Hàn nữa.
Cố Hàn nhẹ nhàng lay động cây quạt, đắc ý dào dạt nói: "Còn có ai muốn tới khoa tay múa chân nữa, nếu đều không có, chính là cam chịu ta thắng nha?"
"Giỏi một tay 'Hồng vũ phiên thái đấu'!" Lúc này, từ dưới đài đột nhiên truyền đến một âm thanh trong trẻo.
Cố Hàn vừa nghe có người nói ra chiêu số môn phái của mình, lập tức giật mình kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên anh khí cầm trong tay bảo kiếm, mặc hoa phục xanh lục từ một bên ngoài tràng sải bước lên đài.
Chiêu đế nhìn thấy thiếu niên kia lên đài, ý cười trên mặt càng sâu.
Thiếu niên kia nhẹ nhàng chắp tay nói: "Tại hạ Nam Cung Chính Hiên, sư thừa phái Thanh Thành, chưởng môn Huyền Chí, ra mắt công tử phái Hàn Sơn!"
Cố Hàn nhướng mày đáp: "A, nguyên lai là sư huynh phái Thanh Thành, trách không được có thể nhận biết chiêu số của tại hạ. Sư huynh cũng đến tranh chức Võ Trạng Nguyên sao? Kia tại hạ liền đem vị trí Trạng Nguyên này tặng cho sư huynh là được rồi, ta tuỳ tiện làm Bảng Nhãn hay Thám Hoa gì cũng được."
Lời này vừa nói ra, dưới đài lại một mảnh huyên náo, giám quan khẽ quát Cố Hàn: "Tiểu tử ngươi không thể vô lễ, vị này là đương kim tiểu Hầu gia của quý phủ Trấn Nam Hầu, cháu ngoại của bệ hạ!"
"A, sư huynh đã là hoàng thân quốc thích, kia đương nhiên chướng mắt danh Võ Trạng Nguyên này, vậy thì lên đài làm gì?"
"Đương nhiên là muốn luận bàn với công tử ngươi một chút!" Nam Cung Chính Hiên cất cao giọng nói.
Nguyên lai, chưởng môn Huyền Chí của phái Thanh Thành cùng người sáng lập phái Hàn Sơn – Dịch Vân từng là sư huynh đệ đồng môn. Tính cách hai người hoàn toàn bất đồng. Huyền Chí an thủ bổn phận, chỉ biết kiên định chăm chỉ học võ công của môn phái, mà Dịch Vân lại tâm tư nhanh nhạy, thích tự nghĩ ra chiêu thuật, là một kỳ tài võ học.
Cuối cùng tiền nhiệm chưởng môn vẫn đem ngôi vị trưởng môn truyền cho Huyền Chí quen thói làm đến nơi đến chốn, nhưng Dịch Vân không phục, đấu ba ngày ba đêm với Huyền Chí, cuối cùng đả bại Huyền Chí, nhưng Dịch Vân cuối cùng lại không muốn vị trí chưởng môn kia, ngược lại ly khai phái Thanh Thành.
Trước khi đi, Huyền Chí hỏi hắn vì sao lại làm thế, hắn nói, ta đã không còn muốn vị trí chưởng môn này nữa, ngươi cứ giữ lấy cho tốt đi, ta muốn đi sáng lập một môn phái lợi hại hơn cả phái Thanh Thành. Đó chính là Hàn Sơn phái sau này.
Nghe nói, bởi vì tính cách Dịch Vân thích đứng riêng một ngọn cờ, cho nên cực ít khi thu đồ đệ, bởi vì rất khó có người gặp được, cho nên người trong võ lâm chỉ biết Hàn Sơn phái có một Dịch Vân, về phần hắn có mấy đồ đệ, là nam hay nữ, tất cả đều một mực không biết.
Câu nói của Dịch Vân "Ta muốn sáng lập một môn phái còn lợi hại hơn phái Thanh Thành", lời cuồng ngôn này trở thành cái gai trong lòng đệ tử phái Thanh Thành. Nam Cung Chính Hiên là quan môn đệ tử của Huyền Chí, thật vất vả mới có thể gặp được Cố Hàn – môn đồ phái Hàn Sơn, đương nhiên không muốn buông tha cho cơ hội này, muốn thay sư phụ giải mối nhục năm xưa.
