Vào ngày cuối cùng của mùa xuân, cuối cùng ta đã trở lại Yên Kinh.
Có lẽ là bởi vì mùa đông này đặc biệt dài dằng dặc, không nghĩ tới ở thời điểm này, vẫn còn có một mảng lớn hoa lê nở rộ quật cường hàn hương, trắng tinh như tuyết.
Gió nhẹ thổi qua, hoa lê bay lả tả, bay lả tả, lại cực kỳ giống từng trái tim điêu linh tàn tâm.
Một năm trước, mọi thứ dường như như ngày hôm qua. Mùa xuân năm Bình Trị thứ hai mươi lăm, quân Yên và Hung Nô hội chiến trên đỉnh Tử Xuyên, lấy ít thắng nhiều, Hung Nô đại bại.
Mà sau trận Tử Xuyên, Yên Thái tử trọng dụng Tương Vương chính tay đâm công chúa định quốc, thế cục thay đổi lớn, Hung Nô liên tiếp bại lui, cuối cùng lui binh ba trăm dặm ở Yên Môn Quan.
Cùng năm đó, Yên Thái tử Huyền cầm hổ phù quốc tỷ đăng cơ tại Ký Châu, xưng Yên Cảnh Đế, niên hiệu Thuận Trinh, danh chính ngôn thuận thảo phạt nghịch vương Mộ Dung Huy.
Trải qua một năm long trời lở đất, cửa thành Yên Kinh cuối cùng cũng bị công phá triệt để, đại quân giết trở lại hoàng cung Tử Cấm Thành, Sở vương * mà chết, đồng đảng đều bị tội tru di cửu tộc, trong đó cũng bao gồm Nam Cung thế gia quyền khuynh nhất thời, chỉ có Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ may mắn thoát tội.
Đến lúc này, nghịch tặc họa quốc đều bị triệt hạ tận gốc, giang sơn xã tắc cuối cùng quy vào trong tay áo người nọ.
Mà ta, cũng là hôm nay, leo lên vị trí hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ vạn người ngưỡng mộ.
Tế thiên đài, cờ tung bay, sắc vàng sáng tỏa ra uy nghiêm hoàng gia, văn võ cả triều, đều quỳ xuống chờ ở bên cạnh.
Nhưng không có ai rõ ràng hơn ta, loại màu sắc chỉ thuộc về hoàng gia này, rốt cuộc che giấu bao nhiêu huyết lệ cùng âm mưu.
Mái tóc đen được búi thành búi tóc phượng, đầu đội cửu long cửu phượng quan, mặc phượng bào đỏ thẫm, phía trên châu ngọc từng đống, phượng hoàng thêu tơ màu vàng giương cánh muốn bay, váy dài đứng sau lưng hơn mấy trượng, toàn bộ đều do cung nữ kính cẩn cẩn thận từng tí nâng lên.
Tiếng chuông đồng loạt vang lên, nhã nhạc cao tấu. Thiên tử đứng ở thượng vị, thân mang long bào minh hoàng từ trên cao nhìn xuống mỉm cười với ta, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra loại tình dục trần trụi nhất của nam nhân đối với nữ nhân, thậm chí không che dấu chút nào.
Ánh mắt như vậy làm cho người ta chán ghét, lại không có cách nào trốn tránh.
Hiện giờ, hắn là vua của một quốc gia có thể hô phong hoán vũ, nhưng ta, mặc dù mặc vào phượng bào hoa mỹ tôn quý nhất, cũng bất quá chỉ là thiếp mà thôi.
Quan lễ nghi dẫn dắt ta từng bước mà đi, chậm rãi bước lên những bậc thang dài làm bằng ngọc, nhưng trang sức tóc nặng nề trên đầu đè ép ta không thở nổi.. Ôi, ta thật không muốn đi về vị trí đó một chút nào.
Ta bước đi rất khó khăn, lúc nhanh chóng đi tới bậc cuối cùng, ta nhìn thấy nàng ở chỗ văn võ bá quan, lập được chiến công hiển hách Đại Yên Tương Vương.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, phảng phất như cách một đời.
Nàng im lặng chăm chú nhìn ta, ánh mắt kia lập tức dừng lại ở đáy lòng ta.