"Ta là đến thi Võ Trạng Nguyên, cũng không phải ước hẹn đánh nhau cùng ngươi, ta không đánh với ngươi." Cố Hàn hơi hơi lắc đầu.
"Chớ không phải công tử sợ sao? Nếu thật sự sợ, liền thỉnh công tử trở về nói cho sư phụ ngươi một tiếng, sớm ngày đến phái Thanh Thành, nhận thua với chưởng môn Huyền Chí đi!" Nam Cung Chính Hiên nói khích.
"Ngươi có kích ta cũng vô dụng, không đánh chính là không đánh." Cố Hàn lại phát huy bản tính mặt dày mày dạn của mình.
"Một khi đã như vậy, ta đành đắc tội!" Nam Cung Chính Hiên thấy lời mình nói thế nhưng lại không kích thích được Cố Hàn, nên trực tiếp rút kiếm ra khỏi vỏ, tư thế oai hùng nhảy lên, đâm về phía Cố Hàn.
Cố Hàn vội vàng di chuyển thân mình, né tránh một kiếm giống như lưu tinh. Nam Cung Chính Hiên vừa thấy một kiếm không trúng, lại tiếp liên hoàn tam kiếm, vừa nhanh, độc, lại chuẩn đâm về phía huyệt đạo của đối phương.
Một kiếm cuối cùng, Cố Hàn thấy không thể né tránh, đành phải xuất quạt ra chắn. "Xoẹt" một tiếng, cây quạt kia đương trường bị bảo kiếm của Nam Cung Chính Hiên chém thành hai đoạn.
"Được rồi được rồi, ta thua, không đánh! Cây quạt quý giá nhất của ta cũng hỏng rồi!" Cố Hàn vừa nhảy ra sau mấy bước, vừa hét lớn.
"Mau xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi!" Nam Cung Chính Hiên cũng không định khinh địch mà buông tha Cố Hàn như vậy, rút kiếm lại muốn đâm hắn.
"Được rồi, Hiên nhi, điểm đến là dừng, đừng làm bị thương Võ Trạng Nguyên của trẫm." Lúc này, Yên Chiêu đến nhàn nhạt lên tiếng.
Nam Cung Chính Hiên nghe được Chiêu đế lên tiếng, đành phải lặng yên thu kiếm, hung hăng trừng mắt liếc Cố Hàn một cái, rồi lại quay trở lại ngồi dưới đài ngoài tràng.
Cứ như thế, Cố Hàn hữu kinh vô hiểm, lấy cái giá đắt là tổn thất một cây quạt, thuận lợi đoạt được hàm tân khoa Võ Trạng Nguyên.
Mộ Dung Nhan vừa nhận được tin tức phụ hoàng ở ngay trên giáo trường khâm điểm Cố Hàn làm Võ Trạng Nguyên, chờ phu tử chân trước vừa đi, nàng cũng dẫn theo Mộ Dung Tình và Lãnh Lam Ca xuất cung đi tới Vọng Nguyệt Lâu chúc mừng Cố Hàn.
Vốn Mộ Dung Nhan thầm nghĩ mang một mình Lãnh Lam Ca đi, nhưng Mộ Dung Tình lại ở một bên ngượng ngùng nói bâng quơ, lúc thì nói ở trong cung rất nhàm chán, khi lại nói đồ ăn ở Vọng Nguyệt Lâu ngon hơn ở Ngự Thiện Phòng...
Mộ Dung Nhan không khỏi nhướng mày hỏi: "Lần trước không phải ngươi nói không bao giờ muốn gặp lại cái tên vô lại kia sao?"
"Ta...ta cũng không phải vì muốn gặp hắn! Ta...chỉ là muốn đi chơi cùng Lam Ca tỷ tỷ, không được à?! Chờ tỷ tỷ nàng sau này gả cho ngươi, các ngươi sẽ có thời gian ở bên nhau!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tình ửng hồng, phản bác.
"Ngươi...ngươi nha đầu này ăn nói không biết giữ mồm miệng gì cả, thực sự cũng chỉ có ba tấc lưỡi không xương kia của Cố huynh mới có thể trị được ngươi!" Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Nhan đỏ lên, bất đắc dĩ nói, lại lặng yên ngoái đầu nhìn về phía Lãnh Lam Ca, thầm nghĩ, cũng không biết nàng ấy có muốn gả cho ta hay không, sau khi gả cho ta lại phải làm thế nào mới tốt, thân phận của ta nên nói với nàng ấy thế nào...Nhất thời suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại bất giác thở dài một hơi.
Lãnh Lam Ca không biết trong lòng Mộ Dung Nhan suy nghĩ gì, thấy người kia thở dài, chỉ nghĩ hắn còn đang do dự xem có nên dẫn theo Mộ Dung Tình xuất cung không, liền cười nói: "Điện hạ đưa Công Chúa đi theo đi, Lam Ca cũng rất thích có Công Chúa cùng đi."
"Thất tẩu tốt nhất!" Mộ Dung Tình nghe Lãnh Lam Ca nói đỡ cho mình, lập tức nhảy nhót đến bên cạnh nàng, ôm lấy tay nàng.
Nghe Mộ Dung Tình thốt ra những lời ấy, Lãnh Lam Ca cũng hai má ửng hồng, sẵng giọng: "Công Chúa đúng là rất ba hoa."
Như thế, ba người liền cùng nhau đi đến Vọng Nguyệt Lâu trước.
"Ha ha, Cố huynh quả nhiên không ngoài dự liệu, đoạt đầu bảng, thật sự rất đáng mừng!" Mộ Dung Nhan vừa thấy Cố Hàn đến liền chắp tay tiến lên cười chúc mừng.
Vừa nói lại phát hiện bộ dáng Cố Hàn vẻ mặt có phần không mấy hứng thú vui vẻ, không khỏi buồn bực hỏi: "Thế nào, thắng quá dễ dàng, cảm thấy không có ý nghĩa?"
"Mộ huynh...cây quạt của ta rách rồi..." Cố Hàn chỉ vào cái bàn, trầm thấp nói.
Mộ Dung Nhan theo cánh tay hắn nhìn qua, liền thấy cây quạt cũ nát mà Cố Hàn hay mang theo người đã bị gãy thành hai đoạn nằm trên bàn.
"Ồ, cây quạt nát này rốt cục cũng gãy, thế thì có gì ngạc nhiên?"
"Nó theo ta mười năm rồi, tại hạ đối với nó tình thâm ý trọng...Đều do cái tên kêu Nam Cung Chính Hiên kia! Đã nói không muốn đánh với hắn, lại còn muốn khí thế bức nhân! Thật sự đáng giận quá mà!" Cố Hàn có chút bực bội than vãn.
Vừa nghe đến tên Nam Cung Chính Hiên, nhãn tình Mộ Dung Tình lập tức sáng lên, kêu to: "A, Nam Cung biểu...công tử về rồi?" Mộ Dung Nhan vừa nghe nàng suýt chút nữa hô lên câu "Nam Cung biểu ca", liền vội vàng nhéo cánh tay nàng, mới làm cho nàng lập tức sửa miệng.
"Cái gì mà Nam Cung biểu công tử...Mộ cô nương quen người này sao?" Cố Hàn ngẩng đầu khó hiểu hỏi.
"A...chỉ là từng có duyên vài lần gặp gỡ, nghe nói hắn luônhọc võ trên núi Thanh Thành, thì ra đã trở lại sao..." Mộ Dung Tình hiếm khi lộ ra tia thẹn thùng của thiếu nữ.
Mộ Dung Tình vẫn luôn rất ngưỡng mộ vị biểu ca võ nghệ cao cường đó, cảm thấy hắn lợi hại hơn mấy tên ca ca chỉ biết khoa tay múa chân của mình.