Nhưng ánh mắt của nàng lại lạnh lẽo như vậy, bình tĩnh đến tịch mịch, không có một tia gợn sóng, tựa như một đầm nước đọng.
Nhìn khuôn mặt thanh tuấn nhưng không còn ấm áp của nàng, ta bỗng nhiên thất thần, có bi thương cùng đau đớn khác thường từ lòng bàn chân một mực lan tràn lên khắp thân thể..
Ta hiểu rằng, từ sau khi người kia chết, ngươi cũng đã chết.. Thế gian này đã không còn thiếu niên ôn lương như nước kia nữa.
"Ca Nhi." Vị thiên tử kia có chút không vui gọi ta một tiếng.
Ta vội vàng ngẩng đầu lên, tiến lên một bước, cùng hắn sóng vai mà đứng.
Hắn từ trong long bào rộng lớn vươn tay ra nắm lấy tay ta, ta khẽ run lên, hắn lại nắm chặt hơn.
Sau khi quan lễ nghi đọc xong chiếu thư phong hậu, ta liền cúi đầu hạ bái hắn, do hắn tự mình trao cho ta phượng ấn, sách bảo.
Đợi ta đứng dậy, quan viên cả triều phía dưới đều quỳ lạy hô to:
"Cầu bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Cầu Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Trong đó cũng bao gồm cả nàng, nàng liền quỳ gối ở trước trong gang tấc, mặt không chút thay đổi đi theo mọi người cùng nhau chúc ta trường mệnh thiên tuế, nhưng ta lại hận không thể lúc này liền từ trên lầu cao nhảy xuống, kết thúc đời này.
Nhưng mà, ta không thể làm như thế.
Ta còn có Ngạn nhi, ta kém chút liền vĩnh viễn mất đi hắn... Nếu không phải nàng liều chết cứu Ngạn nhi ra khỏi biển lửa, ta cho dù rơi vào địa ngục tu la cũng vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho mình.
Sau này, ta sẽ một tấc cũng không rời thủ hộ bên cạnh Ngạn nhi... cho nên ta tuyệt không thể phí hoài bản thân mình.
Ta cố nén đau nhức trong lòng, hướng về phía văn võ cả triều bày ra nụ cười đoan trang thục nghi nhất.
Nhưng trong nháy mắt đó, ta rõ ràng thấy được đáy mắt nàng chợt lóe lên bi thương.
Ôi, ngươi là thần tử, ta cuối cùng cũng là hậu.
Ai chấp niệm quấn quanh quá khứ, thối nát mở màn tiên diễm tử vong.
***
Đêm đó, Vị Ương điện, trong đại yến sách hậu.
Pháo mừng nhạc khúc vang lên, nhạc sĩ cung đình tấu khúc, do chín mươi chín vị cung nga dẫn đường, vị thiên tử kia nắm tay ta, cùng ngồi lên vị trí tôn quý nhất.
Đợi chúng ta ngồi xuống, cung nhân nhao nhao đứng dậy kính rượu, dâng lên hạ lễ.
Trong lúc nhất thời, lụa đỏ trong cung điện tung bay, lưu ly lấp lánh, buổi tiệc ở giữa chén bàn giao thoa, tóc mai ảnh hồng nhan.
Ta hơi cúi đầu, hai tay giao nhau trước người, chỉ trầm mặc nhìn chén vàng giao long thích đang phụng trên bàn.
Trong không khí phi thường náo nhiệt ca múa hát làm chất lỏng trong suốt trong chén nổi lên từng vệt sóng gợn lăn tăn, nhưng ta lại như cũ không nhúc nhích.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Tùy Tùng
3. Sạn Hy Quan
4. Sau Khi Thông Báo, Khán Giả Cả Nước Đều Mong Chờ Chúng Tôi Rải Đường
=====================================
Bên trong chính là trà, ta đã không thể uống rượu.
Nửa bình Băng Ngọc Lộ kia chỉ cứu lại nửa mạng của ta, bọn họ nói, ngày sau ta cần vạn phần cẩn thận điều trị, khắc chế tâm tình, mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Ta nghĩ, trong đáy lòng nàng.. Có lẽ thật ra là hận ta đi.