"Đúng, hắn đã trở lại...Vừa về đã đánh gãy cây quạt của ta! Cây quạt của ta lại không trêu chọc hắn, hắn vì sao phải tâm ngoan thủ lạt như thế chứ..." Cố Hàn nức nở nói.
Trong một lúc, ba người Mộ Dung Nhan đều không biết nói gì chống đỡ.
Nửa ngày sau, Mộ Dung Nhan mới chậm rãi nói: "Như vậy đi, tại hạ tìm một cây quạt tốt hơn tặng cho Cố huynh ngươi là được, ngươi cũng đừng uể oải như vậy nữa..."
"Cũng không phải ngươi phá hư cây quạt của ta, cần gì ngươi phải tặng, về sau ta cùng tên Nam Cung Chính Hiên đó ở trong triều làm quan, tự nhiên có cơ hội nhìn thấy hắn, ta không thể không làm cho hắn đền!" Cố Hàn căm giận nói.
"Hừ, Nam Cung công tử sao lại đi chấp nhặt với tên vô lại như ngươi chứ." Lúc này, Mộ Dung Tình ở một bên lạnh lùng nói chen vào.
"Hừ, nếu hắn không đền quạt cho ta, ta đây cũng...ta đây cũng bẻ gãy bảo kiếm của hắn, cái này gọi là có thù tất báo!" Cố Hàn không phục trả lời.
"Được rồi, hôm nay dù sao cũng là ngày vui, mừng cho Cố huynh ngươi trở thành Võ Trạng Nguyên của Đại Yên. Chúng ta phải chúc mừng mới phải, đừng nghĩ những chuyện quá khứ làm mất hứng đó nữa." Mộ Dung Nhan thực cảm thấy không biết nói gì với cái tên Cố Hàn tính tình cổ quái này nữa.
Đúng lúc đó, tú bà Vọng Nguyệt Lâu đi tới, cười hì hì nói: "Ai nha ai nha, nghe nói hôm nay là ngày tốt vị Cố công tử này đạt đầu bảng, hoa khôi của bổn điếm là Tử Yên cô nương muốn đặc biệt vì nhóm của Cố công tử đàn một khúc, để biểu lộ chúc mừng, không biết Cố công tử thấy thế nào?"
Không biết vì sao, tú bà lại đặc biệt nhấn mạnh mấy tiếng "nhóm của Cố công tử".
"Ah, Tử Yên cô nương muốn...muốn gảy một khúc tặng cho tại hạ?! Chuyện này...này đương nhiên là quá tốt rồi!" Cố Hàn lại hoàn toàn không phát giác, lập tức vẻ sa sút hoàn toàn bay sạch, vui vẻ đến nỗi đuôi lông mày nhếch lên.
"Đúng là tên vô lại háo sắc!" Mộ Dung Tình ở một bên cắn khoé môi, thấp giọng mắng.
Bất quá Cố Hàn đã muốn vui vẻ đến lâng lâng, căn bản không nghe thấy tiếng mắng của Mộ Dung Tình.
Mộ Dung Nhan do dự nhìn về phía Lãnh Lam Ca, thấp giọng hỏi nàng: "Ca nhi, chúng ta có đi nghe không?"
Mà Lãnh Lam Ca lại nghe ra huyền cơ trong lời tú bà nói, lập tức hung hăng trừng mắt lườm Mộ Dung Nhan một cái, nhướng mày nói: "Đi, sao có thể không đi chứ, người ta đã đến mời, nếu không đi, lại chẳng phải sẽ cô phụ một phen hảo ý của Tử Yên cô nương người ta sao." Trong giọng nói cũng nhấn mạnh bốn chữ "một phen hảo ý".
Mộ Dung Nhan không hiểu gì cả khi đột nhiên bị Lãnh Lam Ca trừng mắt liếc một cái, lập tức sợ tới mức không dám nói nhiều, yên lặng đi theo sau mọi người, cùng tú bà đi đến một đình các hoa lệ đằng sau hậu viện của Vọng Nguyệt Lâu.
Nha hoàn đứng hai bên sườn đình các thấy tú bà dẫn đoàn người Cố Hàn đi tới, liền chậm rãi cuốn bức rèm nguyên bản đang che lấp cảnh tượng trong đình các lên.
Mọi người chỉ thấy Tiêu Tử Yên đã ngồi ngay ngắn trước đàn tranh trong đình, như trước vẫn một thân áo dài tím phiêu dật, tú nhã thoát tục, hai mắt như một hồ nước trong, liếc một cái liền dừng lại trên người Mộ Dung Nhan, nhưng lại thoáng thấy Lãnh Lam Ca bên cạnh, liền rất nhanh thu hồi ánh mắt, chậm rãi đứng dậy, từ tốn cúi chào, rồi nhẹ giọng nói: "Tử Yên nghe nói hôm nay là ngày tốt Cố công tử đề tên trên bảng vàng, cho nên đặc biệt dâng lên một khúc, cùng quân thưởng thức." Nói xong, liền ra ý bảo mọi người ngồi xuống.
Cố Hàn cười đến nỗi miệng sắp không khép lại được: "Đa tạ Tử Yên cô nương để tâm tới Cố mỗ như thế!"
Tiêu Tử Yên đạm nhiên cười, lại ngồi xuống, ngọc thủ nhẹ nhàng gảy dây đàn, liền bắt đầu tao nhã lướt trên cổ tranh.
Mộ Dung Nhan cẩn thận nghĩ, đây xem như lần thứ ba nghe được Tiêu Tử Yên đánh đàn, nhưng làn điệu lần này lại hoàn toàn không nhẹ nhàng hoặc dâng trào giống hai lần trước, mà lại mang theo một loại đau thương nhàn nhạt, phảng phất như có một nữ tử ở bên tai ngươi nhẹ nhàng thủ thỉ lòng tương tư đợi chờ không được, làm người ta nghe xong cảm thấy không hiểu sao trái tim nặng nề kìm hãm, tình không biết nảy sinh từ khi nào, nhưng nghẹn lại không thể nói ra.
Tất cả mọi người nín thở ngưng thần tinh tế lắng nghe, trong thời gian ngắn, đều rung động, ngay cả Cố Hàn và Mộ Dung Tình vốn là kiểu người không biết sầu lo buồn khổ cũng không khỏi một trận thần thương, thổn thức không thôi.
Đang lúc lắng nghe, Mộ Dung Nhan lặng yên ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Tử Yên, lại phát hiện nàng ấy cũng đang nhìn mình, sóng mắt lưu chuyển, tha thiết ẩn tình, như khóc như mộ, như oán như tố, thế nhưng lại không khác biệt lắm với thoáng kinh hồng khi thấy Lãnh Lam Ca xướng [Việt nhân ca].
Mộ Dung Nhan lập tức trong lòng kinh hãi, xuống quýt cúi đầu, không dám nhìn nữa, trong lòng lại một trận khẩn trương...sao...thế nào lại như vậy? Nhất định là ta nhìn lầm, nàng ấy nhất định là coi trọng Cố huynh...Dù cố tình nghĩ thế nhưng thế nào cũng không dám ngẩng đầu lên xác nhận.
Đúng lúc này, bàn tay Lãnh Lam Ca lại nhẹ nhàng đặt lên tay mình, Mộ Dung Nhan vừa cảm thấy có chút kinh ngạc, giây tiếp theo liền đau đến suýt nữa hét to.
Mộ Dung Nhan quay mặt qua, khó hiểu nhìn về phía Lãnh Lam Ca, chỉ thấy nàng bất động thanh sắc nhìn Tiêu Tử Yên đang gảy đàn, nhưng trên tay lại tăng khí lực, sống chết nhéo lòng bàn tay mình...
Vì thế, Mộ Dung Nhan vẻ mặt co quắp nghe xong nửa khúc sau, trong lòng lại thầm kêu khổ, đau đến hít vài ngụm khí lạnh.
Một khúc kết thúc, Tiêu Tử Yên chậm rãi đứng lên, lại hướng mọi người cúi chào.