Nếu không phải vì cứu nửa cái tàn mệnh này của ta... Có lẽ nàng và nàng ấy đã sớm có thể cao chạy xa bay, toàn thân trở lui.
Ta vẫn nhịn không được ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy thị nữ diễm lệ quỳ gối bên cạnh nàng, rót rượu cho nàng, nhưng nàng lại đưa tay phất qua, đoạt lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ta nhớ được nàng trước kia, cũng không phải là uống rất nhiều rượu, hơi uống mấy chén liền say, mà mỗi lần say, nàng kiểu gì cũng sẽ ngả đầu ngủ say.
Nhưng hôm nay, nàng rót hết bình này đến bình khác, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra nỗi đau vô cùng thanh tỉnh.
Bỗng nhiên, vị thiên tử kia đánh nhẹ ba cái chưởng, cả chỗ ngồi nhất thời an tĩnh lại.
Hắn ghé mắt nhìn ta, u quang trong mắt lóe ra, cao giọng nói, "Hôm nay mượn hào quang của ái phi, trẫm còn có một chuyện muốn tuyên."
"Nội thị giám, tuyên."
"Rõ." Nội thị giám cầm chiếu thư vàng chói đã sớm chuẩn bị xong, đứng thẳng đến giữa cung điện.
"... Chiêu đế hao tâm tổn sức, cần cù chính vụ, tận công thiên hạ hai mươi lăm năm. Trẫm thừa mệnh phụ mệnh kế thừa đại thống, nắm Tiên Hoàng chi di, tự chính tổ tông chi miếu, phù thần khí cùng xã tắc, như lâm trong vực sâu. Nay bách phế đãi hưng, chỉ sợ mất tâm bách tính, sợ hãi vô biên, chỉ có dốc hết lo lắng, chính quan lại, giúp đỡ bách tính, không dám mảy may lười biếng... Mà Tương Vương giúp bình định Khấu Ngu, ngoại uy di tộc có công, vì quốc đại kế, đương trấn thủ Yên Môn, đốc kỳ man bang, nâng cao quyền uy Đại Yên... Nếu không có chiếu đến, không được tự tiện về kinh. Khâm thử."
Đợi sau khi đọc chiếu thư xong, trong thời gian ngắn, trong điện yên tĩnh như không khí ngưng kết.
Ai cũng không nghĩ tới chiến tranh cùng hỗn loạn bất quá vừa mới kết thúc, vị tân hoàng kia lại khẩn cấp như thế muốn đem hoàng đệ của mình sung quân đến Yên Môn Quan cách ngàn dặm xa xôi.
Một tờ chiếu thư nhìn như đường hoàng, bề ngoài là tán dương chiến công của nàng, làm thủ vệ biên cương cho quốc gia, phòng ngừa địch quốc lại gây chuyện lần nữa, nhưng câu cuối cùng 'Nếu không có chiếu đến, không được tự tiện về kinh', rõ ràng chính là muốn đem nàng cả đời vứt bỏ ở nơi hoang vu kia!
Trong lòng ta hoảng sợ kinh hãi, bất giác thốt ra, "Không được!"
Xương lông mày hắn khẽ nhúc nhích, ám diễm ở đáy mắt phun trào, trầm thấp hỏi, "Vì sao không được?"
Ta cảm thấy hối hận vì sự xúc động của mình, ta không thể ở trước mặt hắn biểu lộ ra sự lo lắng đối với nàng, nếu không sẽ chỉ hại nàng.
Ta siết chặt hai tay giấu trong phượng bào rộng lớn, cúi đầu nói với hắn, "Bẩm hoàng thượng, thần thiếp chỉ là cho rằng, thanh danh của bệ hạ sớm đã nổi danh bốn phương, làm cho vùng đất man di Tây Vực nhìn mà sợ hãi, vả lại Đại Yên ta cũng đã có nhiều nam nhi thiết cốt tranh trấn thủ Quan Tranh, cần gì phải phái thêm một vị vương gia đóng quân biên cương?"
"Không, vết xe đổ, huyết lệ chưa khô, trẫm không thể khinh địch nữa." Trên mặt Yên Cảnh Đế xẹt qua một tia sương mù, đáy mắt càng thêm lạnh như băng hàn nguy, "Hiện giờ đại cục chưa ổn định, Tương vương là đệ đệ trẫm tín nhiệm nhất, chỉ có hắn thay trẫm trấn thủ giang sơn, trẫm mới có thể an tâm vô ưu."