Cố Hàn cũng đứng dậy, lệ nóng doanh tròng, thổn thức nói với Tiêu Tử Yên: "Tử Yên cô nương...thì ra...thì ra nàng đối với tại hạ thế nhưng lại tình thâm đến thế...Tại hạ không có cách nào để báo đáp, xem ra chỉ có thể lấy thân báo đáp..."
Lúc này Tiêu Tử Yên lại trong lòng chua xót, vừa định mở miệng uyển chuyển cự tuyệt, lại bị Mộ Dung Tình ở một bên vẻ mặt châm chọc mở miệng nói trước: "Chậc chậc, người nào đó cũng không biết tự tiểu một bãi rồi tự soi chính mình đi, giữa ban ngày ban mặt còn mơ mộng cái gì?!"
Cố Hàn nghe xong, lập tức cũng không cam yếu thế, đáp trả một câu: "Ai nha, Tình nhi cô nương nói những lời này có hai nơi không ổn. Thứ nhất, tại hạ là quân tử, sao có thể tuỳ chỗ đi tiểu? Thứ hai, là ai quy định ban ngày không thể nằm mộng?"
"Ngươi...ngươi tên vô lại này!" Mộ Dung Tình bị Cố Hàn khua môi múa mép, tức giận đến nỗi đầu bốc khói.
"Xì" một tiếng, Tiêu Tử Yên không khỏi bật cười: "Tử Yên cảm thấy, Cố công tử cùng vị Tình nhi cô nương này thật ra lại là tuyệt phối."
"Tử Yên cô nương, ngươi cự tuyệt tại hạ không sao cả, nhưng không thể làm nhục tại hạ. Tuyệt phối với nha đầu này, quả thực chính là vũ nhục thưởng thức của tại hạ...Ai ui!"
Mộ Dung Tình không thể nhịn được nữa, một bước đá trúng mông Cố Hàn, nổi giận mắng: "Phi, tuyệt phối với loại vô lại như ngươi, mới là bản...bản cô nương vô cùng nhục nhã!"
Cố Hàn xoa xoa cái mông bị đá, nhướng mày nói: "Ngươi xem, Tình nhi cô nương, đây lại là ngươi không đúng. Cái gọi là quân tử động khẩu không động thủ, tuy ngươi không giống tiểu nữ tử tí nào, nhưng không thể tuỳ ý động thủ động cước với nam tử...Ai ui, ngươi thế nào lại còn..."
Mộ Dung Tình quả thực cũng bị tên vô lại này chọc tức phát điên rồi, đuổi theo Cố Hàn đánh, Cố Hàn lại không thể xuống tay với tiểu nha đầu này, cũng chỉ đành ôm đầu chịu đánh.
Rất nhanh, hai người đó liềnđuổi đánh nhau, chạy ra khỏi đình các.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong đình chỉ còn lại ba người Mộ Dung Nhan, Lãnh Lam Ca và Tiêu Tử Yên.
Ba người đều im lặng không lên tiếng, Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy bầu không khí quỷ dị vạn phần yên tĩnh này sắp khiến mình nghẹn chết, ước gì Cố Hàn cùng Mộ Dung Tình lại đứng ở chỗ này ầm ý mấy trăm hiệp thì tốt hơn.
Thật lâu sau, nàng mới ngượng ngùng nói: "Đa tại Tiêu cô nương hôm nay khoản đãi một khúc đàn, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta phải về..."
"Được..." Tiêu Tử Yên cúi đầu đáp lời, lòng nổi lên chua xót. Hắn nói "chúng ta", đương nhiên là chỉ hắn và vị Lãnh cô nương này...
Nhìn bóng dáng hai người nắm tay nhau rời đi, Tiêu Tử Yên chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc toàn thân mất khí lực, ngã ngồi trước đàn, nước mắt cuối cùng giống như trân châu đứt dây, rào rào nhỏ xuống đàn.
Ngươi đến tột cùng có biết, ta tương tư tận xương như thế là vì ai?
Hết chương 13
- ---------------------------------
Bách Linh: Thấy bóng dáng Nhã Hề đâu đây...