Ta nhất thời giật mình, không nói nên lời, còn muốn nói gì nữa, lại thấy nàng từ trong bữa tiệc đi ra, quỳ gối ở giữa điện.
"Tạ Hoàng Thượng Hoàng Hậu hậu ái. Thần đệ nguyện lĩnh mệnh trấn thủ Yên Môn Quan."
Khóe môi ta mãnh liệt rung động, chống lại ánh mắt tiêu điều cùng cô đơn của nàng, từng trận đau đớn dâng lên trong lòng.
Nàng đã mất đi nhiều như vậy... Nhưng vì sao ông trời còn không chịu buông tha cho nàng?
***
Ánh trăng nghiêng, đêm nay giống như hà tịch.
Hoa lê bay, hỏi về không có thời gian.
Ta cuối cùng không có cách nào cùng nàng quang minh chính đại một mình gặp mặt một lần, sau khi ta trở thành mẫu nghi thiên hạ, ta cơ hồ mất đi toàn bộ tự do.
Khắp nơi đều là ánh mắt lóe lên của cung nhân cùng thành cung nguy nga cao vút, giam cầm ta trong Tử Cấm Thành lạnh như băng này.
Tại đêm trước khi nàng rời đi, bầu trời đen nhánh, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao.
Ta đờ đẫn ở trong cung đi loạn xung quanh, hai thị nữ gắt gao đi theo bước chân của ta, cách ta cách xa một bước, ta nhanh, các nàng cũng nhanh, ta chậm, các nàng cũng chậm.
Ta cuối cùng quay đầu lại, các nàng cũng lập tức dừng bước, hướng ta khom người hành lễ.
"Bổn cung muốn một mình yên tĩnh, các ngươi đừng đi theo."
Một thị nữ dẫn đầu lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng trả lời, "Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đã dặn dò qua, nô tỳ cần một tấc cũng không rời..."
"Đủ rồi." Ta bày ra tư thái nghiêm khắc nhất, thanh âm thanh hàn, "Bệ hạ bên kia bổn cung sẽ tự mình đi nói, các ngươi lui ra đi, đừng để bổn cung lặp lại một lần nữa."
Chúng thị nữ đều sợ tới mức vội vàng cúi đầu, liên tục đáp ứng, không dám ngỗ nghịch ta nữa.
Ta đi chẳng có mục đích, đi đến bên rừng cây, liền nói với rừng cây, "Các ngươi có biết, trong lòng nàng sẽ thống khổ cỡ nào?" Đi đến bên hồ nước, liền nói với hồ nước, "Đều là ta hại nàng..." Đi đến bên tường cao, liền nói với tường cao, "Van cầu ngươi nói cho ta, ta đến cùng nên làm cái gì mới tốt?"
Có bao nhiêu khát vọng có người có thể nói cho ta đáp án, nhưng xung quanh chỉ có tiếng vang tuyệt vọng của ta, rừng cây, hồ nước, tường cao tất cả đều lờ đi ta.
Không biết đi bao lâu, ta phát hiện ra mình đã đi đến một ngọn núi giả, đó là nơi câu chuyện của chúng ta lúc bắt đầu.
Ta chậm rãi đến gần núi giả, lại đột nhiên có một người bịt mặt từ phía sau núi giả nhảy ra, che lại miệng mũi ta.
Người nọ sau khi thấy rõ dung mạo của ta, trong mắt nổi lên ánh sáng không thể tin được, gian nan gọi tên ta, "Ca Nhi...Ca.."
Nước mắt không biết vì sao đột nhiên tuôn trào, ta một ngụm cắn vào lòng bàn tay nàng, cắn thẳng đến máu tươi đầm đìa mới buông lỏng miệng.
Nhưng nàng lại không nói một tiếng, chỉ là sau khi ta buông tay nàng ấy ra, yên lặng tháo vải trên mặt ra.
Ánh trăng trắng rơi trên người chúng ta, trong nháy mắt, ta cơ hồ cho rằng chúng ta lại trở về năm đó.
Một cơn gió thổi qua, hoa lê đầy cây rơi xuống chân chúng ta, nhưng lại tịch mịch như vậy.
Tựa hồ như đang tàn nhẫn nhắc nhở chúng ta, tất cả sớm đã cảnh còn người mất.
Không biết qua bao lâu, ta mới nhịn xuống ngực vạn lần khó chịu nhìn về phía nàng, hỏi, "Ngươi... sao ngươi lại ở đây?"
Vẻ mặt nàng thập phần cổ quái, thật lâu sau, nàng quỳ thẳng xuống với ta, cúi đầu thấp giọng nói, "Thần không biết Hoàng Hậu nương nương giá lâm, mạo phạm nương nương, mong rằng nương nương thứ tội."
Quanh thân ta run lên, cắn chặt môi dưới, người trước mắt này có lẽ nhất định là chủy thủ cắm vào ngực ta, hiện giờ ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn, nhưng rút ra, lại luyến tiếc.
Ta nhắm mắt lại, dùng hết toàn bộ khí lực, mới nói, "Đứng lên đi."
Nàng chậm rãi đứng dậy, vẫn không có ngẩng đầu nhìn ta, "Đa tạ Hoàng Hậu nương nương, sắc trời đã tối, ngày mai thần sẽ khởi hành đi Yên Môn Quan, xin được cáo lui trước."
Ta gắt gao nhìn chằm chằm nàng, muốn nhìn thấu nàng, nước mắt theo hai má chảy xuống, "Vì sao ngươi phải đáp ứng đi?"
Nàng sao có thể cùng ta cáo biệt hời hợt như vậy đâu?!
Nếu không có chiếu chỉ, không được tự tiện về kinh. Chẳng lẽ nàng không hiểu ý tứ chân chính đằng sau mười chữ này?
Đây chú định chính là một cuộc chia tay không biết ngày về... Nhưng chẳng lẽ chỉ có một người tự mình đa tình thương tâm sao?
Đáy mắt màu hổ phách của nàng xẹt qua một tia đau đớn rõ ràng, đôi môi mỏng của nàng hơi mở ra, nhưng chung quy muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau, nàng đối với ta cung kính bái lạy, chậm rãi nói, "Nương nương, thần là vương gia Đại Yên, bảo vệ quốc gia, thủ vững biên cương, là thiên chức của thần. Vì gia tộc vì đất nước, thần không oán không hối..."
Ta kinh ngạc đứng đấy, lời nàng nói ra là thiên kinh địa nghĩa như thế, làm cho ta không thể cãi lại.
Ta cũng không thể nói cho nàng biết, là ta hy vọng nàng không nên theo loại lời này, ta sớm đã không có tư cách này mà nói như vậy.
Ta ngắm nhìn nàng, tựa như là lâu dài, lại hình như chỉ có trong giây lát.
Hồi lâu, ta tiến lên một bước, thay nàng chỉnh lại vạt áo trên người, phun ra khẩn cầu cuối cùng, "Thỉnh ngươi, nhất định phải bình an."
Nàng run rẩy giơ tay lên, nhưng vừa tới giữa không trung, lại chán nản rơi xuống, nàng mắt đỏ vành mắt nói với ta, "Được.. Được.."
Nàng dừng một chút, lại lui về phía sau một bước, một giọt lệ từ trong mắt nàng rơi xuống, nói với ta một câu 'bảo trọng', liền sải bước xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa.
Nhìn qua bóng lưng của nàng, ta muốn hét lên một câu với nàng 'Ngốc Tử, đừng đi'!
Thế nhưng cuối cùng ta không làm vậy, chỉ trơ mắt nhìn nàng biến mất trong màn đêm.
Từng có lúc, siết bao mong muốn nắm tay cùng nhau già đi..
Nhưng chung quy đều là tự mình mưu cầu, tự mình làm chủ, sau đó tự mình hủy diệt...
Nhiều năm sau, nhớ lại tất cả những điều giữa chúng ta.
Ta nghĩ, có lẽ một số ít người đã chú định chính là sẽ bỏ lỡ.
Nhưng dù như thế, đối diện với bóng lưng ngươi rời đi.
Trong lòng ta vẫn mặc niệm trăm ngàn lần, quay đầu lại, quay đầu lại...
Toàn văn hoàn